“Không có đâu, toàn là nam nhân không thì ông già." Vỏ khoai tay dính lên dao, anh lính trẻ cọ cọ dao vào đùi rồi tiếp tục gọt: "Cơ mà có mấy cô gái Đoàn Văn Công đối với Sở Liên Trường có ý tứ đấy, còn có cả một thanh mai trúc mã của anh ấy nữa, vì anh ấy mà thường xuyên chạy đến Binh Đoàn."
Cố Khanh Khanh gật đầu: “Anh ấy đẹp trai vậy mà."
Cũng khó trách nhiều người thích anh ấy như vậy.
Anh lính trẻ liếc nhìn Cố Khanh Khanh một cách kỳ lạ: "Em gái à, ở chỗ này không thịnh hành trông mặt mà bắt hình dong nha, mà Sở Liên Trường vừa cao vừa tuấn, lúc mang binh đi đánh giặc còn soái hơn nữa, cái này gọi là gì nhỉ ..."
Suy nghĩ hồi lâu, cả nửa ngày mới nhớ chỉ đạo viên có nói một câu: "Mị lực cá nhân mười phần."
Cố Khanh Khanh thầm nghĩ quan điểm của mỗi người quả nhiên khác nhau, Sở Đại có phải sẽ không giống như là Cẩu Đản, cũng không nhất định thích cô gái trắng trẻo xinh đẹp.
Bằng không, dựa vào đoàn trưởng cùng doanh trưởng giới thiệu nhiều nữ quân nhân trong thành cho anh ấy, còn có Đoàn Văn Công, sao anh ấy cự tuyệt chứ?
“Khanh Khanh!” Trong lúc cô còn đang miên man suy nghĩ lung tung, Dư Phú Quý và vợ đồng thanh kêu lên: "Có phải muốn đánh nước ấm hay không? Mau tới."
“Tới ngay đây ạ.” Cố Khanh Khanh đặt khoai tây xuống, cầm ấm nước bước vào nhà ăn.
Vừa bước vào, cô bị ngạt thở bởi hơi nóng và khói trong phòng làm cho ho khan, Dư Phú Quý thò đầu ra khỏi động cơ hơi nước phía sau, vẫy tay với cô: "Nơi này, ở nơi này."
Bây giờ việc nấu cơm cùng nấu nước là dùng động cơ hơi nước, phòng bếp có ba bốn cái bếp cỡ đại, cũng là bếp đất như Cố gia.
Ở đây không có cây cối, không kiếm được củi, tất cả đều là đốt than đá.
Ngoài lo lắng về việc làm thế nào để kiểm soát chi phí và làm ra ba món ăn mỗi ngày đủ dinh dưỡng cho quân nhân, Dư Phú Quý còn phải nghĩ làm thế nào để tiết kiệm than đá.
Giá cả hàng hóa ở trấn Biên thành quá đắt, quân nhân nhiều người tiêu hao cũng nhiều, cái gì cũng có định lượng, hắn cảm thấy hiện tại bản thân so với kế toán đội sản xuất còn keo hơn gấp mấy lần.
Hắn lấy nước nóng, đậy kín nắp, đưa ấm cho Cố Khanh Khanh.
"Buổi tối đừng để anh trai cháu đi múc cơm về, chính mình đến nhà ăn ăn, nếu là thêm còn thêm đồ ăn, lại đây cũng náo nhiệt hơn nhiều."
Dư Phú Quý chỉ đơn thuần cảm thấy một cô gái nhỏ đột nhiên thay đổi hoàn cảnh sợ con bé không thích ứng được, cộng thêm một mình ở trong phòng buồn, đến lúc đó lại sinh bệnh.
Bộ đội toàn thanh niên tinh thần phấn chấn, hắn thấy Cố Khanh Khanh tính tình vui vẻ chắc là dễ có thể bắt chuyện.
Hơn nữa, ở cái nơi chim còn không thèm ỉa thế này, Cố Thanh Liệt làm sao có thể bỏ được mà mang em gái đến đây thăm người thân, hơn phân nửa là muốn ở bộ đội tìm cho em gái một cái đối tượng, chắc chắn là đã có ứng cử viên trong lòng.
Nếu không người cũng không trực tiếp đến luôn Binh Đoàn.
Cũng không biết Cố Thanh Liệt là coi trọng ai rồi.
