Cố Thanh Liệt đi đánh cơm trưa từ nhà ăn về, mỗi tháng trợ cấp của hắn, gạo và mì định lượng 48 cân, còn có 5 cân thịt cùng một cân rưỡi dầu thực vật.

Quân bình thường thì gạo và mì định lượng 45 cân, còn có 3 cân thịt cùng một cân dầu thực vật.

Khi quân nhân đến thăm thân, tiền ăn được trừ trực tiếp vào phần của họ.

Đưa một cái màn thầu cho cô gái, Cố Thanh Liệt hâm mộ: "Em lần sau có cơ hội đi Quân khu phía Nam thăng người thân đi, tiêu chuẩn thức ăn của anh cả một ngày đến 3 đồng 5, anh chỉ có 5-6 mao."

Không quân đãi ngộ tốt nhất, nhưng yêu cầu cũng cao, không có mấy người ăn được lương này, Cố gia bọn họ có một Cẩu Thặng cũng phải cảm ơn tổ tiên rồi.

Cố Khanh Khanh héo bẹp: “Không nghĩ đi.”

Cố Thanh Liệt cắn củ cải khô giòn tan: "Vậy thì đừng đi, nhà Sở Đại hình như ở quân khu phía Nam. Năm nay bọn anh có ngày nghĩ, phỏng chừng cuối năm cũng muốn trở về thăm người thân."

Cố Khanh Khanh hai mắt lập tức sáng lên: "Anh, chúng ta đi thăm Cẩu Thặng nha!"

Cố Thanh Liệt vui mừng khôn xiết: "Anh hai thương lượng với em chuyện này."

"Anh nói."

"Bên ngoài cấp các anh trai mặt mũi chút, đừng có kêu Cẩu Thặng Cẩu Đản, ngày thường thế nào thì tùy em."

“Thành nha.” Cố Khanh Khanh mi mắt cong cong: "Em muốn ăn dưa muôi.”

“Ừ, ừ, ừ cho em, cho em.” Cố Thanh Liệt đẩy hộp nhôm sang: “Anh đánh gái em không trở về sớm, tối nay gửi một bức thư về nhà, tiện thể ngày mai ngờ lão Dư đi gửi."

"Được."

Cố Khanh Khanh chớp mắt: "Anh trai, có chuyện anh khẳng định không biết."

"Chuyện gì?"

"Cha là đội trưởng sản xuất!"

Cố Thanh Liệt: "...".

Cái này còn khó tin hơn Cẩu Thặng làm phi công.

Một lúc lâu sau, Cố Thanh Liệt tìm được thanh âm của chính mình: "Cha chúng ta ... không có đi hối lộ ông Từ chứ?"

Cố Khanh Khanh bật cười, màn thầu trong miệng nhai một nửa đã nuốt đi xuống, suýt nữa thì bị nghẹn.

"Em muốn viết thư cho cha, nói với cha anh khinh thường cha."

“Không phải.” Cố Thanh Liệt đưa cốc nước sang, lo lắng nhìn em gái.

Cái con bé này ăn cái gì cũng khiến người ta giật mình, Sở Đại có thể thích không chứ?

Cố Thanh Liệt vò đầu bứt tóc, thầm nghĩ, em gái ơi, tự cầu nhiều phúc đi, anh thật không giúp được em.

Sau bữa tối, hai anh em trò chuyện một lúc, Cố Thanh Liệt bắt đầu dọn bàn: "Em ngày thường cùng chị Dư còn có vợ lão Triệu đi lại nhiều một chút, ở đây một mình cho đỡ buồn."

"Còn có." Cố Thanh Liệt lùi lại một bước vì sợ bị đánh: "Không có việc gì thì đừng có lò mặt ra ngoài mặt trời, Cẩu Thặng mà nhìn thấy em chắc nửa ngày không thể hoãn thần mất."

Không có biện pháp, nhận không ra thật đó.

Cố Khanh Khanh khuôn mặt nhỏ suy sụp: "Làm sao vậy? Cũng đâu có giống màu nước tương đâu.

Cố Thanh Liệt cười hi hi ha ha, mang hộp cơm nhôm ra khỏi phòng, đóng cửa lại, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Con bé này lơ đãng cả buổi sáng, nghe nói đi theo Sở Đại đến trung tâm y tế, ở đó toàn bộ thương binh trên chiến trường đều ở đó, hơn phân nửa là em gái hắn bị dọa.

