Phía xa có người hét lên: “Cố Bài Trường, Phó Liên Trường tìm cậu."
“Cố lên!” Nhìn thấy vẻ mặt nản lòng của em gái, Cố Thanh Liệt xoa xoa cái đầu đang rũ xuống nói với người đàn ông ở phía trước: "Sở Liên Trường, tớ còn có việc, phiền cậu đưa em gái tớ về khu nhà quân nhân trước."
Sở Đại bỏ điếu thuốc vừa lấy ra vào ngược lại túi quần, nhướng mày: "Đây là em gái cậu."
“Anh em chúng ta phân cái gì em gái tớ em gái cậu nha!" Cố Thanh Liệt cười toe toét lộ hàm răng trắng to, tương phản rõ rệt với nước da của hắn. Hai chiếc răng hổ nhỏ dễ thương lộ ra bên ngoài: “Mẹ cậu là mẹ tớ, em gái tớ là em gái cậu, vậy nhá, định vậy đi!"
Nói xong, không đợi Cố Khanh Khanh phản ứng, trực tiếp kéo em gái lại chỗ của Sở Đại, chính mình vội chạy đến nơi đóng quân.
Dư Phú Quý đưa Cố Thanh Liệt đến, thuận tiện đem vợ con mang đi, Hứa Niệm cũng đã đi đến khu nhà quân nhân, hiện tại nơi này dư lại Sở Đại, Cố Khanh Khanh hai người.
Cố Khanh Khanh đứng vững vàng, người đàn ông trước mặt hình như không muốn đưa cô đi, cho nên đành cướp lời trước: "Phiền toái anh rồi."
Khi nói còn nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt to cong thành vầng trăng non.
Sở Đại thoáng ngây người, thần sắc bình tĩnh liếc nhìn Cố Khanh Khanh một cái: "Đi theo."
"Vâng ~" Cố Khanh Khanh cười càng ngọt.
Cô đi theo sau lưng người đàn ông cao gầy, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của anh ấy, thỉnh thoảng lại giẫm lên cái bóng anh ấy, lại ngẩng đầu lên nhìn trời, nhìn mây, nhìn anh ấy.
Chỉ cần cô có thể kéo gần quan hệ, sớm muộn gì cũng có thể chờ đợi được thời cơ mà xuống tay.
Cố Khanh Khanh nghĩ thầm.
Doanh trại của Binh Đoàn đều là nhà trệt, tường ngoài sơn trắng đơn giản, bốn bề đất đai gọn gàng, quy hoạch có trật tự.
Khi bước lên bóng đen, cô mới để ý nhìn thấy được đất không phải là đất bình thường mà là loại đất cát pha cát mịn.
Miễn là nó không hoàn toàn là cát, trồng rau hẳn là ... có thể đi?
Cô lơ đễnh, cúi đầu giẫm lên bóng lưng của người đàn ông dưới đất rồi đi về phía trước.
Sở Đại rũ mắt xuống, cát mịn do cô gái đi phía sau đạp đạp bay vào ống quần chui vào trong giày của hắn, hắn đột nhiên dừng lại bước chân.
Cố Khanh Khanh đang nghĩ cách trồng rau làm sao trong Binh Đoàn, đất trống nhiều như vậy không trồng thì tiếc quá, hơn nữa ngày thường bọn họ không ăn được rau xanh nhiều. Hôm nay, cô vô tình thấy được rồi, bên đây đi chợ mua sắm toàn là khoai tây, bí đỏ, khoai sợ, không có những loại rau màu xanh.
Cô đang nghĩ cách giúp chú Dư giải quyết chuyện nan giải Binh Đoàn bên này không có rau xanh để ăn, không để ý người đàn ông phía trước dừng lại rồi, đầu đập vào tấm lưng rộng cứng của anh ấy.
“Ây da.” Cố Khanh Khanh che đầu, mờ mịt nhìn Sở Đại.
Sở Đại ngồi xổm xuống, cởi dây giày đổ cát ra xong đó tự nhiên như không có việc gì mà đứng lên: "Đi thôi."
Cố Khanh Khanh: "?"
