Sầm Hi cao 1m75, từ trước đến nay vẫn cảm thấy chiều cao của mình cũng tạm ổn, đủ để nằm trong mặt bằng chung của nam sinh.
Nhưng đứng trước Chu Húc Phong… cậu cảm giác mình chẳng khác nào một con gà con.
Chu Húc Phong trông như thể chỉ cần một cú đấm là có thể hạ cậu mười lần.
“……”
Nghĩ đến đây, Sầm Hi càng cảm thấy Chu Húc Phong không phải là người dễ chọc.
Đặc biệt là với vẻ ngoài lạnh lùng, chỉ cần liếc mắt nhìn anh ta, Sầm Hi đã có một cảm giác mãnh liệt muốn thoát khỏi tình huống này…
Nhưng cậu biết, lúc này mình phải chào hỏi anh ấy chứ nhỉ?
Cậu không thể quá vô lễ, nhất là khi sắp phải ở chung với Chu Húc Phong suốt bốn năm tới.
Nếu ngày đầu tiên đã làm mối quan hệ căng thẳng thì có lẽ những ngày sau sẽ chẳng dễ chịu gì.
Hơn nữa, biết đâu đấy có thể anh ta chỉ trông có vẻ khó gần, nhưng tính tình lại rất tốt…?
……
Được rồi, câu này chính cậu cũng không tin lắm…
Tuy nhiên, Sầm Hi vẫn cảm thấy Chu Húc Phong hẳn là rất điển trai.
Dù đang đeo khẩu trang, cũng có thể nhận ra được đường nét gương mặt ưu việt của anh ta.
Nghĩ vậy, Sầm Hi cố gắng lờ đi ánh mắt lạnh lùng của Chu Húc Phong, tập trung ánh nhìn vào phần nửa khuôn mặt bị che khuất của anh.
…… Quả thực dễ chịu hơn hẳn.
Cảm giác căng thẳng tan đi đôi chút, Sầm Hi điều chỉnh lại tâm trạng, lấy hết can đảm để chào hỏi Chu Húc Phong.
“Chào cậu.” Giọng có chút run, nhưng Sầm Hi đã kiểm soát khá tốt.
Cậu nở một nụ cười ngoan ngoãn với Chu Húc Phong.
Nụ cười trong sáng, ánh mắt thuần khiết, chân thành, đầy thiện ý.
“Tôi là bạn cùng phòng của cậu, Sầm Hi.” Sầm Hi nói.
“Ừ.”
Giọng của Chu Húc Phong hơi trầm.
Anh liếc nhìn Sầm Hi một cái, rồi điềm nhiên nói: “Có thể cho tôi vào không?”
“?!”
"Xin lỗi!" Lúc này Sầm Hi mới nhận ra mình đã đứng chắn cửa nãy giờ.
Cậu hơi xấu hổ, vội vàng nghiêng người sang một bên, nhường đường cho Chu Húc Phong vào.
Chu Húc Phong liếc nhìn qua phòng ký túc xá.
Phòng bốn người, giường trên là giường ngủ, bên dưới là bàn học.
Giường bên dưới bên phải đã có người, nên Chu Húc Phong chọn giường trên bên trái.
Anh đẩy chiếc vali màu xám đậm vào, tiện tay tháo khẩu trang đen, rồi ném lên mặt bàn.
“Chu Húc Phong.”
Nam sinh nói tên mình cho Sầm Hi.
Sầm Hi hơi sững lại.
Hiểu ra rằng Chu Húc Phong đang tự giới thiệu, Sầm Hi liền nói ngay: “À, tôi biết rồi.”
“Cậu đến trước, bạn tôi có nói với tôi.”
Chu Húc Phong: “Ừ.”
Khi Chu Húc Phong tháo khẩu trang, ánh mắt Sầm Hi tự nhiên hướng về gương mặt anh ta.
Đúng như cậu đoán, Chu Húc Phong quả thực rất điển trai.
Sống mũi cao, môi mỏng, ánh mắt sắc lạnh như một "bad boy".
Vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng, nhưng khi thấy toàn bộ gương mặt, trông anh ta không còn quá đáng sợ như lúc chỉ nhìn vào đôi mắt lạnh lùng kia.
