Như trong ảnh, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc nét, đường viền hàm rõ ràng, so với anh trai cả của cô tuấn tú hơn, nhiều thêm vài phần cương nghị.
Nam nhân có vẻ vừa mới rời khỏi chiến trường, mang theo nồng hậu huyết khí, đôi mắt đen như diều hâu sắc bén, hoang dã và hung hãn.
Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, Cố Khanh Khanh đột nhiên cảm giác được cảm giác áp bách ập vào mặt, theo bản năng mà lùi lại một bước.
Phản ứng lại thì hai bên tai đỏ ửng.
Thật…… Đẹp trai a.
Nhìn thấy Cố Khanh Khanh hồi lâu không nói lời nào, Dư Phú Quý cho là đứa nhỏ bị dọa cho choáng váng, vổ vổ bả vai của nam nhân: "Lại không phải trên chiến trường, thu hồi đi khí thế cậu lại đi, đừng hù dọa con gái người ta."
Sở Đại hứng thú nhìn vành tai đỏ bừng của cô gái, khẽ cười một tiếng rồi đứng thẳng dậy: "Xin lỗi, lên xe đi."
Điếu thuốc hút được một nửa đã bị tiện tay vùi đi, lười biếng dựa vào xe.
Dư Phú Quý biết hôm nay đám người Sở Đại từ chiến trường trở về, vì tiết kiệm chút dầu lên cố ý không lái xe, chờ bọn họ kéo đồ ăn trở về.
Những quân nhân chất hết rau lên xe, Dư Phú Quý, vợ con và Hứa Niệm ngồi ở sau mấy chiếc xe, trước khi lên xe còn không quên đem Cố Khanh Khanh nhét vào bên cạnh Sở Đại.
“Đây là em gái của Thanh Liệt, cậu chiếu cố con bé một chút." Nói xong Dư Phú Quý "bang" một tiếng, đóng cửa xe một cái rồi sải bước trở về.
Sở Đại ngồi ở băng ghế sau, liếc mắt nhìn cô gái ngồi cạnh cửa, giơ tay vỗ vỗ vai chiến sĩ phía trước.
"Anh em, lái xe đi."
Nói xong ngẩng đầu nhắm mắt lại, khoanh tay trước ngực, tựa đầu vào vách ngăn màu xanh lục phía sau, bắt đầu nghỉ ngơi.
Xe nổ máy, tung lên một đám bụi mù mịt.
Cố Khanh Khanh từ kính chiếu hậu nhìn thấy người đàn ông bên cạnh nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, lúc này mới dám yên lặng dời ánh mắt đến sườn mặt thon gầy của anh ấy.
Nhìn chằm chằm vào yết hầu nhô lên kia nửa ngày, Cố Khanh Khanh ngượng ngùng quay mặt đi, ho khụ khụ một tiếng.
Người đàn ông này thực sự quá đẹp cơ mà tính cánh hình như lạnh quá, không dễ dàng tiếp cận.
Cô còn tưởng chơi với anh ai khẳng định cũng là người lảm nhảm, bằng vào cô hay tán gẫu cùng với thím Hoa Quế, sớm muộn gì cũng có thể bắt lấy, không có vấn đề gì.
Nhưng hôm nay, cô không xác định.
Dư quang lơ đãng thoáng nhìn qua, Cố Khanh Khanh nhìn thấy vết máu khô trên cổ tay trắng nõn của anh ấy, ngơ người, giống như có thứ gì đó nghẹn ở cổ họng, không thể phát ra được âm thanh gì.
Cô gần như quên mất hiện tại đất nước còn đang chiến tranh, chỉ có ở đất liền tương đối hòa bình.
Biên Quan chiến tranh không ngừng, nước láng giềng cùng các phần tử đặc thù thường thường gây hứng gây chuyện.
Bị ánh mắt mãnh liệt quan sát, Sở Đại uể oải nâng mi, theo tầm mắt của cô gái đi xuống, đáp xuống cánh tay bị thương của chính mình, máu đỏ tươi theo cánh tay chảy tới lòng bàn tay, đã khô khốc lại rồi.
Ở cổ tay trắng nõn phá lệ chói mắt, nhìn mà ghê người.