Cô giống như bị trêu cợt vậy ta!
Sở Đại không có đi khu nhà quân nhân, mà là đến chỗ phòng y tế trước.
Triệu Trạch cũng mặc một bộ quân phục màu xanh lá cây, khác biệt trên tay đeo một cái băng mang phù hiệu đặc trưng của ngành y tế.
“Dương Lập Nghiệp thế nào?” Sở Đại kéo ghế đối diện Triệu Trạch, nhấc chân ngồi xuống.
Triệu Trạch đang kê đơn thuốc, ngẩng đầu nhìn hắn: "May mắn cậu kéo hắn một phen, không bị thương đến chỗ hiểm, dưỡng thương nửa tháng là ổn rồi."
“Ừ.” Sở Đại xắn tay áo: “Giúp tôi xử lý một chút.”
Nghe vậy, Triệu Trạch ngay lập tức đứng lên, đẩy kính trên sống mũi: "Cậu bị thương, để tôi xem xem."
"Rách chút da, chỉ sợ lão Quan mà thấy chắc là nhắc mãi."
“Kia cũng là đã làm sai chuyện gì Đoàn Trưởng mới mắng cậu." Triệu Trạch nhìn thoáng qua vết thương, đúng là rách chút da không có gì đại sự, chẳng qua là Sở Đại trời sinh làn da trắng, thoạt nhìn có chút dữ tợn, dọa người.
Hẳn thở phào nhẹ nhõm: "Khi kéo Dương Lập Nghiệp bị cọ đến?"
“Ừ.” Sở Đại liếc nghiêng đầu nhìn cô gái đang đứng ở một bên tò mờ những bệnh nhân đi tới đi lui, nhìn thấy quân y thì chào một tiếng, cười hì hì, nhìn thấy người bệnh cả người đầy máu nâng vào thì khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
“Được rồi.” Nhìn thấy Triệu Trạch vẫn còn dong dong dài dài rửa sạch vết thương cho mình, duỗi tay cầm cái bình thuốc nhỏ trên bàn, thuốc bột màu trắng rơi lên miệng vết thương, mắt không thèm chớp giật lấy cái băng gạc từ tay Triệu Trạch ngốc lăng ở đó, chính mình quấn hai vòng.
Sau khi qua loa thắt nút, Sở Đại đứng dậy: "Đi đây!"
Triệu Trạch định thần lại: "Không phải, trước tiên phải dùng cồn tiêu viêm, cậu sao cứ gấp gáp như vậy làm cái gì?"
“Lão Quan đang tìm tôi.” Sở Đại thấy Triệu Trạch còn muốn nói nữa, bồi thêm một câu: "Chị dâu tới, cậu đi xem đi."
"Hở?"
Triệu Trạch nhìn hắn bước ra khỏi phòng khám, còn mang theo một cô gái, miệng lẩm bẩm: "... Không phải, cô gái này là ai, sao chưa thấy bao giờ nhỉ?"
"Tiểu Mạnh, trông coi nơi này, tôi đến khu nhà quân nhân, chị dâu đến."
"A được, bác sĩ Triệu, anh đi đi."
Cố Khanh Khanh đi theo phía sau người đàn ông, đầu óc cô chỉ toàn là hình ảnh người kia nằm trên cáng bê bết máu, trong lòng cô thực loạn.
Mọi người trong thôn khi nhắc đến anh cả và anh hai đều dùng từ "tiền đồ" để miêu tả. Ông bà nội với hai người cháu trai này vô cùng đắc ý kiêu ngạo, cô cũng cảm thấy anh cả cùng anh hai rất lợi hại.
Trước nay chưa bao giờ nghĩ đến, anh hai ở Binh Đoàn, cần phải đi ra ngoài đánh giặc, cũng có khả năng bị thương.
Sở Đại cao, chân dài, sải chân dài, Cố Khanh Khanh không theo kịp, hắn đành phải thả chậm bước chân để cô gái sau lưng đi theo kịp.
Cố Khanh Khanh khóe mắt hơi đỏ, cúi đầu lẳng lặng đi về phía trước.