Hôm nay là lễ khai giảng của học viện mỹ thuật.

Sau khi tham gia nghi thức khai giảng xong, Sầm Hi cùng người bạn mới quen ở phòng đối diện đi tới nhà ăn của trường để ăn trưa.

Ăn xong, họ tiện thể ghé mua trà sữa.

Người bạn mới tên là Hứa Nhiên, ở phòng đối diện với Sầm Hi và cũng là sinh viên năm nhất như cậu. Tuy nhiên, Hứa Nhiên học ở viện Kế toán.

Ký túc xá của trường không phân chia theo từng học viện mà sắp xếp ngẫu nhiên bốn người một phòng.

Nhưng không biết do may mắn hay bất ngờ, đến lượt Sầm Hi thì phòng bốn người lại trở thành phòng hai người, vì bạn cùng phòng kia từ khai giảng đến giờ vẫn chưa xuất hiện lần nào. Suốt nửa tháng quân sự, Sầm Hi đều ở một mình.

Thỉnh thoảng, Hứa Nhiên sẽ ghé phòng chơi với Sầm Hi rồi quay về trước giờ đóng cửa ký túc. Cậu ấy cũng trở thành người bạn đầu tiên của Sầm Hi ở đại học.

Trên đường trở về sau khi lấy trà sữa, Sầm Hi để ý thấy Hứa Nhiên mua đến hai ly, liền tò mò hỏi: “Cậu mua cho ai vậy?”

“Cho Phương Hạo,” Hứa Nhiên trả lời.

Phương Hạo là bạn cùng phòng của Hứa Nhiên, nhưng Sầm Hi không quen cậu ấy lắm.

Mỗi lần gặp Sầm Hi, Phương Hạo đều đỏ mặt, căng thẳng đến mức không nói được một câu hoàn chỉnh, khiến cho việc giao tiếp khá khó khăn. 

Đặc biệt có một lần, sau buổi huấn luyện quân sự, Sầm Hi đi siêu thị trong trường mua nước uống thì tình cờ gặp Phương Hạo cùng vài người bạn.

Xuất phát từ phép lịch sự, Sầm Hi chào hỏi cậu ấy, không ngờ Phương Hạo dường như bối rối đến mức không phản ứng kịp, sau đó cứ thế mà… đâm thẳng vào tường.

Khi đó, Sầm Hi chỉ biết đứng nhìn: “……”

Phải công nhận là Sầm Hi rất đẹp.

Ngũ quan tinh tế, làn da trắng mịn, đặc biệt là đôi mắt có đuôi mắt hơi nhếch, cực kỳ cuốn hút. 

Cậu có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn pha chút đáng yêu, nét mặt giống như một chú mèo, đôi môi đầy đặn với một điểm nhọn nhỏ ở môi trên, trông vừa xinh đẹp lại đáng yêu.

Cậu là kiểu mà mọi người sẽ liên tưởng đến một búp bê phương Tây tinh xảo.

Từ nhỏ đến lớn, khi đi ngoài đường, Sầm Hi luôn thu hút nhiều ánh nhìn. Chuyện như vậy với cậu cũng đã trở thành… chuyện thường tình.

Vì thế, Sầm Hi cũng không để ý nhiều.

Nhưng với Phương Hạo có lẽ cảm thấy quá xấu hổ.

Vốn dĩ đã căng thẳng trước mặt Sầm Hi, lại gặp sự cố này, từ đó mỗi lần thấy Sầm Hi, Phương Hạo chỉ biết đỏ mặt rồi cúi đầu bỏ đi, ngượng ngùng đến mức không dám nói chuyện với cậu.

Ban đầu, Sầm Hi còn định chủ động an ủi Phương Hạo một chút để xoa dịu lòng tự trọng của một nam sinh 18 tuổi, nhưng thấy Phương Hạo có thái độ “tránh còn không kịp” như thế, Sầm Hi cũng không biết nên làm gì, đành cố gắng xuất hiện trước mặt cậu ấy ít nhất có thể.