Sầm Hi cảm thấy mình bớt sợ hơn một chút.
Cậu lặng lẽ thở phào, rồi giơ tay đóng cửa ký túc lại.
Tiếng cửa đóng không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa đủ để Chu Húc Phong nghe thấy.
"Ký túc xá này chỉ có hai chúng ta ở thôi à?" Chu Húc Phong mở cửa tủ quần áo, hỏi một cách hờ hững.
"Đúng vậy." Sầm Hi trả lời.
“Ừ, biết rồi.”
Giọng Chu Húc Phong không có chút cảm xúc, vì vậy nghe có phần lạnh lùng.
Nhưng có lẽ vì Chu Húc Phong đã chủ động bắt chuyện, nên ấn tượng của Sầm Hi về anh có phần thay đổi.
Cậu cảm thấy có lẽ anh ta không đáng sợ như mình tưởng, nếu cố gắng một chút thì chắc vẫn có thể duy trì quan hệ bạn cùng phòng tốt đẹp.
Vì vậy, Sầm Hi chủ động bắt chuyện: “Ở phòng hai người cũng không tệ nhỉ, yên tĩnh hơn, mối quan hệ bạn cùng phòng cũng đơn giản hơn.”
Lần này giọng của cậu tự nhiên hơn nhiều: “Tôi khá là dễ tính. Cậu mới đến trường, có lẽ chưa quen thuộc nhiều nơi lắm, tôi có thể dẫn cậu đi dạo quanh trường nếu cậu muốn.”
Dừng lại một chút, Sầm Hi vội vàng bổ sung: “Nếu cậu muốn thôi.”
Chu Húc Phong ngừng động tác.
Anh nghiêng đầu nhìn Sầm Hi một chút.
Mặc dù Sầm Hi đã cố che giấu, nhưng khi ánh mắt của Chu Húc Phong lướt qua, cậu vẫn căng thẳng theo bản năng, hơi rướn cổ lên.
Đường cong thanh mảnh, trắng trẻo của cổ cậu lọt vào đôi mắt sâu thẳm của Chu Húc Phong, anh nhận ra rằng yết hầu của Sầm Hi nhỏ xíu, nhỏ đến mức gần như không nhìn thấy.
Có nam sinh nào lại có yết hầu nhỏ như vậy sao? Thêm vào đó, làn da cậu ấy cũng trắng một cách khác thường.
Trong tiết trời nóng nực, Sầm Hi mặc quần đùi, cặp chân trắng trẻo thon dài của cậu chợt lọt vào tầm mắt của Chu Húc Phong.
“?”
“…”
Chu Húc Phong tự hỏi bản thân đang chú ý đến điều gì vậy.
Anh nhíu mày, giọng cũng trở nên lạnh lùng hơn: “Ừ.”
“……”
Giờ phải tiếp tục thế nào đây?
Sầm Hi bối rối, cậu thật sự không biết.
Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng phải chủ động kết bạn theo cách này.
Với một gương mặt đẹp và tính cách khá dễ mến, Sầm Hi luôn được cưng chiều.
Từ khi biết đi, mỗi khi mẹ đưa cậu xuống sân chung của khu, đã có rất nhiều bạn nhỏ muốn chơi cùng cậu, đi dạo một vòng là trong tay đầy đồ ăn vặt và đồ chơi mà người khác tặng.
Lớn lên, cậu càng nhận được nhiều lời chào hỏi, lời mời kết bạn, xin cách liên lạc… gần như không dứt.
Cậu chưa bao giờ phải vắt óc tìm cách nói chuyện với người khác.
Trong các mối quan hệ xã hội, Sầm Hi lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ động tìm cách duy trì quan hệ với người khác.
Không còn cách nào khác, vì cậu phải ở cùng bạn cùng phòng này suốt bốn năm. Nếu có thể hòa hợp thì vẫn nên cố gắng hòa hợp.
Sầm Hi nghĩ ra một chủ đề để tiếp tục câu chuyện.
“Cậu cao thật đấy.” Cậu tựa lưng vào cánh cửa tủ quần áo, bắt đầu trò chuyện với Chu Húc Phong: “Cậu có cao tới 1m90 không?”
“1m95.”
Sầm Hi: “?”
