Đột nhiên, cổ tay người đàn ông quấn băng gạc trắng dừng ở trước mặt cô, Cố Khanh Khanh ngây người nhìn lên, đôi mắt đỏ hoe còn treo nước mắt trong suốt, lung lay sắp đổ.
Sở Đại phát hiện hắn không làm gì được, bất lực thở dài.
Cô gái này thực sự quá yếu đuối, không thể chịu nổi một gợn sóng.
Lòng bàn tay nắm chặt thành quyền chậm rãi mở ra, lòng bàn tay trắng nõn đưa ra một viên kẹo sữa thỏ trắng.
“Đừng sợ.”
Giọng nói trầm trầm, bởi vì một thời gian dài không không được nghỉ ngơi, mang theo vài phần lười biếng.
Cố Khanh Khanh cẩn thận mở miệng, trong mắt có chút hy vọng: "Là cho em sao?"
“Ừ.” Sở Đại nhẹ gật đầu.
Cố Khanh Khanh vui mừng khôn xiết, cầm lấy viên kẹo sữa thỏ trắng trong lòng bàn tay anh ấy, đầu ngón tay không cẩn thận chạm phải tay anh ấy, đụng phải tầng chai mỏng.
Tay cầm kẹo ngây ra, có chút không phản ứng kịp.
"Đi thôi."
Sở Đại thu tay về: "Em gái."
Cố Khanh Khanh: "..."
Nghĩ đến câu nói của Cẩu Đản, em gái tớ là em gái cậu, tâm cô càng bực bội.
Sở Đại đưa cô đến khu nhà quân nhân, Tôn Thục Phân đến giúp cô xách đồ, bên ngày phòng trống rất nhiều, trừ bỏ mấy người bọn họ thì không còn ai đến thăm người thân nữa, điều kiện quá khổ, ở không nổi.
Cùng bọn họ còn có cả nữ binh đoàn Văn Công cũng được an bài đến khu nhà quân nhân, mấy gian phòng phía nam.
Tôn Thục Phân đưa Cố Khanh Khanh đến gian phòng ở phía bắc, đẩy cửa ra rồi kéo cô vào: "Khanh Khanh, thím nói với cháu, nơi này là phòng ở ha, nhà vệ sinh cùng phòng bếp đều là ở bên ngoài chỗ kia, thím cho cháu chọn gian phòng hướng tốt, nhìn xem vừa lòng không, chọn gian nào?"
“Thím, cháu không chọn, ở gian phòng này đi." Cố Khanh Khanh nắm chặt viên kẹo sữa thỏ trắng trong lòng bàn tay, quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đứng ở ngoài cửa.
Sở Đại một chân đứng thẳng, dựa vào cửa, một chân hơi co lại, dựa vào khung cửa khoanh tay, lưng thẳng, ánh mắt giao nhau, nhàn nhạt gật đầu.
Một lúc sau, một binh lính đi tới, cúi chào: "Báo cáo, Sở Liên Trường, Đoàn Trưởng tìm anh."
Sở Đại: "..." Hắn đứng thẳng người, liếc mắt nhìn hai người trong phòng đang trò chuyện vui vẻ, nói: "Đã biết."
Trước khi đẩy cửa đi vào bên trong, Sở Đại sửa sang lại cổ áo, đem cổ tay áo kéo xuống che đi băng gạc trắng, lúc này mới gõ cửa: "Báo cáo!"
"Tiến!"
Quan Huân đang xem kế hoạch tác chiến, với người đang đứng thẳng tắp trước bàn là Sở Đại làm như không thấy.
Sở Đại nhìn thẳng về phía trước, thân thể thẳng tắp banh thẳng, bàn tay dán ở biên quần, Quan Huân không nói chuyện thì hắn cũng không phát ra tiếng.
Sau nửa giờ, Quan Huân không kìm được nữa, sắc mặt rất khó coi: "Con mẹ nó đánh giặc không muốn sống nữa đúng không? Một mình thâm nhập vào ổ địch dẫn dụ địch, cậu nếu là xảy ra chuyện gì thì tôi làm sao cho cha cậu một cái công đạo?"
