Cố Thanh Liệt bưng chậu rửa mặt cùng đồ dùng sinh hoạt hằng ngày vào, thì thấy em gái mình đang ghé người nằm dài trên bệ cửa sổ phát ngốc, ánh mắt không có tiêu cự nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài là doanh trại quân đội được che lại bằng lưới ngụy trang, ông mặt trời thiêu đốt vạn vật treo trên bầu trời cao.

Cũng không gì đẹp cả mà, Cố Thanh Liệt nghĩ thầm.

“Khanh Khanh.”

Cố Khanh Khanh tầm mắt chậm rãi tụ lại, cô ngồi xuống bên giường: "Anh trai."

Cố Thanh Liệt đặt chậu rửa mặt xuống: "Anh mới vừa từ quân nhu lấy, em dùng trước đi, thiếu cái gì thì nói với anh, ngày mai anh nhờ anh Dư hỗ trợ đi mua."

Cố Khanh Khanh khụt khịt mũi, đôi mắt trong veo mờ mịt: "Em gọi chú Dư, anh gọi là anh?"

“Bộ đội đều là anh em." Cố Thanh Liệt ngồi xuống bên cạnh em gái: “Sở Đại gọi hắn là lão Dư, muốn ấn như em tính vậy, em cùng hắn chênh lệch cả một thế hệ."

"Cố Khanh Khanh thấp giọng lẩm bẩm: “Vậy thì đã quá muộn rồi, hiện tại sửa cũng không còn kịp."

Gọi vợ người ta là thím cả một đoạn đường đi.

Cố Thanh Liệt bị em gái chọc cười, búng tay lên trán em gái: "Cái đầu nhỏ này của em nghĩ cái gì vẩn vơ trong lòng, anh hỏi em, em cảm thấy cậu ấy thế nào?"

Nghe vậy, Cố Khanh Khanh tức giận trừng mắt nhìn anh hai: "Cảm giác không tốt em có thể đến đây sao? Thảo nào trong thư anh chỉ nói em mang thanh mai đến cho anh, còn lại không đề cập đến chuyện khác nữa."

"Người ta là căn bản không có ý tứ kia có đúng hay không?"

Cố Thanh Liệt ngượng ngùng cào cào đầu, cố gắng biện hộ: "Cũng không phải."

Thấy em gái lạnh lùng nhìn mình, hắn cười ha hả bổ sung: "Thật ra, anh căn bản chưa từng đề cập đến chuyện này với cậu ấy."

Cố Khanh Khanh nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn thành nắm đấm, đấm lên người Cố Thanh Liệt mà bị hắn nghiêng người né tránh, túm lấy tay cô.

"Không phải, em nghe anh trai tôi, Đoàn Trưởng, Doanh Trưởng nói không biết bao nhiêu lần phải giới thiệu đối tượng cho cậu ấy, tên đó phủ quyết ngay lập tức, anh trai em cùng hắn là anh em nhiều năm, đối với nhân phẩm của hắn đặc biệt tín nhiệm, nghĩ phù sa không chảy ruộng ngoài nên mới tiền trảm hậu tấu."

Nói về điều này, Cố Thanh Liệt cũng hơi lo lắng: "Cậu ấy giống như không tính toán đến việc xử đối tượng kết hôn, cũng không biết xảy ra chuyện gì."

"Bất quá hai ta là anh em ruột, anh trai nghĩ anh cảm thấy không tồi thì em khẳng định cũng thích, cho nên liền gọi em qua tới, em không phải là thông minh sao, có chiêu gì em cứ việc ra."

Cố Khanh Khanh cuối cùng cũng buông bàn tay đang nắm chặt của cô ra, Cố Thanh Liệt thoáng nhìn thấy chiếc kẹo sữa thỏ trắng, hô lớn "diiiiii ——"

“Sở Đại cho em?”

Cô nhớ lại câu nói của anh ấy, đừng sợ, bất giác mặt đỏ lên, nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó mới bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn: "Anh à, anh ấy trông không giống như người thích ăn kẹo."

Cố Thanh Liệt giúp em gái sửa sang đệm giường: "Ừ, lão Triệu nói hắn tụt huyết áp, trong túi có kẹo miễn cho ngất xỉu đi rồi."

"Thân thể của cậu ấy rất khỏe, không có tật xấu gì khác."

Cố Khanh Khanh "Ồ" một tiếng, đứng dậy để anh trai tiện trải chăn.

Nhớ lại lời của mẹ nói, phần lớn quân nhân thích những cô gái nũng nịu, cô lại hỏi: "Anh, quân nhân giống anh thích dạng con gái thế nào a?"

Cố Thanh Liệt tính cách vốn sang sảng, mấy năm nay ở trong bộ đội lăn lộn không tồi, không cảm thấy câu hỏi của em gái có cái gì không ổn.

“Trắng một chút, tính tình dịu dàng.” Nói đến đây, hắn liếc mắt nhìn em gái đen thui, trong lòng nặng nề thở dài.

Hai điểm này hình như là một chút em gái hắn cũng không dính, anh trai sốt ruột thay em a ...

Cố Khanh Khanh dựa vào bệ cửa sổ, mở vỏ kẹo ra cho vào trong miệng.

Hương vị ngọt ngào khiến cô phải nheo mắt lại.

Thấy em gái thật lâu không nói lời nào, Cố Thanh Liệt cười khan bù lại: "Cơ mà không có việc gì đâu ha, có một người trắng là được rồi."

Cố Khanh Khanh trong đầu lóe lên hình ảnh cổ tay trắng nõn của anh ấy, nhìn ánh mặt trời thiêu đốt bên ngoài, càng thêm phiền muộn: "Các anh đều là huấn luyện trong sa mạc, mang binh đi đánh giặc, anh ấy tại sao không đen vậy?"

“Trời sinh đi." Cố Thanh Liệt lắc chăn vài lần, trong tiềm thức muốn gấp nó thành khối đậu hủ, nghĩ lại vẫn là làm phẳng thôi.

“Anh, cả anh cùng anh cả đều lợi hại như vậy, em cảm thấy mình thật vô dụng.” Hôm nay nhìn thấy thương binh ở trung tâm y tế, đến bây giờ trong lòng cô vẫn còn hoảng sợ.

Cô vì anh hai, anh cả mà kiêu ngạo, trong lòng thì sợ bọn họ bị thương, chỉ cần nghĩ đến chuyện này thì trong đầu điên cuồng có cái ý niệm, hy vọng các anh xuất ngũ về nhà.

"Haiz, em là cô gái duy nhất của Cố gia chúng ta, anh là nam nhân, em không cần làm cái gì, mà cho dù có vô dụng tí thì các anh trai vĩnh viễn bảo hộ em."

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của em nhăn lại thành quả bóng, Cố Thanh Liệt đứng thẳng người lên, đưa tay điểm điểm chóp mũi em gái, dỗ dành nói: “Anh cả lái máy bay, anh hai lái xe tăng, Khanh Khanh của chúng ta sao… em vui vẻ là được rồi."

Cố Khanh Khanh không nhịn được nữa, nước mắt lưng tròng.

"Anh hai hư, trong thư anh chưa từng nói với em anh hai biết lái xe tăng."

Cố Thanh Liệt chân tay luống cuống: "Kia Cẩu Thặng theo như em nói hắn ở quân khu lái phi cơ."

Cố Khanh Khanh càng khóc to hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play