"Chị A Niệm, chị đã nói với anh Trạch về chuyện này chưa?"
Hứa Niệm tay giặt quần áo tạm dừng một chút, đầu rũ xuống thần sắc không rõ, qua hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Nhà anh ấy có ba anh em. Hồi đó cả nhà cung cho một mình anh ấy đọc sách. Anh Trạch rất nghe lời mẹ và các anh trai.”
Nghe đến đây, Cố Khanh Khanh gần như hiểu ra toàn bộ câu chuyện.
Tiền trợ cấp của Triệu Trạch đã được gửi về, nhưng mẹ của anh ấy đã chế trụ giữ hết, cảm thấy năm đó cả nhà cung cấp nuôi dưỡng nên giờ anh ấy mới có thể đến bộ đội, còn tiền và phiếu hẳn là phân cho hai anh trai rồi.
Cố Khanh Khanh chưa bao giờ tiếp xúc với loại chuyện này, cũng không biết phải làm thế nào để giúp chị ấy, thấy bàn tay đỏ bừng vì chị ấy cọ mạnh, cô nhỏ giọng: "Chị A Niệm, nếu không, chị nói cho anh Triệu toàn bộ tình huống trong nhà đi."
Hứa Niệm lắc đầu: "Thôi quên đi."
Cố Khanh Khanh cùng chị ấy hàn huyên một lát rồi lại đi sang chỗ Tôn Thục Phân xoay vài vòng.
Dư Húc và Dư Thỏ chơi mệt nên chợp mắt ngủ trưa rồi, Tôn Thục Phân ôm chăn ra phơi, còn Cố Khanh Khanh thì tay vịn gậy tre, thấy thím ấy đi qua đi lại vài lần, nhịn không được hỏi: "Thím ơi, thím mang hết chăn đi giặt sạch? Hôm nay có thể phơi khô hay không?"
"Có thể, ngày đầu tiên phơi chăn tốt nhất đấy, đừng nhìn buổi chiều, so với nắng chính ngọ ở quê nắng đây còn độc lắm đó." Tôn Thục Phân đem chăn bông phơi xong, thấy Cố Khanh Khanh mặc một bộ áo ngắn hoa nhí màu lam nên hỏi: "Khanh Khanh có mang quần áo dày không? Biên Thành buổi tối lạnh lắm."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT