"Chị A Niệm, chị đã nói với anh Trạch về chuyện này chưa?"
Hứa Niệm tay giặt quần áo tạm dừng một chút, đầu rũ xuống thần sắc không rõ, qua hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Nhà anh ấy có ba anh em. Hồi đó cả nhà cung cho một mình anh ấy đọc sách. Anh Trạch rất nghe lời mẹ và các anh trai.”
Nghe đến đây, Cố Khanh Khanh gần như hiểu ra toàn bộ câu chuyện.
Tiền trợ cấp của Triệu Trạch đã được gửi về, nhưng mẹ của anh ấy đã chế trụ giữ hết, cảm thấy năm đó cả nhà cung cấp nuôi dưỡng nên giờ anh ấy mới có thể đến bộ đội, còn tiền và phiếu hẳn là phân cho hai anh trai rồi.
Cố Khanh Khanh chưa bao giờ tiếp xúc với loại chuyện này, cũng không biết phải làm thế nào để giúp chị ấy, thấy bàn tay đỏ bừng vì chị ấy cọ mạnh, cô nhỏ giọng: "Chị A Niệm, nếu không, chị nói cho anh Triệu toàn bộ tình huống trong nhà đi."
Hứa Niệm lắc đầu: "Thôi quên đi."
Cố Khanh Khanh cùng chị ấy hàn huyên một lát rồi lại đi sang chỗ Tôn Thục Phân xoay vài vòng.
Dư Húc và Dư Thỏ chơi mệt nên chợp mắt ngủ trưa rồi, Tôn Thục Phân ôm chăn ra phơi, còn Cố Khanh Khanh thì tay vịn gậy tre, thấy thím ấy đi qua đi lại vài lần, nhịn không được hỏi: "Thím ơi, thím mang hết chăn đi giặt sạch? Hôm nay có thể phơi khô hay không?"
"Có thể, ngày đầu tiên phơi chăn tốt nhất đấy, đừng nhìn buổi chiều, so với nắng chính ngọ ở quê nắng đây còn độc lắm đó." Tôn Thục Phân đem chăn bông phơi xong, thấy Cố Khanh Khanh mặc một bộ áo ngắn hoa nhí màu lam nên hỏi: "Khanh Khanh có mang quần áo dày không? Biên Thành buổi tối lạnh lắm."
“Có mang ạ.” Cố Khanh Khanh đã nghe anh Mạnh Nam nói nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm ở Biên Thành rất lớn, cô không chỉ mang hai bộ quần áo mới làm, còn mang theo cả hai cái chăn bông.
"Vậy là tốt rồi, đúng rồi, chú Dư cháu nói là buổi tối đoàn Văn Công chiếu phim điện ảnh, nói cái gì mà Hải Cảng, ở mảnh đất trống, hiện tại bọn họ đang treo rèm sân khấu đó, đến lúc đó cháu đi không?"
“Xem chứ ạ!” Cố Khanh Khanh trở nên thích thú: “Ở nhà cháu mới xem điện ảnh được hai ba lần thôi!"
“Haizz, bây giờ TV đã có cả rồi, phim điện ảnh không còn là chuyện hiếm nữa.” Tôn Thục Phân dựa vào cột tre, trò chuyện với Cố Khanh Khanh: “Ở bên thôn của thím, Triệu gia thôn năm trước có hộ mua TV, toàn bộ thôn đều chạy đến đó xem ké nữa đó."
Với TV Cố Khanh Khanh không dám nghĩ đến: "Thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử bọn cháu còn chưa có điện đâu."
Bây giờ một số đội sản xuất đã bắt đầu kéo dây, và mỗi hộ gia đình có thể nhận được một bóng đèn, đội sản xuất Vô Địch của cô chưa có nhìn thấy.
Đội sản xuất Hồng Kỳ và đội sản xuất Hồng Tinh bên cạnh cũng chưa có điện.
Trong nhà có tiếng trẻ con khóc ré lên, Tôn Thục Phân nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy vào: "Tiểu Húc tỉnh dậy rồi, Khanh Khanh, cháu đi dạo vòng quanh đi, đừng đến sân huấn luyện là được, những chỗ mà không bị binh lính cản đều có thể đi."