Hắn xả cổ tay áo, đạm nhiên hỏi: "Sợ?"
"Không phải." Cố Khanh Khanh sợ anh ấy suy nghĩ nhiều, cho nên phải nhanh chóng giải thích: "Khi còn nhỏ em cũng thường xuyên leo cây bị trầy da, rách da chảy máu, em không sợ, chính là ..."
“Hả?” Người đàn ông vẫn ung dung nhìn cô gái, muốn xem thử em ấy nói ra được lời gì?
“Chính là muốn hỏi một chút, anh có đau không?" Cố Khanh Khanh giật giật mép quần áo của mình, đối diện với ánh mắt của anh ấy, cảm thấy có chút khẩn trương.
“… Không đau.” Sở Đại uể oải nhìn ngoài cửa sổ, bánh xe lăn lộn trên cát vàng, một trận gió thổi qua, cát bay loạn xạ, điên cuồng chụp vào cửa xe.
“Ồ, không đau thì tốt rồi." Cố Khanh Khanh chớp mắt nhìn ra bên ngoài.
Cô chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mặt trời giống như quả cầu lửa lớn trong tầm tay, treo lơ lửng trên sa mạc, đằng xa có vài cây dương cao vút thẳng tắp, ở trên sa mạc như vệ binh canh giữ vậy.
Sa mạc trải dài vô tận, dấu bánh xe đi trước nhanh chóng bị cát mịn bao phủ.
Sau nửa giờ lái xe, cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy được doanh trại.
Quân nhân đứng gác cầm súng, thân hình đĩnh đạc như tùng, kiểm tra giấy chứng nhận mới để cho bọn họ đi vào.
Dư Phú Quý ra khỏi xe trước để thông báo cho Cố Thanh Liệt, Cố Thanh Liệt còn ở sân huấn luyện, người nhà quân nhân không ai đưa sẽ không đi đâu được.
Sau khi tất cả các phương tiện được đăng ký, Cố Khanh Khanh đi theo sau lưng Sở Đại, về chỗ phòng y tế.
“Khanh Khanh!” Cố Thanh Liệt bị Dư Phú Quý gọi ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo ngắn huấn luyện màu xanh lá cây quân đội, cơ bắp nhìn thật rõ ràng.
Vừa nhìn thấy em gái, hắn như chim phi ra trên mặt tươi cười xán lạnh: "Sao em lại đến đây vậy? Mau để anh hai nhìn xem, sao đen như vậy, thiếu chút anh hai không nhận ra được."
Cố Khanh Khanh: "..." Mắt anh không khỏi liếc nhìn người đàn ông cao ráo, nước da trắng trẻo cách đó không xa. Chút mong đợi và vui sướng nhiều năm không gặp anh trai đã không còn nữa, chỉ còn lại u oán.
Hừ, chỉ cần gặp người là lải nhải.
Bị anh trai đả kích, bả vai Cố Khanh Khanh sụp xuống, cả người héo đi trông thấy.
"Ây da, em gái nhìn thấy anh không cao hứng? Hay là ngồi xe lửa quá mệt mỏi." Cố Thanh Liệt không kìm được ôm cái mặt nhỏ múp míp của em gái vo vo.
Em gái này, ở nhà ăn ngon lắm đây, thoạt nhìn còn béo hơn cả hắn.
Cố Khanh Khanh đem hành lý nặng nề trong tay đưa sang, dựa vào bả vai anh trai, héo queo nhỏ giọng chít chít: "Em tới tìm đối tượng."
Sở Đại ở phía trước đã dừng lại bước chân, đầu ngón tay nghịch mẩu thuốc lá, nhìn về phía hai anh em đằng kia, ánh mắt chứa vào phần nghiền ngẫm.
"Này, đưa thanh mai đến cho anh sao."
Cố Thanh Liệt vội đưa tay bịt miệng em gái, bàn tay đẫm mồ hôi, cười tủm tỉm cúi người nói nhỏ vào tai em gái: "Anh không thu phục được, chỉ có thể giúp em đến nơi này, dư lại tự mình lên a!"
Cố Khanh Khanh: "???"
Đôi mắt to đã ngấn nước càng ngập nước.
Cẩu Đản, đồ không đáng tin cậy!