Sau khi Chu Húc Phong rời đi, Sầm Hi quay lại bàn ngồi xuống.
Vừa ăn xong lẩu, trên người cậu đầy mùi cay nồng… Dù bản thân Sầm Hi không cảm nhận được, vì sau hơn một tiếng trong quán lẩu, mũi cậu đã quen với mùi này rồi.
Nhưng nghĩ đến việc giờ không còn ở một mình, để bạn cùng phòng cảm thấy thoải mái hơn, cậu quyết định đi tắm trước.
Sầm Hi tìm lọ sữa tắm trong ngăn kéo, vừa hay thấy cả lọ nước hoa bên trong.
Nghĩ một chút, cậu xịt một ít xung quanh bàn để loại bỏ mùi lẩu.
Như vậy chắc không còn mùi lẩu nữa nhỉ?
Sau khi làm xong, Sầm Hi cầm đồ tắm và quần áo rồi vào phòng tắm.
Mười lăm phút sau, cậu tắm xong và bước ra.
Việc đầu tiên là cậu khẽ ngửi không gian xung quanh, xác định không còn mùi lẩu, rồi mới kéo ghế ngồi xuống.
Khi ngồi xuống, cậu liếc thấy trên bàn có lọ sữa dưỡng thể, tiện tay mở ra.
Lọ sữa dưỡng thể này là món quà từ quầy mỹ phẩm trong kỳ nghỉ hè khi cậu đi mua đồ trang điểm.
Lọ nhỏ nhắn 100ml, mùi hương hoa nhẹ nhàng dễ chịu.
Dù không quen dùng sữa dưỡng thể, nhưng không muốn lãng phí, nên cậu thi thoảng mang ra dùng.
Hôm nay vừa hay có chút thời gian rảnh.
Sầm Hi mở nắp lọ, vén quần ngủ lên thoa một ít lên đùi.
Vừa bôi xong lên cẳng chân và cánh tay thì cửa ký túc xá mở ra, theo phản xạ cậu ngẩng đầu nhìn.
Là Chu Húc Phong trở lại.
Có vẻ anh vừa đi siêu thị, tay xách túi nilon, Sầm Hi mơ hồ thấy bên trong có sữa tắm và dầu gội.
Nhìn anh một lát, Sầm Hi cúi đầu kéo ống quần ngủ xuống.
Thoa xong rồi, cậu vặn nắp lọ lại, mang dép lê bước đến chiếc giường bỏ trống bên cạnh.
Phòng ký túc chỉ có hai người ở, nên có hai giường trống.
Vì đồ đạc nhiều, tủ của mình không chứa hết, nên cậu để một ít ở vị trí giường trống bên cạnh.
Sầm Hi mở ngăn kéo bàn bên cạnh, lấy ra một hộp mặt nạ hơi nước.
Sau khi đóng ngăn kéo lại, cậu ngẩng đầu thấy Chu Húc Phong đứng bất động ở cửa, ngạc nhiên hỏi: "Sao thế?"
"Cậu ——" Cuối cùng Chu Húc Phong cũng mở miệng.
Chỉ là nét mặt anh trông không vui cho lắm.
Mày nhíu lại, môi mím chặt, đôi mắt đen dừng lại trên mặt Sầm Hi.
“Cậu dùng nước hoa à?” Chu Húc Phong hỏi.
“Không có mà.” Sầm Hi theo bản năng phủ nhận, hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi.
Ai lại dùng nước hoa vào buổi tối cơ chứ, đâu có phải ra ngoài.
“Vậy là thứ gì cậu vừa dùng.”
Ban đầu khi Sầm Hi còn ngồi ở chỗ mình, Chu Húc Phong cảm thấy có thể chịu đựng được.
Nhưng giờ, khi Sầm Hi lại gần, mùi hương đó cũng theo cậu lại gần.
Chu Húc Phong bị mùi này làm phiền đến mức cảm thấy hơi khó chịu: “Nồng quá.”
Sầm Hi nhẹ nhàng “À” một tiếng.
Nghe Chu Húc Phong nói vậy, cậu giơ tay lên ngửi thử.
Vẫn ổn mà, đâu có nồng như Chu Húc Phong nói.
Nhưng giờ cậu mới nghĩ đến: “Có lẽ không phải mùi sữa dưỡng thể đâu, lúc nãy tôi sợ mùi lẩu trên người quá nặng nên xịt chút nước hoa quanh bàn. Có lẽ mùi nước hoa pha lẫn với sữa dưỡng thể nên…”
“Lần sau đừng dùng trong ký túc xá.” Chu Húc Phong giờ phút này bị mùi hương nồng nặc làm cho nhức đầu.
