“Vâng, cháu biết ạ.” Cố Khanh Khanh nắm tay Hứa Niệm, theo sát phía sau Tôn Thục Phân, khi xuống xe, cô không quên cảm ơn đồng chí tiếp viên và đồng chí bảo vệ.

Sau khi rời khỏi ga xe lửa, bầu trời dần trở nên sáng sủa hơn, gió buổi sáng không nhẹ nhàng sảng khoái như Diêm Thành mà lạnh hung dữ, mãnh liệt, trong gió còn có cát mịn.

Khuôn mặt của Cố Khanh Khanh bị cát đập vào mặt khá đau, có chút mờ mịt vô thố.

Hứa Niệm lấy khăn che mặt ra lau mặt, nói nhỏ: "Bên này chính là như vậy, quen rồi sẽ đỡ."

Cố Khanh Khanh phục hồi lại tinh thần lại, cười toe toét: “Cảm ơn chị A Niệm.”

Trong lòng nghĩ thầm, anh trai cô có thể quen, cô nhất định có thể quen được!

Cả hai đi theo Tôn Thục Phân đến chợ, Cố Khanh Khanh nhìn quanh, phát hiện ra mấy loại như là khoai lang, khoai tây cùng khoai sọ này đó thì nhiều, còn rau xanh rất ít, cải thảo héo queo quèo queo.

Đám rau xanh duy nhất này chắc là cùng bọn họ ngồi tàu từ phương nam lại đây.

Nhìn thấy mức giá cao ngất ngưởng, 8 xu một cân, Cố Khanh Khanh không nói nên lời.

Ở Thôn Đại Truân Tử muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, trong đất nhà cô cả một mớ lớn, ăn hai ngày là không muốn ăn nữa rồi.

“Phú Quý!” Tôn Thục Phân từ xa nhìn thấy chồng mình đang nói chuyện với một người đàn ông mặc quân trang, tay xách túi khoai tây: "Phú Quý, em kêu anh nửa ngày sao không đáp một tiếng vậy?!"

Dư Phú Quý nghe giọng nói ồn ào quen thuộc, vừa quay đầu lại là thấy vợ mình mang theo hai đứa con đứng cách đó không xa. "Ai nha" lên một tiếng, nói với quân nhân bên cạnh: "Chị dâu tới, tôi sang nhìn xem."

"Lão Dư chạy nhanh lên đi."

Dư Phú Quý chạy nhanh đến ôm lấy con gái Dư Thỏ vào lòng: "Đây là con gái lớn của cha nha, thấy cha sao không nói lời nào, có nhớ cha không?"

“Mới vừa tỉnh ngủ chưa có hoàn hồn đâu." Tôn Thục Phân trừng mắt chồng một cái: "Mau đến đây, em giới thiệu cho anh hai người."

Cố Khanh Khanh bị Tôn Thục Phân kéo cánh tay: "Khanh Khanh, đây là chú Dư của cháu, cũng ở cùng thôn với thím hai cháu."

Cố Khanh Khanh mi mắt cong cong, ngọt ngào gọi: “Chào chú Dư.”

“Ai, tốt, con gái à, thím hai của cháu là ai?" Dư Phú Quý đang không hiểu được tình huống gì đang xảy ra nữa.

Hắn là lần đầu tiên nhìn thấy cô bé nhỏ tuổi này.

"Hàn Liên Tâm, ở đội sản xuất Tiến Bộ."

"Ồ?!" Dư Phú Quý sửng sốt một chút, vỗ đùi cái độp: "Con gái của Hàn gia, cháu gọi một tiếng chú không sai, chú là ở cùng thôn, cùng lớn lên với thím hai cháu."

Lúc này đây nhìn Cố Khanh Khanh ánh mắt thân thiết lên nhiều lần: "Con gái, sao chạy đến Biên Thành rồi?"

"À thì ra là thanh mai trúc mã nha!" Tôn Thục Phân lời nói có chút chua: "Anh trai của Khanh Khanh cũng ở Binh Đoàn, là đến đây thăm người thân."

“Thật sự là trùng hợp.” Dư Phú Quý đã nhập ngũ hơn mười năm, cũng đã lâu không về, chỉ biết Hàn Liên Tâm đã gả vào Cố gia, Diêm Thành thôn Đại Truân Tử. Còn về cô ấy có cháu trai hay gì đó không rõ ràng cho lắm.

