Khi Bạch Dung đến nhà ăn lấy nước nóng, thuận tiện đề một câu: "Đội trưởng Dư, Binh Đoàn chúng ta có phải không trồng rau xanh được đúng không?"
Dư Phú Quý đang bới đất trồng bí đỏ, trong tay vàng vàng: "Đúng vậy, sao?"
Bạch Dung vừa nhận nước nóng vừa cười đáp: “Cháu thấy tiểu đồng chí mới tới ở khu nhà quân nhân bên kia đào đất, hình như muốn trồng rau."
“A, vậy chú phải đi xem một chút.” Dư Phú Quý hứng thú bừng bừng, tiểu đồng chí mới đến sao? Ngoài em gái Cố Thanh Liệt ra, không còn ai nữa, còn về trồng rau thì ...
Có vẻ như Khanh Khanh mới từ nông thôn đến, nghỉ ở đâu cũng có thể trồng rau, không hiểu thổ nhưỡng bên này.
Hắn rửa tay lên thực đơn buổi tối cho đồng chí trong bếp, chắp tay sau lưng thành thơi hướng về khu nhà quân nhân.
Băng qua khoảng sân rộng, thấy binh lính xếp thành hàng dài, thực hiện quân lễ mới tiếp tục đi.
Trở lại khu nhà quân nhân, theo tiếng con trai con gái của hắn vui đùa ầm ĩ.
Nhìn kỹ hơn, ôi trời, thằng nhóc nhà hắn mông trần trụi đang đứng đó tiểu nữa chứ, còn Cố Khanh Khanh thì đang khom người ở đó để xới đất.
"Khanh Khanh." Dư Phú Quý bước tới vỗ vỗ mông con trai, cười tủm tỉm: "Cháu đây là muốn trồng rau?"
Cố Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn xa, nhìn thấy Tiểu Húc bị Dư Phú Quý xách cổ lên, hay chân không ngừng vùng vẫy, buồn cười.
"Vâng, chú Dư, chúng ta ở đây không có rau xanh, cháu muốn trồng một ít rau xanh để ăn."
"Vậy thì không được rồi. Sao có thể để Tiểu Húc tiểu bậy ở đây, cái này không phải chết đất sao? Huống chi rau xanh ở đây, sống không dài.”
Cố Khanh Khanh đứng thẳng người, chống cây cuốc xuống đất, chống tay lên nghỉ xả hơi: "Không có việc gì chú, đất cát này, thấm nước cao, độ ẩm cao, một chút xíu là bốc hơi."
Dư Phú Quý nghe vậy có chút buồn cười: "Vậy là cháu dỗ nó đến chỗ này đi tiểu sao?"
“Ít nhất đó là phân bón tự nhiên, hì hì.” Cố Khanh Khanh suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Chú, chú có từng nghĩ ở bên này trồng rau hay chưa?"
"Ở chỗ đóng quân đằng sau có trang trại nuôi lợn, chú ở đó trồng ít bí đỏ, khoai tây, trồng không nhiều, nơi này thiếu nước, dứt khoát mua bên ngoài, có thể chiếu cố đội sản xuất xung quanh một chút."
Cố Khanh Khanh hai mắt sáng lên, có trại nuôi heo thì tốt quá! Có trại nuôi heo thì có phân bón, có thể ủ phân được thật tốt!
Đất ở đây quá cằn cỗi, đến cỏ mọc còn thưa thớt.
Dư Phú Quý làm sao không nhìn ra được suy nghĩ của cô gái nhỏ: "Nếu cháu thật sự muốn trồng rau, chú sẽ ủ phân cho cháu, nước vo gạo với vỏ rau dưa chính là phân bón tốt nhất, trại nuôi heo lúc nào cũng có thể đi, chú cũng lão Chu nói một tiếng là được."
"Cảm ơn chú Dư!"
“Trước tiên đừng vội cám ơn chú.” Dư Phú Quý ôm con trai chọc chọc, rồi lại xoa đầu con gái nhỏ: "Chính cháu cũng biết, đất cát không giữ được phù sa, phân bón vào vô dụng, hạt giống rải xuống không thể mọc mầm được, chú trước nói với cháu một tiếng, miễn cho vội không công một hồi."