"À, vâng."
Cố Khanh Khanh mang từ trong nhà ra một cái phích nước màu xanh quân đội, vừa lúc đi nhà ăn lấy nước nóng.
Mang theo ấm nước, cô không nhanh không chậm vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Bên dãy nhà phía Nam Đoàn Văn cũng công phơi chăn bông, những nữ chiến sĩ trẻ đang cười đùa, khi ánh mắt bọn họ chạm nhau, cô mỉm cười gật đầu chào, bên kia cũng cười đáp lại.
Cố Khanh Khanh đột nhiên nhớ đến Triệu Ngư, còn có chút nhỏ, còn cả mấy anh trai.
Cô thở hắt ra, nghĩ đến buổi tối có điện ảnh xem, nụ cười xuất hiện trở lại trên khuôn mặt.
Đi được khoảng 20 phút thì nhìn thấy nhà ăn, bên ngoài mười binh linh đang gọt khoai tây, khoai lang đỏ, nhìn thấy cô thì đều ngẩng đầu chào hỏi ân cần —
"Tiểu đồng chí là em của Cố Bài Trường đúng không?"
"Đúng nha!" Cố Khanh Khanh có chút buồn bực, tự hỏi làm sao họ biết, chỉ vào mặt mình cười tủm tỉm hỏi: "Em và anh trai lớn lên rất giống sao?"
“Thật là có điểm giống.” Người lính trẻ đang nói chuyện liếc nhìn mặt mày Cố Khanh Khanh cười nói: "Tới thăm người thân chỉ có mấy người, chị dâu nhà đội trưởng bọn anh, còn có vợ của Triệu quân y, dư lại là em gái Cố Bài Trường, xem tuổi tác em chính là em gái Cố gia."
Cố Khanh Khanh kéo một cái ghế đẩu nhỏ ngồi xuống bên cạnh, sờ sờ giúp gọt khoai tây: "Anh trai, tối nay chúng ta ăn cái gì?"
Anh lính trẻ có vẻ trạc tuổi Cố Thanh Liệt, thấy em gái sang sảng không ngượng ngùng, hảo cảm với em gái này bay tăng nhanh không ít: "Thịt heo khoai tây hầm miến, rau ngâm, cơm bí đỏ khoai lang đỏ, là mấy món này. Ở nơi này bọn anh sản vật không được phong phú như những nơi các, nếu mà em khẩu vị mặn thì có thể đi đến chỗ đội trưởng Dư xin một ít đồ chua."
Nói đến đây, anh lính trẻ cũng có chút thèm: "Em gái đến muộn mất rồi, nếu đến sớm mấy hôm có thể ăn được món cá hầm cải chua, Sở Liên Trường dẫn quân ra sa trường huấn luyện, ở trong hồ bắt được cả mấy trăm cân cá!"
Đáng tiếc một năm huấn luyện dã ngoại chỉ có bốn năm lần, lại còn là vào ngày lễ tết.
Nếu không phải Tết Trung thu, họ sẽ không thể thêm món cho bữa cơm.
Cố Khanh Khanh bị tình cảm thuần túy cảm nhiễm, nỗi nhớ nhà của cô cũng vơi đi một chút, tay chân lanh lẹ mà gọt khoai tây ném vào trong chậu: "Sở Liên Trường là dạng người như thế nào?"
“Ngoài lạnh trong nóng.” Anh lính trẻ suy nghĩ một chút rồi nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, tôi cảm thấy người này không quan tâm đến người khác và rất kiêu ngạo, nhưng anh ấy đối xử với anh em thật tốt, rất nhiều lần bị thương đều là chắn đạn cho anh em."
Nói rồi anh ấy có chút tiếc hận: "Nếu anh mà là phụ nữ, anh nhất định sẽ đánh xin tổ chức để kết hôn với anh ấy."
Cố Khanh Khanh: "... Binh Đoàn chúng ta nhiều nữ quân nhân sao?"