Tuy rằng từ nhỏ cô em gái của hắn đã được cưng chiều đến không sợ trời không sợ đất, mà dù sao là con gái, thấy máu chắc là hoảng.

Cố Thanh Liệt băn khoăn không biết có nên tìm cơ hội để buổi tối trông thấy Sở Đại đi, như vậy không còn tâm tư suy nghĩ gặp ác mộng.

Giữa trưa ngủ không được, dù sao cũng không có việc gì, Cố Khanh Khanh lôi ra mấy bình thanh mai mang cho Cố Thanh Liệt, bà nội với mẹ làm tổng cộng cho cô 5 bình.

Cô tính toán đưa một bình cho Sở Đại, một bình cho thím Dư, chỗ chị A Niệm chắc chắn cũng sẽ đưa sang một bình, dư lại hai bình để lại cho Cẩu Đản, cô cọ ăn chút là được rồi.

Sau khi tính toán, cô xách hai lọ kẹo mận xanh thanh mai sang phòng bên cạnh.

Tiểu Húc nhà thím Dư trên tàu chắc ngủ đủ rồi, đi theo chị gái Dư Thỏ, hai chị em ầm ĩ thật sự, thím Dư nói cảm ơn: "Thím cứ ăn không của Khanh Khanh ngượng ngùng quá, quay đầu cháu muốn ăn cái gì thì nói với thím, thím làm cho cháu."

Cô không định ăn ở căn tin, cô muốn mua đồ ăn và tự nấu, cảm thấy như vậy sẽ tiết kiệm chi phí hơn.

Cố Khanh Khanh cười đáp: "Vâng ạ, vậy cháu cảm ơn thím trước nha!"

Sau khi trò chuyện vài câu với Tôn Thục Phân, cô đi đến phòng Hứa Niệm ở bên phải.

Triệu Trạch mang đồ ăn cho chị ấy xong đến trung tâm y tế, Hứa Niệm đang nhặt một giỏ quần áo của chồng, tìm cái chậu lớn, định giặt và phơi khô cho anh ấy.

Không có vợ bên cạnh chính là như vậy, trên chiến trường trở về người bị thương quá nhiều, trung tâm y tế lo liệu không hết quá nhiều việc, nơi này cực kỳ oi bức, một thân mồ hôi về nhà thay quần áo thì ném ngày đằng kia.

Thực sự không có thời gian để giặt, cứ chất đống sau một thời gian không còn quần áo để mặc, thì lại lật ngược lại mặc.

Nghe thấy mùi mồ hôi chua chua, Hứa Niệm thở dài.

Cố Khanh Khanh đứng bên cạnh nhéo mũi, dựa vào tường: "Chị A Niệm, nếu chị muốn giúp thì cứ gọi cho em, em đi lấy nước cho chị."

Nơi này gần sa mạc, không có nước, mỗi buổi sáng, bộ đội phải đi xa mười dặm gánh nước về, trước đổ đầy bể bên chỗ bếp núc bên kia, sau đó là bể lớn ở khu nhà quân nhân.

Hứa Niệm ngồi xổm trong sân, nhẹ giọng nói: "Được, chờ chị đem quần áo giặt qua một lần."

Cố Khanh Khanh gật đầu, véo mũi cô ngồi xổm xuống để cô nói chuyện với chị ấy: "Chị A Niệm, điều kiện ở đây khó khăn như vậy, chị nghĩ thế nào mà muốn đến tùy quân nha?"

Hứa Niệm ánh mắt ảm đạm xuống: "Vốn dĩ chuyện trong nhà không nên nói ra ngoài, nhưng là Khanh Khanh, em trong mắt chị không phải người ngoài."

"Mẹ chồng chị mắng chửi chị ở nhà làm việc quá ít, không cho chị ăn cơm. Còn cầm chặt tiền trợ cấp của anh Trạch gửi về trong tay, chị tức giận nên tới đây tùy quân."

Cố Khanh Khanh âm thầm líu lưỡi, hai ngày tiếp xúc, cô đánh giá chị Hứa Niệm tính tình rất dịu dàng. Thật không biết là ở nhà bức chị ấy thành cái dạng gì mới có thể chọc chị ấy tức giận rời nhà trốn đi ngàn dặm ngoài hoang mạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play