“Cho cậu biết bí mật nhé, giờ mấy đứa bạn đều gọi cậu ấy là ‘anh chàng đâm tường’ đó,” nhắc đến Phương Hạo, Hứa Nhiên cười nói.

Sầm Hi: “……”

Sầm Hi cảm thấy buồn cười, nhưng lại thấy không nên cười, đành nhịn.

… Nhưng đôi mắt cậu vẫn cong cong lên.

"Cậu ấy chắc chắn thích cậu đấy." Hứa Nhiên dùng khuỷu tay chọc chọc Sầm Hi, giọng điệu rõ ràng là đang trêu chọc.

"Không đâu." Sầm Hi không quá đồng ý: “Phương Hạo là trai thẳng mà.”

Định nói thêm rằng bản thân cũng là trai thẳng, nhưng Hứa Nhiên đã nhanh hơn, cắt ngang lời cậu.

“Bây giờ là trai thẳng, nhưng sau này thì chưa chắc đâu ~”

Hứa Nhiên vốn là gay, nên đối với tâm tư của Phương Hạo cũng nhìn thấu rõ ràng.

Chỉ có thể nói rằng mấy anh chàng thẳng nam ngượng ngùng thật sự quá ngốc nghếch. 

Động lòng mà không biết, lại còn làm mấy trò kiểu như "vì xấu hổ trước người mình thích nên không dám gặp mặt" nữa…

Đúng là cố tình làm khó chính mình.

Hứa Nhiên thực sự không thể nhìn nổi nữa.

"A, đúng rồi." 

Hứa Nhiên bỗng nhiên nhớ ra và giải thích thêm: “Tớ mua trà sữa cho Phương Hạo là vì tối qua cậu ấy giúp tớ lắp ghế bên cạnh bàn, tớ muốn cảm ơn một chút, không có quan hệ gì khác đâu.”

Ngoài tính cách có phần ngốc nghếch của một anh chàng thẳng nam, Hứa Nhiên thấy Phương Hạo là người khá tốt, lại cao ráo đẹp trai, chỉ là có phần chậm chạp trong một số việc.

Nghĩ rằng cậu ấy đã đủ ngốc rồi, Hứa Nhiên không muốn gây thêm rắc rối cho chuyện tình cảm của Phương Hạo, nên chủ động làm rõ mối quan hệ trước mặt Sầm Hi.

Nhưng Sầm Hi lại hiểu sai trọng điểm.

"Cậu ấy giúp cậu lắp ghế à?" Đôi mắt Sầm Hi lộ vẻ ngưỡng mộ: “Tốt thật đó, hôm qua tớ tự lắp.”

"Ơ, ơ?" 

Hứa Nhiên ngạc nhiên: “Không phải có mấy anh khóa trên đã thêm cậu vào nhóm và bảo rằng nếu cần gì cứ gọi họ giúp sao?”

Sầm Hi: “Chắc họ chỉ lịch sự nói vậy thôi.”

Hứa Nhiên: “......”

Sầm Hi thực sự không có chút khái niệm nào về sự quyến rũ của mình.

Các anh khóa trên nhìn cậu ấy cứ như nhìn thấy miếng mồi ngon, ánh mắt sáng rực, làm sao mà chỉ đơn giản khách sáo được chứ.

Chắc hẳn họ còn mong Sầm Hi "nhờ vả" mình, để tiện mời cậu đi ăn, rồi cùng đi xem phim hẹn hò… sau đó mối quan hệ càng tiến xa hơn.

Không hề khoa trương khi nói rằng, từ lúc khai giảng, Sầm Hi luôn là tâm điểm chú ý. 

Ảnh của cậu ấy ngày nào cũng xuất hiện trên diễn đàn trường, chủ đề phổ biến nhất chính là câu hỏi liệu cậu có bạn trai chưa.

Nhưng Sầm Hi không vào diễn đàn, nên hoàn toàn không biết điều đó.

"Gọi người khác lên chỉ để lắp ghế thì kỳ lắm." 