Sầm Hi: “……”
Anh ta cao hơn cậu hai mươi centimet!
Sầm Hi kinh ngạc.
Cậu hít một hơi lạnh: “Cao thật đấy.”
“Ừ.”
Sầm Hi: “……”
Chu Húc Phong lại một lần nữa kết thúc cuộc trò chuyện một cách dứt khoát.
Không cam lòng, Sầm Hi tiếp tục: “Tôi nghe nói cậu là quán quân bơi lội.”
Chu Húc Phong: “Ừ.”
“Thật giỏi quá.”
“Được thôi.”
“Môn nào vậy?”
“Bơi tự do.”
“Tôi nghe nói bơi tự do là môn cạnh tranh khốc liệt nhất.”
“Ừ.”
……
"Cậu có cần giúp gì không?" Sầm Hi nhìn Chu Húc Phong sắp xếp hành lý, thử hỏi: “Tôi biết gấp chăn đấy, tôi nghe nói nhiều người không biết làm, cậu có biết không?”
“Không cần.”
“……”
Được rồi.
Sầm Hi bỏ cuộc.
Qua mấy câu trò chuyện, cậu nhận ra bạn cùng phòng mới này dường như không hứng thú lắm với việc đáp lại mình, câu trả lời cực kỳ ngắn gọn.
Sầm Hi vốn không phải là người mặt dày, cứ nhất định phải làm thân với người khác.
Chỉ là vì cả hai sẽ ở chung dưới một căn phòng, cậu muốn chủ động chào hỏi, giúp đỡ một chút để sau này sống chung tốt hơn. Nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như cậu đã thất bại.
Cậu cảm thấy hơi thất vọng.
Đây là lần đầu tiên trong mối quan hệ với người khác, Sầm Hi cảm nhận được thứ gọi là “thất bại.”
Sầm Hi thở dài trong lòng.
Cậu không nói thêm nữa, an tĩnh ngồi lại bàn mình.
Quay về với bản vẽ thôi.
Sầm Hi cầm bút lên, cố gắng gạt bỏ mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu, định tập trung vào công việc.
Nhưng đột nhiên, cậu dừng lại một chút.
Trước khi bắt đầu vẽ, Sầm Hi nhắn tin cho Hứa Nhiên ——
Sầm Hi: 【Nhiên Nhiên, tớ cảm thấy bạn cùng phòng của tớ hình như là một bking(*).】
(*) Viết tắt của cụm từ 逼king. Trong đó 逼 (bī) có nghĩa là làm màu, king là vua. Cả cụm chỉ người vô cùng hay làm màu.Chỉ người vô cùng B, tức rất ngầu, mang giọng điệu trêu đùa.
“?”
“Gì? Ha ha ha ha ha, Chu Húc Phong lại là bking sao?”
Ở quán lẩu gần trường, Sầm Hi và Hứa Nhiên cùng nhau ra ngoài ăn lẩu.
Với món lẩu cay đặc biệt của quán, Hứa Nhiên ăn đến mức trán toát cả mồ hôi: “Cậu là người đầu tiên nói câu đó đấy.”
“Nhưng mà tớ thật sự thấy cậu ấy có vẻ hơi giống mà.”
Sầm Hi không chịu được vị cay, gắp một lát thịt cừu nhúng vào nồi nước trong: “Kiểu như nói chuyện chỉ toàn ‘ừm’, ‘à’, ‘được thôi’, ‘không cần’, cứ một chữ một chữ nhảy ra ngoài vậy đó.”
Hứa Nhiên: “?”
Là như vậy thật sao?
Mặc dù Chu Húc Phong là nam thần của Hứa Nhiên, nhưng thật ra Hứa Nhiên cũng không hiểu rõ anh ta cho lắm.
Vì Hứa Nhiên có quá nhiều “nam thần”... Một năm 365 ngày thì ngày nào cũng có người mới để thích.
Chu Húc Phong là nam thần giới hạn trong sân thi đấu mùa hè, người đầy hormone và sức mạnh.
Khi muốn ngắm cơ bụng và vóc dáng, Chu Húc Phong là nam thần của cậu ấy.
Lúc này, Hứa Nhiên mơ màng nhìn Sầm Hi.