Sở Đại nhẹ nhàng thở ra, chính mình tìm một cái ghế ngồi xuống.
Lão Quan có thể nổi giận và chửi bới mọi người, đó không phải là vấn đề lớn.
“Chú Quan.” Hắn cân nhắc một lúc, đang định nói chuyện, đã bị Quan Huân tức giận đánh gãy: "Tôi nào dám làm chú của cậu, cậu là tổ tông của tôi."
"Con mẹ mi, mang binh cả đời chưa thấy người không muốn sống như cậu, thanh danh của lão tử sớm hay muộn sẽ đạp trong tay của cậu. Sở gia chỉ còn một mình cậu, độc đinh độc mầm. Lão thủ trưởng chỉ có một con trai là cậu, cái này không phải làm người khác chọc cột sống mà mắng tôi không cho Sở gia lưu lại đời sau sao?"
Quan Huân lạnh lùng sắc bén, bàn tay không ngừng đập vào mặt bàn.
Binh lính đứng canh ngoài cửa nghe thấy tiếng mắng mỏ cáu kỉnh, giận dữ bên trong cũng không dám nhìn ngang, nhìn dọc. Hai mắt nhìn thẳng, lù lù bất động.
“Chú Quan, cháu sai rồi.” Sở Đại lưu loát dứt khoát xin lỗi.
"... " Quan Huân đang mắng một nửa đột ngột dừng lại, báo cáo trong tay đập xuống bàn: "Cậu không phục."
“Không có, ngài nói rất đúng."
Quan Huân trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm vào Sở Đại, một lúc sau mới nản lòng.
"Chú biết kế hoạch tán chiến của cháu là đúng, một người chủ lực bám trụ cấp viện quân tranh thủ thời gian.
Sở Đại chiến đấu, danh hung dữ oanh liệt lan khắp nơi, địch nhân đã sớm hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi.
Thấy có cơ hội bắt sống hắn tự nhiên sẽ tận hết sức lực. Tình huống hôm nay quá sức nguy hiểm.
Quan Huân không tức giận vì sự kiêu ngạo của Sở Đại, mà là vì Sở Đại không coi trọng mệnh mình.
Hắn 14 tuổi đã đi theo cha của Sở Đại chính chiến khắp nơi, từ Bắc vào Nam, mấy năm nay quốc gia dần dần ổn định, vất vả lắm mới có được mấy ngày khoan khoái, tên nhóc này không ở quân khu phương Nam đợi, cố tình chạy đến Binh Đoàn Xây Dựng bên này, rời khỏi mí mắt của cha hắn, càng thêm không kiêng nể cái gì.
Đánh giặc không cần mạng cứ lao về phía trước, mấy năm nay dính đạn hắn cũng không dám báo lên cho Lão Thủ Trưởng, rất nhiều lần không thể cứu người trở về được.
Toàn bộ dối gạt cho qua.
Hắn nhàn nhạt thở dài, đứng dậy đi tới trước mặt Sở Đại, nhìn khuôn mặt tên nhóc này càng thêm kiên nghị, giơ tay lên, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống trên vai hắn.
"A Đại, Sở gia chỉ còn lại một mình cháu, chỉ còn một hậu bối là cháu thôi."
Sở Đại trong lòng nặng trĩu, nghĩ đến người chú, rồi anh họ hắn chết trên chiến trận, hắn nhắm mắt lại, mở mặt ra ánh mặt lạnh như kiếm: "Quốc gia không yên, thề chết không lùi."
Lời định khuyên tạp ở cổ họng, Quan Huân nghẹn một cục, hắn biết tính tình đứa nhỏ này, nói một không hai.
Khuyên hắn từ giã quân đội về nhà sinh con lưu lại hậu bối cho Sở gia sợ là không thực hiện được. Sở gia trước giờ trung dũng vô song. Từ Lão Thủ Trưởng bắt đầu đánh giặc đến hiện tại, thằng nhóc này xương cốt là người Sở gia, mệnh tham gia quân ngũ.
Quan Huân đứng bên cạnh, đặt tay lên vai Sở Đại thở dài: "Bị thương sao? Chú nhìn xem?"