Sầm Hi nói: “Dù hơi khó, nhưng đọc hướng dẫn rồi lắp cũng không đến nỗi nào.”

Sầm Hi nói có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thật ra tối qua cậu loay hoay mất gần hai tiếng, thậm chí còn lắp sai lần đầu, phải tháo ra rồi lắp lại từ đầu… 

Vì vậy, giờ nghe Hứa Nhiên kể như vậy, cậu vẫn cảm thấy rất ngưỡng mộ.

"Quan hệ bạn cùng phòng của các cậu thật tốt, còn giúp đỡ lẫn nhau nữa." Sầm Hi không kìm được mà nói.

Không chỉ là quan hệ bạn cùng phòng, mà cả chuyện giao lưu xã hội ở đại học, hầu hết đều bắt đầu từ ký túc xá.

Phòng của Hứa Nhiên là phòng tiêu chuẩn bốn người, tính cách của mọi người đều hợp, quan hệ giữa các bạn cùng phòng cũng rất hòa thuận, thường giúp đỡ nhau, cùng nhau đi ăn… Trái lại, cậu thì một mình ở trong phòng, tối đến cũng không có ai để trò chuyện.

Thật là buồn chán.

"Ai." Sầm Hi thở dài.

Hứa Nhiên hiểu Sầm Hi đang than thở điều gì, liền vỗ vai cậu an ủi.

"Bạn cùng phòng của cậu chắc cũng sắp đến rồi nhỉ?" 

Hứa Nhiên nói. “Huấn luyện quân sự kết thúc rồi, ngày mai là nhập học mà.”

"Chắc vậy." Sầm Hi mơ hồ trả lời, cậu thậm chí còn chưa biết bạn cùng phòng mình là ai.

Có thời gian cậu đã nghĩ mình sẽ ở một mình cả năm, cho đến khi nghe giáo viên phụ trách lớp thông báo rằng bạn cùng phòng của cậu không tham gia huấn luyện quân sự do bị thương.

Dù sao thì, Hứa Nhiên nói cũng đúng.

Đã đến ngày nhập học, chắc là cậu ta cũng sắp về.

Không biết cậu ấy là kiểu người thế nào, tính cách ra sao.

Hy vọng là một người dễ sống chung.

---

Trên đường về ký túc xá, Sầm Hi và Hứa Nhiên tách ra ở cửa, tiện thể hẹn tối nay cùng đi ăn lẩu.

Sầm Hi đồng ý, rồi mở cửa vào phòng.

Phòng bốn người tĩnh lặng, ngoài cậu ra thì không có ai cả.

Sầm Hi đóng cửa lại, đặt ly trà sữa lên bàn, rồi lấy một gói khăn ướt từ ngăn kéo.

Cuối tháng 9, thời tiết ở Bình Kinh vẫn nóng bức, đi bộ dưới trời nắng gay gắt khiến cổ cậu đẫm mồ hôi.

Cậu dùng khăn ướt lau khô, rồi cầm bình nước, định xuống tầng lấy nước ấm.

Phòng lấy nước nóng nằm ngoài khu ký túc xá, Sầm Hi vừa đi vừa nhận thấy nhiều ánh mắt đổ dồn vào mình.

Cậu đã quen nên không mấy để ý, nhưng sau khi cậu rời khỏi, vài nam sinh ở phòng nước nóng không nhịn được mà bắt đầu bàn tán.

“Đó là ai thế, đẹp quá đi… Là nam sinh sao?”

“Tất nhiên, cậu nghĩ gì vậy? Tân sinh viên năm nay đấy, hoa khôi mới của học viện mỹ thuật, diễn đàn trường bàn tán cả tuần nay rồi.”

“Hoa khôi học viện?? Nam sinh?”

“Da trắng thật đấy… Các cậu có để ý không? Cổ tay cậu ấy thon gọn, vừa thon vừa trắng...”

“Ôi trời, cậu để ý mấy thứ gì vậy? Bình thường chút đi nào? Đó là con trai, đẹp cỡ nào cũng là con trai!”