“Nói đùa thôi mà.” Sầm Hi cười: “Chỉ là tớ thấy cậu ấy có vẻ không dễ gần lắm.”
“À à.” Hứa Nhiên hiểu ra: “Nói vậy cũng đúng, tính cách Chu Húc Phong đúng là rất lạnh.”
“Tớ từng xem cậu ấy phỏng vấn, câu trả lời với phóng viên cũng giống như cậu nói, đến mức sau này huấn luyện viên còn không để cậu ấy đi phỏng vấn nữa.”
Hứa Nhiên nhớ lại: “Khi thi đấu cũng vậy, không có biểu cảm gì, đôi lúc máy quay bắt được cảnh đồng đội nói chuyện với cậu ấy mà cậu ấy không phản ứng, có khi đó là tính cách trời sinh mặt lạnh.”
“A.” Sầm Hi sững người: “Vậy là không phải nhắm vào tớ à?”
Hứa Nhiên: “Nhắm vào cậu?”
“Tớ cứ tưởng cậu ấy không thích tớ nên mới nói chuyện kiểu đó.”
Thì ra là tính cách lạnh lùng tự nhiên.
Sầm Hi liền thấy nhẹ nhõm, cảm giác hơi áy náy vì đã nghĩ Chu Húc Phong là “bking”.
Cậu mím môi, quay sang Hứa Nhiên: “Cảm ơn cậu nhé, Nhiên Nhiên, tớ thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.”
Hứa Nhiên: “……?”
Cùng Hứa Nhiên ăn lẩu hơn một tiếng.
Sau khi ăn xong, hai người bước ra khỏi quán lẩu, Hứa Nhiên nhìn thấy tiệm trà sữa ở phía đối diện, lại không cưỡng lại được mà muốn mua một ly.
Sầm Hi thì không muốn uống trà sữa, vì đã tối rồi, cậu lo rằng nếu uống trà sữa sẽ khó ngủ, nên mua một ly nước chanh thay thế.
Mang theo ly nước chanh, Sầm Hi quay lại ký túc xá thấy Chu Húc Phong vừa bước vào từ ban công.
Hai người vừa chạm mặt, đứng đối diện, bước chân cả hai đều khựng lại một chút.
Chu Húc Phong nhìn về phía Sầm Hi.
Trong các mối quan hệ xã giao, gần như tất cả bạn bè của Chu Húc Phong đều là sinh viên thể thao.
Họ đều là những chàng trai cao lớn trên 1m85, mạnh mẽ và rắn rỏi, nên gần như anh chưa từng gặp ai giống như Sầm Hi.
Xinh đẹp, tinh tế, vóc dáng thanh mảnh, trông như một búp bê sứ.
Có lẽ vì là buổi tối tháng 9, nhưng thời tiết vẫn còn oi bức.
Sầm Hi vừa trở về từ bên ngoài, mái tóc có chút ướt, vài lọn tóc bết lại một cách lộn xộn trên trán.
Trên cổ, một giọt mồ hôi lăn xuống dưới, phản chiếu ánh đèn lấp lánh.
“……?”
Chu Húc Phong bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào cậu, khiến Sầm Hi hơi ngạc nhiên.
Cậu suy nghĩ một chút.
Có lẽ vì cảm thấy hơi ngượng ngùng sau khi đã “nói xấu” Chu Húc Phong vào buổi chiều, Sầm Hi quyết định chủ động lần nữa: “Cậu có muốn uống nước chanh không? Mới mua xong, còn lạnh đấy.”
Giọng nói của Sầm Hi kéo Chu Húc Phong trở lại thực tại.
“Không cần.” Đây là lần thứ hai trong ngày mà sự chú ý của anh lại trở nên kỳ lạ.
Chu Húc Phong cảm thấy không hiểu nổi bản thân, vì vậy tâm trạng có phần không tốt, giọng anh nghe cũng lạnh lùng.
Anh kéo cánh cửa ban công, rồi đi đến bàn của mình, lấy tai nghe rồi bước ra khỏi phòng.
“Phanh” – tiếng đóng cửa vang lên.
Sầm Hi quay đầu lại nhìn, rồi cắm ống hút vào ly nước chanh của mình.
“Đúng là một người kỳ lạ.”