Cố Khanh Khanh xách cái bình nước cảm ơn Dư Phú Quý xong chuẩn bị về ngủ trưa một lát.
Buổi chiều 6 giờ, Cố Khanh Khanh đúng giờ tới nhà ăn.
Binh lính lần lượt từ cửa tiến vào, đều là mặc áo ngắn tay huấn luyện màu xanh lá cây, thần sắc nhẹ nhàng, miệng còn ngân nga bài hát ——
Hoàng hôn lặn ở trời tây, chiến sĩ bắn trúng mục tiêu trở về doanh trại ~ Trở về doanh trại ~
Cố Khanh Khanh đỡ đầu, thoáng nhìn đã thấy Sở Đại trong bộ quân phục sải bước tiến lên, Cố Thanh Liệt tay đáp lên vai anh ấy, không biết đang nói cái gì, cười toe toét như một tên ngốc.
Cố Thanh Liệt ánh mắt nhìn thấy được em gái đang ngồi trong góc, liền lôi kéo Sở Đại đi về phía bên đó
"Khanh Khanh thân yêu của chúng ta..."
Ngay khi Cố Khanh Khanh nghe thấy lời mở đầu như thế này, trong lòng lộp bộp, nghĩ thầm, không xong rồi.
Cẩu Đản khẳng định là nói chuyện khi cô còn nhỏ.
Quả nhiên là anh em ruột, Cố Thanh Liệt kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, mở miệng nói: "Khi bọn tớ còn nhỏ, Khanh Khanh được gọi là bưu hãn, đi theo chú hai với anh họ đi lên núi đốn củi, chính em ấy còn tự mình leo tuốt lên cây."
"Lão Sở, cậu đoán xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Sở Đại tùy ý dựa vào lưng ghế, thân thể không có căng chặt khi như huấn luyện: "Như thế nào?"
"Chú hai và anh họ tớ đang ở dưới gốc cây bó củi, xoạch một phát một cái tổ ong bắp cày rơi xuống, ong vo vo bay tán ra bên ngoài."
Cố Thanh Liệt cười đến mức không nhìn thấy mắt, ngu ngốc đem toàn bộ gốc gác của em gái phun ra: "Sau này anh họ tớ còn nói, lúc ấy trước mặt anh ấy một mảnh mênh mông, còn tưởng trời tối."
Sở Đại đôi mắt hiếm thấy có chút ý cười, ánh mắt rơi vào trên người cô nhỏ quẫn bách ngồi ở đó: "Thật là nhìn không ra tới."
Nhìn thấy máu sợ đến run người vậy mà dám chọc tổ ong bắp cày.
Cố Khanh Khanh dậm mạnh vào Cố Thanh Liệt dưới gầm bàn, ánh mắt sắt như dao nhỏ liếc qua mặt hắn.
Cố Thanh Liệt đau đến nhe răng, đứng dậy: "Tớ đi múc cơm."
Chỉ còn lại Sở Đại và Cố Khanh Khanh ngồi đối diện nhau.
Cố Khanh Khanh vô thức tránh xa ánh mắt của anh ấy, cứ sợ anh ấy nhìn ra tâm tư nhỏ của cô, ngón tay cứ véo lên trên thành ghế, nhỏ giọng gọi: "Anh ơi ..."
“Hả?” Sở Đại lười biếng đáp lời.
"Cái kia, anh hai em nói là chuyện lúc nhỏ đã lâu lắm rồi, em hiện tại không leo cây, cũng không có chọc tổ ong bắp cày."
Sở Đại chậc chậc mấy tiếng.
"Kia khá đáng tiếc a!"
Cố Khanh Khanh: "..." Giọng điệu này dường như không phải là châm chọc, cũng không phải là nói đùa, chỉ là đơn thuần tiếc hận?
Hai mắt cô sáng lên, anh ấy chẳng lẽ thích con gái quậy quậy chút sao?
Cái này cô am hiểu nhất ấy!
“Hai người đang nói gì vậy?” Cố Thanh Liệt đẩy hai hộp cơm bằng nhôm sang. “Hai người muốn uống cháo thì tự mình đi lấy, tớ muốn đi đến chỗ lão Dư đào ít đồ chua bí truyền, ăn với cơm."
Cố Khanh Khanh: "Anh trai, anh đi đi."
Cẩu Đản, anh nhanh nhanh tránh đi chỗ khác đi!