Đối với nửa câu đầu tiên hắn lựa chọn bỏ qua, bà vợ của hắn thích nhất là ăn giấm, cứ ghen bậy ghen bạ.

“Đừng chỉ chào hỏi Khanh Khanh.” Tôn Thục Phân lại kéo Hứa Niệm đến bên cạnh mình: “Đây là vợ quân y Triệu Trạch của các người, đến đây tùy quân."

“Này, vợ của Triệu Trạch thì anh biết, năm ngoái còn đến thăm người thân mà."

Binh đoàn lớn như vậy chỉ có thưa thớt vài quân y, ai có thể không biết Triệu Trạch.

Người nhà từng đến thăm thân nhân căn bản đều biết, dù sao nơi này gọi là chim còn không thèm ỉa, mỗi ngày ăn cát, không có mấy người nguyện ý đến đây, cũng chỉ có vợ hắn cùng vợ lão Triệu đến được hai lần.

Một đồng chí quân nhân đi đến thúc giục: “Lão đội trưởng, xe đã sắp xếp xong rồi, Sở Liên Trường còn đang ở bên ngoài chờ."

"Đến đây!" Dư Phú Quý nhìn vợ, rồi nói với mọi người: "Chúng ta về Binh Đoàn trước đi, trở về rồi nói chuyện."

Họ đều có yêu cầu về thời gian ra ngoài mua sắm, phải gấp rút chuẩn bị các món ăn trong thời gian quy định, không thể làm chậm giờ ăn trưa của Quan Binh được.

Khi Cố Khanh Khanh đi ra ngoài, cô ấy vẫn đang suy nghĩ về việc trồng rau, anh Mạnh Nam còn liệt kê cho cô một danh sách các giống rau dưa dễ gieo trồng trên đất cát, cô có mang theo hạt giống, cũng có một phần sơ đồ anh Mạnh Nam vẽ, là trồng rau trong nhà kính, cũng không biết có sử dụng được không.

Sau khi ra khỏi chợ, bên ngoài có một hàng xe tải có chữ Hồng Quân Phương Đông, quân nhân súng vác trên vai nhảy tử trên xe xuống hỗ trợ ban bếp núc mang khoai tây lên xe.

“Sở Liên Trường, thuốc của cậu."

Dư Phú Quý lấy trong túi quần ra một hộp thuốc lá Albania ném sang.

Người đàn ông dựa vào đầu xe tùy ý giơ tay lên, lộ ra nửa cánh tay rắn chắc trắng nõn, cánh tay nổi rõ gân xanh uốn lượn.

Người đàn ông cầm bao thuốc lá, hủy đi bao bên ngoài, giọng nói khàn khàn, mệt mỏi: "Không có Đại Tiền Môn?"

Dư Phú Quý liếc một cái sắc lẹm, thoáng nhìn thấy cổ tay áo tối đen, lông mày nhăn lại: "Albania không cần phiếu thuốc, 2 mao một bao, so với Đại Tiền Môn rẻ hơn 1 mao năm, tạm chấp nhận hút đi. Sao lại thế này? Bị thương?"

"Viên đạn cắn một miếng làm xước da. Không sao đâu." Người đàn ông chống ngón tay thon dài vào hộp thuốc lá, gõ ra một điếu, ngậm vào miệng, hai tay chụm lại, cúi đầu châm lửa.

Hắn chậm rãi thở ra một vòng khói, ngón tay kẹp thuốc lá, ánh mắt rơi vào sau lưng: "Chị dâu đến?"

“Ừ, vừa mới đến.” Dư Phú Quý muốn tiến lên kiểm tra vết thương của hắn, bị hắn lặng lẽ tránh sang một bên, rầu rĩ không vui: "Vợ của lão Triệu cũng đến?"

"Còn có em gái Cố Thanh Liệt."

Cố Khanh Khanh nhìn người đàn ông trong bộ quân trang, đang dựa vào cửa xe hút thuốc, liếc mắt một cái đã nhận ra đây là nam nhân trên ảnh chụp mà anh hai gửi về, là chiến hữu của anh trai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play