“Cháu thử xem sao.” Cố Khanh Khanh nghĩ đến sơ đồ trồng rau trong nhà kính mà anh Manh Nam đã vẽ cho cô, đôi mắt to tròn đen trắng đảo quanh: “Chú ơi, chú nói xem nếu cháu xới đất thành từng đoạn sâu 60-70 cm, rồi san bằng thổ địa trải lên tấm nilon mỏng, rồi dùng lấp đất cát cùng phân bón vào, có phải hay không giải quyết vấn đề thổ nhưỡng cằn cỗi rò rỉ hết phân bón và nước không?"
Dư Phú Quý sửng sốt một chút, đặt con trai xuống, vỗ nhẹ vào mông con trai: "Tiểu Húc, đi chơi với chị gái đi, cha với chị nói chuyện một chút."
"Vâng ạ ~ Dư Húc tung ta tung tăng đi theo Dư Thỏ ra sân trước, Dư Phú Quý vẻ mặt trịnh trọng: "Vấn đề trồng rau ở Biên Thành chủ yếu là thời tiết và thổ nhưỡng có vấn đề, chú nghe biện pháp của cháu, thổ nhưỡng có thể giải quyết, vậy khí hậu thì thế nào?"
Biên Thành chênh lệch nhiệt độ ngày đêm quá lớn, ban ngày thì gió lớn thổi theo cát vào, cho dù giống rau gieo xuống bên dưới có tỉ mỉ che chở thì rễ cũng bị thiếu nước mà chết.
"Cái này đơn giản, chúng ta thử trồng cây trong nhà kính đi."
Sau khi Dư Phú Quý nghe thấy, không rên một tiếng lôi kéo Cố Khanh Khanh đến chỗ quân nhu.
Cố Khanh Khanh bỏ cuốc xuống: "Chú Dư, cháu phải xới đất!"
“Chú sẽ tìm người xới đất cho cháu." Dư Phú Quý cực kỳ đáng tin: "Quân đội nhiều nam vậy, nào tới lượt cháu đi cuốc đất? Chúng ta đi đến chỗ quân nhu, tìm nơi mua nilon."
Cố Khanh Khanh bị túm một đường đến chỗ quân nhu, dẫn đến không ít binh lính ghé mắt nhìn sang.
Có binh lính vỗ vỗ cánh tay của Cố Thanh Liệt: “Cố Bài Trường, đó là em gái cậu à?”
Cố Thanh Liệt đưa mắt nhìn sang, ờ đó là em gái hắn nha.
Hắn đẩy đẩy cánh tay Sở Đại: "Cậu nói xem lão Dư sốt ruột kéo em gái tớ đi làm gì vậy?"
Sở Đại liếc mắt một cái: "Không biết. Đừng thất thần, 10 km đi."
Cố Thanh Liệt: "..."
Hắn nhận mệnh mang đội chạy.
Trưởng phòng quân nhu họ Trương tên là Trương Kiều.
Khi Dư Phú Quý vội vàng kéo Cố Khanh Khanh đến, ông ấy đang bắt chéo chân nhàn nhã mà uống trà đâu.
Cố Khanh Khanh nhìn thấy chiếc cốc này gần giống với chiếc cốc trà mà thím ba đưa cho cô, chỉ là cái cốc của cô tương đối mới, còn cái cốc của trưởng phòng quân nhu đã bị sờ mòn, phần sơn dưới đáy bị bong tróc ra nhiều rồi.
Phần giữa của chiếc cốc và phần tay cầm bị trụi lủi, nhìn khá vui mắt.
"Lão Dư." Trương Triều thấy hắn tới, ánh mắt có chút kinh ngạc, vẫn đứng dậy rót nước cho hai người: "Các người có chuyện gì vậy? Muốn cuốc hay là xẻng?"
“Không cần gì cả.” Dư Phú Quý kéo ghế ra để Cố Khanh Khanh ngồi xuống, cầm lấy ca tráng men bên cạnh nghiêm mặt nói: "Tôi có chuyện muốn nói với anh."