Anh không quan tâm lời giải thích của Sầm Hi, chỉ chú ý đến kết quả.
Sầm Hi: “……”
Giọng điệu của Chu Húc Phong không mấy dễ chịu, nghe có vẻ bực bội và thiếu kiên nhẫn.
Thêm vào đó, với vẻ ngoài lạnh lùng của anh, dù không nói lớn tiếng, vẫn khiến Sầm Hi có cảm giác bị “hung”…
Bị mắng.
Nhận thức này khiến Sầm Hi cảm thấy bối rối.
Cậu há miệng định giải thích rằng mình không dùng nước hoa mỗi ngày, hôm nay chỉ là một sự tình cờ, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
“À… Xin lỗi.” Sầm Hi cắn môi dưới: “Lần sau sẽ không vậy nữa.”
---
Cậu đóng chặt nắp lọ sữa dưỡng thể và nước hoa, rồi cất sâu vào trong ngăn kéo, buồn bã nằm dài trên bàn.
Cậu không thích Chu Húc Phong.
Nhìn có vẻ phản nghịch, không dễ sống chung, hôm nay còn mắng cậu.
… Cơ hội giải thích cũng không cho.
Sầm Hi cảm thấy có chút ấm ức, dù có lẽ cậu cũng có chút lỗi… chẳng hạn như làm cả ký túc xá đầy mùi hương.
Nhưng cậu đâu có cố ý.
Ý định ban đầu là không muốn Chu Húc Phong ngửi thấy mùi lẩu nên mới xịt nước hoa, sữa dưỡng thể chỉ là tình cờ thôi… Cậu đâu ngờ Chu Húc Phong lại nhạy cảm với mùi hương như vậy.
Nói chuyện tử tế thì có sao, lại còn mắng mỏ…
Sầm Hi nằm dài trên bàn, giơ tay quạt quạt trước mặt, cũng chẳng ngửi thấy mùi hương nồng như Chu Húc Phong nói.
Nghĩ thế, cậu lại càng cảm thấy tủi thân.
Sầm Hi có hoàn cảnh sống tốt, các mối quan hệ cũng đơn giản.
Thỉnh thoảng có chút mâu thuẫn với bạn bè hoặc người quen của cha mẹ, mọi người đều diễn đạt một cách nhẹ nhàng, rồi cùng nhau tìm giải pháp.
Chứ không giống như Chu Húc Phong, thẳng thừng chỉ ra lỗi và bảo cậu không cần làm nữa.
Gặp phải kiểu người như thế lần đầu, Sầm Hi thực sự bị sốc và khó lòng chịu đựng nổi.
Trong lòng cậu nặng nề, càng nghĩ càng thấy khó chịu, không muốn tiếp tục ở cùng phòng với Chu Húc Phong nữa.
Sầm Hi quyết định đứng dậy, mang dép lê, cầm ly nước chanh rồi ra ban công hít thở không khí.
Cửa ban công là cửa kính kéo.
Sầm Hi đặt tay lên cửa, đẩy về bên phải.
Nhưng vì ly nước chanh có nước đọng bên ngoài, thêm vào đó lòng bàn tay cậu lúc trước lại dính dưỡng thể nên trơn trượt, đẩy mấy lần mà cửa vẫn không mở ra.
Cậu vừa định đổi tay thì bỗng cảm thấy có bóng người bao phủ phía sau.
Một bóng dáng cao lớn, đủ để che kín toàn bộ cơ thể cậu.
Sầm Hi ngơ ngác, quay lại nhìn.
Là Chu Húc Phong.
Chu Húc Phong thực sự rất cao, đứng ngay phía sau Sầm Hi càng thêm nổi bật.
Đỉnh đầu của Sầm Hi chỉ cao tới cằm anh.
Chu Húc Phong giơ tay, thay cậu kéo mở cửa ban công.
“Mở rồi.” Chu Húc Phong nói.
“Hả? Ừm…”
Kỳ lạ, rõ ràng Chu Húc Phong đang giúp cậu, nhưng Sầm Hi lại cảm thấy hơi hoảng.
Cậu thất thần, khẽ cảm ơn rồi bước ra ban công.
Nhưng vừa bước ra ngoài, ở chỗ vốn dĩ trống trải, Sầm Hi cảm giác mình dẫm phải thứ gì đó.
Cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe giọng Chu Húc Phong phía sau.
“Cậu dẫm lên giày của tôi.” Chu Húc Phong kéo nhẹ cậu một chút.
“Hả?” Hành động bất ngờ của Chu Húc Phong khiến Sầm Hi giật mình.
Theo phản xạ, cậu muốn tránh ra, lùi về phía sau, nhưng vai lại chạm vào ngực của Chu Húc Phong.
Ngực của Chu Húc Phong rộng rắn chắc, cơ bắp đầy lực, dù qua lớp quần áo, Sầm Hi vẫn có thể cảm nhận được.
Hơn nữa, nhiệt độ cơ thể anh cũng hơi cao.
Chu Húc Phong nắm lấy tay Sầm Hi, cảm giác như một bàn tay nóng bỏng, gần như khiến cậu giật mình.
Sầm Hi vội thoát ra, nhưng vẫn cảm thấy chỗ cánh tay bị nắm vẫn nóng rát.
Cậu thoáng choáng váng, ly nước chanh trên tay không cầm chắc.
“Lạch cạch” một tiếng.
Ly nước chanh rơi xuống đất, nước bắn tung tóe.
Chu Húc Phong lập tức có linh cảm không lành, giơ tay bật đèn ban công.
Quả nhiên...
Nước chanh rơi trúng đôi giày, cả hai đôi giày của Chu Húc Phong đặt trên ban công đều không may mắn thoát khỏi, thậm chí còn có một miếng chanh dính trên giày…
“...Thật hậu đậu.” Khuôn mặt của Chu Húc Phong càng thêm lạnh lùng.
“Xin, xin lỗi!” Sầm Hi bừng tỉnh, nhận ra mình đã gây ra lỗi, vội vàng xin lỗi: “Tôi không cố ý đâu, tôi sẽ mang đi giặt cho cậu!”
“Tôi sẽ giặt sạch!”
Sầm Hi không hiểu sao tình huống lại thành ra thế này.
Quá, quá đáng sợ.
Vẻ mặt Chu Húc Phong trông thật lạnh lẽo.
Sầm Hi hoảng hốt, chẳng kịp suy nghĩ nhiều, liền ngồi xổm xuống định nhặt hai đôi giày lên để mang đi giặt sạch cho Chu Húc Phong.
“Không cần.” Khuôn mặt của Chu Húc Phong tối sầm lại, đẩy tay Sầm Hi ra.
“……” Sầm Hi ngơ ngác nhìn Chu Húc Phong, trong thoáng chốc không biết làm gì.
Cậu biết có vài nam sinh xem đôi giày như bảo bối, có vẻ Chu Húc Phong cũng là kiểu người như thế.
Vậy thì hành động vừa rồi của mình chẳng khác nào làm bẩn “bảo bối” của Chu Húc Phong…
“Tôi…” Sầm Hi cúi đầu, nắm lấy mu bàn tay mình, chỗ mà Chu Húc Phong vừa đẩy ra.
Giọng cậu khô khốc: “Tôi thật sự không cố ý.”
Chu Húc Phong không nói gì.
Anh nhặt miếng chanh dính trên giày lên ném ra xa.
Lẽ ra anh không nên xen vào chuyện người khác, mở cửa làm gì cho rắc rối.
Chu Húc Phong thấy bực bội đến cực điểm, đặc biệt là khi đứng gần Sầm Hi, mùi hương nồng trên người cậu khiến anh càng thêm khó chịu.
Chu Húc Phong dị ứng với mùi hương của hoa tuyết lan.
Nghe mùi này, anh chẳng muốn nói thêm gì.
“Tôi thật sự không cố ý, chỉ là cầm không chắc, xin lỗi.”
Sầm Hi muốn giải thích cố gắng khắc phục: “Tôi sẽ đền cho cậu đôi mới…”
“Nói không cần.”
Giọng nói lạnh lùng, thái độ từ chối không chút nghe giải thích.
Lông mi của Sầm Hi khẽ rung lên hai lần.
Chu Húc Phong rời khỏi ban công, cầm giày đi vào nhà vệ sinh.
“Phanh” – một tiếng đóng cửa vang lên.
Tiếng đóng cửa cũng thể hiện rõ tâm trạng của người vừa đóng.
“……”
Nghe tiếng cửa, vành mắt của Sầm Hi không khỏi đỏ lên.
Một lát sau, cậu giơ tay lên lau mắt mình.