“Thì sao chứ? Này, nếu mà cậu ấy mở lời… tôi thấy mình cũng không ngại bị 'bẻ cong' đâu, có đúng không?”

“…”

“Nếu đã nói thế thì…”

Sau khi lấy nước ấm xong, Sầm Hi trở về ký túc xá.

Lúc nãy ở phòng lấy nước nóng, cậu sơ ý bị bỏng nhẹ, khiến đốt ngón tay trỏ đỏ lên. 

Trở về, cậu đi vào nhà vệ sinh xả nước lạnh lên ngón tay, sau đó ngồi xuống bàn, lấy máy tính bảng ra.

Trước khi khai giảng, Sầm Hi đã nhận một công việc vẽ bản thảo thương mại, nhưng vì bận rộn với huấn luyện quân sự nên hoàn toàn không có thời gian bắt đầu. 

Giờ huấn luyện đã kết thúc, cậu quyết định bắt tay vào công việc.

Sau khi mở lại lịch sử trò chuyện với chủ dự án, Sầm Hi xem qua yêu cầu và bắt đầu tập trung vào việc vẽ.

Sau khoảng hai tiếng, điện thoại đặt trên bàn bỗng nhiên rung lên.

Là tin nhắn từ Hứa Nhiên.

Sầm Hi mở tin nhắn ra.

Hứa Nhiên: 【 Hi Hi, mới nghe tin, bạn cùng phòng của cậu sắp tới rồi đấy. 】

Sầm Hi: 【 Hả? 】

Sầm Hi có phần bất ngờ.

Vài tiếng trước cậu còn bàn với Hứa Nhiên về người bạn cùng phòng bí ẩn này, nghĩ rằng có lẽ phải đợi thêm một hoặc hai tuần nữa cậu ấy mới đến, không ngờ là hôm nay.

Sầm Hi: 【 Sao cậu biết vậy? 】

Hứa Nhiên: 【 Nghe người ta nói thôi, tớ còn biết bạn cùng phòng của cậu là Chu Húc Phong. 】

Chu Húc Phong?

Sầm Hi càng thấy mơ hồ.

Cậu không biết Chu Húc Phong là ai, nhưng Hứa Nhiên thì có vẻ rất rõ.

Hứa Nhiên giải thích cho Sầm Hi: 【 Chu Húc Phong là quán quân bơi tự do 100 mét cấp quốc gia! 】

Hứa Nhiên: 【 Không tham gia huấn luyện quân sự là vì cậu ấy có vết thương cũ, nghe nói sau khi thi đấu xong thì đi điều trị. 】

Hứa Nhiên: 【 Trời ơi, bạn cùng phòng của cậu lại là Chu Húc Phong. 】

Hứa Nhiên: 【 Không biết nên nói là cậu may mắn, hay là Chu Húc Phong may mắn nữa... 】

Sầm Hi: 【 À... 】

Sầm Hi không phải là fan của thể thao và cũng ít quan tâm đến các cuộc thi đấu. 

Nhưng nghe Hứa Nhiên nói vậy, bạn cùng phòng của cậu có vẻ là một người rất tài giỏi.

Sầm Hi: 【 Vậy mà là quán quân quốc gia luôn. 】

Hứa Nhiên: 【 Đúng vậy! Chu Húc Phong thật sự rất lợi hại! Cậu ấy còn cao ráo, đẹp trai nữa! Hơn nữa… cậu biết đấy, sinh viên thể thao thì dáng người… [đậu nành hắc hắc.jpg]】

Sầm Hi: 【……】

Sầm Hi không mấy hứng thú với dáng người của Chu Húc Phong, nhưng đột nhiên cậu nghĩ đến điều này: 【 Chu Húc Phong là sinh viên thể thao à? 】

Hứa Nhiên: 【 Đúng thế. 】

Sầm Hi: 【 Thế sao cậu ấy không ở ký túc xá của viện thể thao? 】

Ở Đại học Kinh Bắc, các sinh viên thường được phân ký túc xá ngẫu nhiên, nhưng sinh viên viện thể thao thì khác. 

