1972 năm, Đại Truân Tử thôn.
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, Cố Khanh Khanh đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, xách một cái ấm nước bằng gốm bước chân nhanh về phía đồng ruộng.
Hiện tại đang là ngày mùa, toàn thôn già trẻ khí thế ngất trời gặt vội, cô chỉ là một cái cán bộ ghi công điểm, nhưng lao động ở đồng ruộng vẫn là muốn tham gia, vừa mới ăn cơm xong thì liền cấp người nhà đưa nước tới.
Nắng rực lửa làm đem bờ ruộng phơi đến cứng, cô xuyên qua cánh đồng lúa, nhìn thấy ruộng lúa vàng ươm, trong lòng đừng hỏi cao hứng cỡ nào, năm nay lại là một năm được mùa.
Nhìn vào sản lượng này, giao lương lên quốc gia xong đoán chừng dư lại không ít đâu.
Cô từ khi 1 tuổi, không còn uống sữa mẹ nữa thì chính là ăn cháo loãng không nhìn thấy nổi một hạt gạo mà lớn lên, lớn một chút thì ăn hạt cao lương, bánh bột ngô. Mẹ cô là người khéo tay biến đổi đa dạng, có cả bánh bao cuộn, cuộc sống hằng ngày không tính là khổ sở.
Cứ như vậy thẳng đến năm nay 17 tuổi, hiện tại mỗi ngày vẫn như cũ là gạo trộn lẫn với khoai lang đỏ, không thì khoai tây, bằng không không đủ cho cả nhà ăn no. Bất quá cứ như vậy, thật ra cuộc sống nhìn được bằng mắt thường đang ngày một dần tốt hơn.
Cách đây mấy năm, Tết Nguyên Đán mới dính được chút dầu, hiện tại ăn tết còn có thể kiếm được miếng thịt ba chỉ, mua chút bột mì tinh làm một nồi to sủi cảo thịt heo hành tây thơm ngào ngạt.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi liếm môi.
Không phải đói, đúng vậy, là do thời tiết nóng quá.
Cố Khanh Khanh tự bào chữa cho cái sự ham ăn của bản thân.
“Em gái Khanh, đưa nước à?" Một người đàn ông trẻ tuổi, to khỏe gánh cả một gánh hạt lúa, nhướng mày cười thật tươi với cô, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Anh ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng làm bằng vải bố, đôi tay khỏe khoắn đang nắm chắc cây gánh bằng tre, đi đường đòn gánh rung động.
Cố Khanh Khanh thấy mặt anh ấy đỏ bừng vì nắng, nhanh chóng đứng sang bên cạnh ruộng lúa nhường đường, cầm cái chén sứ xanh Thanh Hoa đổ chén nước đưa lại ——
“Vâng, nắng này quá độc đi, em đi ra ngoài thuận tay đưa nước, anh uống trước một chén đi cho đỡ khát.”
Người thanh niên cường tráng không từ chối, dừng lại nhưng không đặt gánh xuống, dùng tay phải đỡ cái đòn gánh, tay trái tiếp nhận cái chén, ngưởng cổ uống sạch, mát lạnh, ngọt ngào từ yết hầu rót vào bụng, Cố Hùng lau miệng, cao giọng cười to: “Cảm ơn em gái, em đi đưa nước cho ông bà nội đi, anh gánh đến sân phơi lúa trước.”
“Vâng, anh trai chạy nhanh lên.” Cố Khanh Khanh nhấc chén sứ, nhìn anh trai gánh một trăm cân hạt thóc mà bước chân chạy như bay phảng phất như không hề gánh cái gì, âm thầm bậc ngón tay cái.
Đúng là sức lao động kiếm được nhiều công điểm nhất nhà cô, Cố Hùng anh ấy thật không thể nào chê.
Chú hai của cô là thợ mộc, tính tình trầm mặc, chất phác, thím hai tính cách ngay thẳng, bộc trực, hiếu thắng, anh họ là kế thừa tính cách sang sảng của thím hai.
Tính cách tốt, có sức lực, một thân cơ bắp, mà diện mạo thì kế thừa hết của Cố gia thanh tú, là hậu sinh đẹp trai nhất làng trên xóm dưới.
Theo lời của thím hai đó là: “Người làm mai muốn san bằng cái ngạch cửa rồi.”
Nhìn theo bóng lưng của Cố Hùng biến mất ở cuối ruộng, Cố Khanh Khanh thu hồi suy nghĩ "không biết ai may mắn làm chị dâu họ tương lai của cô đây nữa", xách cái ấm nước đi về phía trước.
Người Cố gia tụ lại thành một nhóm, hai người đánh hạt thóc, hai người bó rơm, còn lại đều cong eo cắt.
Cố gia là một gia đình lớn, từ đời ông nội cô đã không thấy nổi con gái, ông nội của cô có tận 5, 6 anh em, toàn là anh em trai, mà 5, 6 anh em sinh ra một đám nam nhân to béo.
Ông nội của cô là Cố Thiết Trụ, sinh tổng cộng bốn người con trai, con trai cả là cha cô, Cố Kim. Con thứ hai là cha của anh họ Cố Hùng, Cố Ngân. Con thứ ba là Cố Tài, chú ấy là đầu bếp làm việc ở tiệm cơm quốc doanh. Con thứ tư kêu là Cố Bảo, à là cái người đang lười biếng cợt nhã ở đằng kia đang bị Cố Thiết Trụ, ông nội cô đá mông một cái.
"Cha à, cha, cha đặt chân không thể nhẹ chút sao? Con mà bị thương không phải nhà mình thiếu đi một sức lao động đúng không? Cha này cũng không nhìn xem hiện tại là khi nào nha, ngày mùa đó nha!" Cố Bảo xoa mông, miệng cứ lẩm bẩm lầm bầm, Cố Thiết Trụ tức giận nhìn chằm chằm mới vội thu âm thanh, ôm bó lúa mới cắt xong đưa sang.
Cố Thiết Trụ mặt không biểu tình mà đập lúa: “Đừng gọi ta là cha, mi mới là cha ta.”
Cố Bảo gãi gãi đầu: “Cha à, con không dám nha!"
Đang cùng Cố Thiếu Trụ đứng song song với máy đập lúa Cố Kim nhịn không được cười ra tiếng: “Anh thấy em trong lòng thật ra rất muốn.”
“Anh cả à, đừng có châm dầu vào lửa, được không?" Cố Bảo nhìn lão cha bị dính đầy tro bụi, mặt đen lại, mông hắn lại phát đau. Vội vàng nói sang chuyện khác: “Ai nha? ...... Khanh Khanh nhà chúng ta tới sao?”
Là cháu gái, con gái duy nhất ba thế hệ nhà họ Cố, từ nhỏ được Cố Thiết Trụ cùng Trương Thúy Phân phủng trên lòng bàn tay mà lớn lên, Cố Thiết Trụ híp mắt nhìn lên, là bảo bối tâm can của Cố gia bọn họ.
Vứt cái thân lúa trụi lủi xuống đất, Cố Thiết Trụ vỗ vỗ bụi trên người: “Được rồi bọn nhãi ranh, nghỉ ngơi uống miếng nước đi.”