Có lẽ vì họ cần luyện tập sớm và có lịch trình sinh hoạt khác với các sinh viên khác, nên họ có khu ký túc riêng biệt.

Hứa Nhiên: 【 Không rõ nữa, có thể vì một lý do nào đó mà cậu ấy được phân ngẫu nhiên về khu của chúng ta chăng? 】

Sầm Hi: 【 Vậy à. 】

Sầm Hi nghĩ ngợi, cảm thấy đây cũng là một khả năng.

Hứa Nhiên không bận tâm đến điều này, tiếp tục kéo câu chuyện trở lại: 【 Để tớ tìm cho cậu video thi đấu năm nay của Chu Húc Phong! 】

Hứa Nhiên: 【 Cậu ấy thực sự… siêu đẹp trai, cơ thể đó đúng là tuyệt vời, cơ bụng, thân hình tam giác ngược…】

Sầm Hi: “……”

Sầm Hi: 【 Được rồi. 】

Quả nhiên, Hứa Nhiên tìm video về “nam thần” và gửi cho Sầm Hi.

Khoảng vài phút sau, điện thoại của Sầm Hi rung lên liên tục. Khi mở ra, cậu thấy Hứa Nhiên đã gửi một loạt video.

Hứa Nhiên: 【 Đây, mời cậu chiêm ngưỡng nam thần của tớ. 】

Sầm Hi bật cười, chuẩn bị nhấn xem video thì bất ngờ có tiếng gõ cửa bên ngoài.

Cậu ngừng lại, có chút sửng sốt.

Nhớ lại lời Hứa Nhiên nói lúc nãy, Sầm Hi lập tức nhận ra người gõ cửa có lẽ là ai.

Nhanh thế sao? Không ngờ lại đến ngay lúc này!

Sầm Hi vội vàng đứng dậy đi ra mở cửa, miệng đáp: “Đến đây.”

Cánh cửa vừa mở ra, Sầm Hi ngay lập tức khựng lại.

Một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt cậu.

Là một nam sinh rất cao, chắc chắn chiều cao phải trên 1m9…

Đứng trước mặt cậu, đỉnh đầu Sầm Hi chỉ vừa qua vai người đó, cậu còn phải ngước lên mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của anh ta.

Điều đầu tiên thu hút ánh nhìn của Sầm Hi là mái tóc nhuộm xám bạc, tiếp đến là chiếc khuyên tai bằng kim loại bạc lấp lánh trên tai.

Khi nhìn xuống thêm một chút, dưới lớp áo thun màu đen, thấp thoáng một hình xăm lộ ra từ phần bị che phủ.

“……”

Tim Sầm Hi khẽ đập lỡ một nhịp, theo bản năng cảm thấy người trước mặt có vẻ rất "phản nghịch".

Càng nhìn gương mặt anh ta, Sầm Hi càng chắc chắn về suy nghĩ của mình.

Hôm nay, Chu Húc Phong đeo khẩu trang.

Sống mũi cao thẳng tạo thành đường nét rõ ràng qua lớp khẩu trang đen, nửa dưới khuôn mặt bị che kín, ánh mắt của Sầm Hi tự nhiên hướng lên phần trên của khuôn mặt.

Gương mặt ấy lạnh lùng và sắc sảo.

Đôi lông mày nam sinh dày và sắc nét, ánh mắt đen trầm và lạnh băng.

……

Nhìn qua thật hung dữ…

Sầm Hi ngẩn người, đứng bất động, không nói nổi một lời.

Cậu cảm thấy Chu Húc Phong trông vừa có vẻ hung dữ, vừa có nét bất cần và phóng khoáng, mang dáng vẻ của một kẻ "phản nghịch", một kiểu người không dễ chọc. 

Đặc biệt là khi anh ta cúi mắt nhìn xuống cậu, cảm giác áp lực càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Sầm Hi theo bản năng nuốt khan.

Cùng với suy nghĩ ——

Cậu ấy trông thật lớn…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play