Sầm Hi thấy tủi thân đến mức suýt khóc, nhưng cậu cố nhịn.
Vành mắt đỏ lên, cậu dụi đến mức cay xè, hàng mi mỏng manh cũng ướt một chút, nhưng nước mắt vẫn chưa rơi xuống.
Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng “Ào ào” của vòi nước, là Chu Húc Phong đang rửa giày.
Sầm Hi nghe một lúc, rồi không đứng ở ban công nữa.
Cậu kéo cửa ban công, xoay người trở lại phòng.
Khoảng mười lăm phút sau, Chu Húc Phong xách đôi giày đã rửa sạch từ nhà vệ sinh bước ra.
Sầm Hi ngồi trên giường nhìn anh.
Nhiều lần, khi Chu Húc Phong đi ngang qua, Sầm Hi đều muốn gọi anh lại, xin lỗi thêm lần nữa, vì cậu thật sự không cố ý.
Nhưng Chu Húc Phong không hề để ý đến cậu.
Giống như trong phòng không hề có cậu, Chu Húc Phong thậm chí không thèm liếc nhìn cậu lấy một cái.
Hơn nữa, vẻ mặt của Chu Húc Phong vẫn lạnh lùng.
Không có biểu cảm gì, lạnh lùng và xa cách.
Chết thật.
Sầm Hi có chút sợ dáng vẻ này của Chu Húc Phong.
Cậu thật ra có thể hiểu việc Chu Húc Phong nổi giận, nếu là cậu… đồ của cậu bị bẩn, cậu cũng sẽ tức giận.
Nhưng Sầm Hi không hiểu được thái độ của Chu Húc Phong.
Cậu đâu có phủ nhận trách nhiệm.
Dù là giặt sạch hay đền một đôi giày mới cũng được… Có cần phải dùng thái độ như vậy không chứ?
Sầm Hi chui đầu vào trong chăn, quay người đi.
Cậu không muốn để ý đến Chu Húc Phong thêm nữa.
-
Ngày hôm sau.
Hôm nay là ngày nhập học của viện mỹ thuật.
Buổi sáng, trước khi đi học, Sầm Hi lén chụp lại đôi giày để trên ban công.
Cậu không rành về giày, nhưng nghe Chu Húc Phong nói hôm qua thì hình như là giày giới hạn số lượng.
Vì vậy, trước khi ra khỏi nhà, Sầm Hi còn mang theo ví tiền.
Sầm Hi gửi ảnh đôi giày cho một người bạn hiểu biết về giày hỏi về giá cả.
Đúng thật là hàng giới hạn, hiện tại không còn mua được nữa.
Giá cũng rất “sốc”.
Một đôi là 32 triệu, đôi còn lại 8 triệu, tổng cộng lên đến hơn 40 triệu đồng.
Sầm Hi: “……”
Gia đình Sầm Hi thuộc mức trung bình khá, cha mẹ cũng không thiếu thốn gì cho cậu, nhưng hai đôi giày với tổng giá 40 triệu… Quá đắt, vượt quá cả tưởng tượng của cậu.
Từ trước đến nay, Sầm Hi chưa từng mua món đồ nào đắt như thế.
Cậu kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng của mình.
35 triệu.
Đây là toàn bộ số tiền cậu tích góp.
Thường ngày, Sầm Hi nhận vẽ bản thảo online, cùng với tiền tiêu vặt mà người thân cho vào các dịp lễ tết, tất cả đều được gom lại ở đây.
Ban đầu phải có khoảng 45-50 triệu, nhưng sau kỳ thi đại học, Sầm Hi đã chi tiêu khá nhiều, mua rất nhiều váy và đồ trang điểm.
Cậu có một sở thích mà ít ai biết đến.
Cậu thích mặc đồ nữ, đặc biệt là những chiếc váy xinh đẹp.
Đây không phải là sở thích kỳ lạ hay có gì đó “khác biệt” như người ta nghĩ về g·ay hay gì khác.
Đơn giản chỉ là cậu thích.
Vào năm nhất cấp ba, Sầm Hi được một chị trong câu lạc bộ manga/anime lừa đi tham dự triển lãm trong bộ trang phục thủy thủ.
Khi đó, cậu đã gây tiếng vang lớn và còn lên hot search.
Từ đó, Sầm Hi phát hiện ra sở thích mới của mình và cảm thấy bản thân mặc như vậy thật sự rất đẹp, nên dần dần yêu thích nó.
Dù sở thích này có vẻ kỳ lạ trong mắt người khác, nhưng Sầm Hi đã tự thuyết phục mình rằng điều này không có gì là sai.
Cậu thích là được, và việc mặc đồ nữ cũng giống như một trò chơi hóa trang, không ai có thể nhận ra.
Những người bạn biết chuyện này đều rất ủng hộ, chỉ khen cậu xinh đẹp chứ chưa từng có lời nói nào tiêu cực.
Vì vậy, Sầm Hi cũng không quá kiềm chế sở thích này, có chút tiền là cậu sẽ thích mua quần áo và mỹ phẩm cho mình.
… Trong kỳ nghỉ hè, cậu đã tiêu hơn 10 triệu vào sở thích này.
Sầm Hi thầm nghĩ, nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện này, mình nên cẩn thận hơn…
Trong lòng cậu đang buồn bực, tự hỏi còn có thể xoay sở đâu ra 5000 tệ thì điện thoại đột nhiên reo lên.
Là mẹ cậu gọi, Sầm Hi nhấc máy.
“Bảo bối,” giọng mẹ cậu vang lên trong điện thoại, dịu dàng: “Tiền sinh hoạt mẹ đã chuyển vào thẻ nào của con chưa nhỉ? Lần trước mẹ bảo con gửi lại số thẻ, có phải con quên rồi không?”
Sầm Hi nhẹ nhàng “À” một tiếng.
Đúng là có chuyện đó, cậu đã thực sự quên mất.
“Con sẽ gửi ngay ạ,” Sầm Hi vội đáp.
“Được rồi,” mẹ cậu trả lời, rồi trò chuyện thêm vài câu: “Có phải con vừa tan học không?”
“Tan học được nửa tiếng rồi ạ,” Sầm Hi nói trong lúc đi về phía nhà ăn: “Con đang chuẩn bị đi ăn trưa.”
“Ừ, đừng kén ăn nhé, nhớ ăn nhiều rau vào.”
“Vâng… Mẹ ơi.” Sầm Hi bỗng nhiên ngập ngừng gọi mẹ.
“Ừ?” Mẹ cậu hỏi.
“Mẹ có thể gửi thêm cho con 5000 tệ được không?” Sầm Hi mím môi, có chút ngượng ngùng, bước chân chậm lại, đá nhẹ mấy viên sỏi dưới chân.
Hứa Nhiên bên cạnh thấy động tác của cậu cũng giảm tốc độ, tò mò liếc nhìn Sầm Hi.
Khoa Kế toán và khoa Mỹ thuật không gần nhau, nhưng vì hôm nay cả hai đều muốn ăn lẩu ở nhà ăn số ba nên đã hẹn gặp nhau ở đó.
“Sao lại cần thêm 5000 tệ vậy?” Mẹ Sầm Hi ngạc nhiên hỏi: “Con muốn mua gì à?”
“Không phải ạ… Hôm qua con lỡ làm hỏng đồ của bạn cùng phòng, nên muốn bồi thường cho cậu ấy,” giọng Sầm Hi hơi trùng xuống.
“À, ra vậy,” mẹ cậu đáp.
“Vâng…” Sầm Hi hỏi: “Có được không ạ?”
“Được chứ, bảo bối, lần sau con cẩn thận hơn nhé, đừng đụng vào đồ của người khác lung tung.” Mẹ cậu cười: “Không sao đâu, đừng bận tâm, lát nữa mẹ sẽ chuyển cho con, nhớ gửi lại số thẻ nhé.”
“Vâng, con biết rồi ạ.” Sầm Hi cảm thấy mũi cay cay: “Cảm ơn mẹ.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Sầm Hi gửi số thẻ ngân hàng của mình, rồi cùng Hứa Nhiên đi vào nhà ăn.
“Hi Hi, cậu đã làm hỏng gì của Chu Húc Phong vậy?” Hứa Nhiên hỏi khi họ đã ngồi xuống bàn ăn trưa.
“Giày,” Sầm Hi đáp.
“Giày?” Hứa Nhiên ngạc nhiên.
Cậu thầm nghĩ không biết Sầm Hi đã làm gì để có thể làm hỏng đôi giày…
“Không cẩn thận làm đổ nước chanh lên,” Sầm Hi kể lại toàn bộ câu chuyện tối qua cho Hứa Nhiên nghe.
Từ lúc Chu Húc Phong mới vào ký túc xá với giọng nói lạnh lùng, chỉ nhả từng chữ một, cho đến sự cố mùi nước hoa, rồi cuối cùng là việc cậu vô tình làm đổ nước chanh lên đôi giày giới hạn của Chu Húc Phong, và phản ứng lạnh lùng của Chu Húc Phong…
Trong lúc kể, Sầm Hi dùng đũa đâm vào quả trứng chiên đáng thương trong nồi lẩu.
Hứa Nhiên: “……”
Hứa Nhiên nghe Sầm Hi kể lại toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối.
Thực ra cậu có phần khó hiểu.
"Dù là hàng giới hạn thì cũng không đến mức bị một chút nước chanh làm hỏng đâu." Hứa Nhiên nghi hoặc: “Sao cậu lại phải bồi thường tiền cho anh ta?”
Bốn mươi nghìn tệ.
Đối với Hứa Nhiên, đây cũng là một khoản tiền lớn.
“Hơn nữa, chẳng phải cậu nói Chu Húc Phong đã tự giặt sạch rồi sao?”
“Không cần phải bồi thường toàn bộ, chỉ cần trả phí giặt là được." Hứa Nhiên nói: “Với lại, Chu Húc Phong là một phú nhị đại, nghe nói nhà anh ta rất có tiền, chắc chắn không thiếu mấy đồng lẻ của cậu. Hay là thế này, cậu mua một món quà nhỏ xin lỗi là đủ.”
Hứa Nhiên gợi ý: “Không cần quá đắt, chỉ cần mua vài món đồ mà sinh viên thể thao hay dùng, như dây buộc tóc hay vòng tay, có chút thành ý là được, không tốn bao nhiêu.”
Hứa Nhiên biết Sầm Hi muốn có mối quan hệ bạn cùng phòng tốt, nhưng kiểu "kiên quyết đền tiền" này thực ra chỉ làm mọi chuyện thêm căng thẳng.
Cậu cảm thấy dùng cách nhẹ nhàng sẽ tốt hơn.
“Không cần.” Giọng Sầm Hi có chút trầm.
Cậu từ chối đề nghị của Hứa Nhiên.
Sầm Hi không phải ngốc, cậu biết cách giải quyết để giữ hòa khí.
Nhưng cậu không muốn dính vào thái độ lạnh lùng của Chu Húc Phong.
Nhiều người nói Sầm Hi tính tình rất tốt, nhưng điều đó chỉ đúng khi không ai động đến lòng tự trọng của cậu.
Thực ra, tính cách của Sầm Hi khá mạnh mẽ.
Cậu không muốn vì chuyện này mà phải nhún nhường Chu Húc Phong, thà dứt khoát bồi thường rồi ghét anh ta.
Không cần một mối quan hệ bạn cùng phòng tốt, cậu ghét Chu Húc Phong.
"Tôi với anh ta không hợp." Sầm Hi nói, “Về sau cũng không tính nói chuyện với anh ta nữa.”
"A." Hứa Nhiên có phần ngạc nhiên.
Mới chỉ qua một đêm…
"Nhưng còn đại học có bốn năm lận." Hứa Nhiên có chút lo lắng cho Sầm Hi.
“Đến năm hai tôi sẽ dọn ra ngoài ở.”
Hứa Nhiên: “……”
Xem ra cậu ấy thực sự tức giận không nhẹ.
"Thế còn năm nhất thì sao?" Hứa Nhiên nói, “Phải ở chung cả năm.”
Sầm Hi trầm ngâm một lát.
"Nhiên Nhiên, chiều nay cậu có tiết không?" Sầm Hi đột nhiên hỏi.
"Hả?" Hứa Nhiên đáp, “Có chứ.”
Năm nhất có lịch học khá dày.
Hứa Nhiên có ba ngày kín tiết, còn hai ngày có thêm lớp buổi tối.
"Tôi cũng có tiết." Sầm Hi cắn môi, “Nhưng sau khi tan học cậu có thể đi siêu thị với tôi không?”
Hứa Nhiên: “Hả?”
"Tôi muốn mua cái rèm." Sầm Hi nói.
Hứa Nhiên: “……”
Hứa Nhiên hiểu ra.
“Trên mạng mua không phải được sao? Hai ba ngày là có rồi, mà ở siêu thị trong trường thì rèm giường đắt lắm.”
"…… Nhưng tôi không chờ được một phút nào." Sầm Hi nhìn cậu đáng thương.
Khi nói chuyện với Hứa Nhiên, cậu rất kiên quyết.
Một câu "Tớ ghét Chu Húc Phong", một câu "Tớ không ở chung được với anh ta, không bao giờ muốn nói chuyện với anh ta nữa." Nhưng trên thực tế, khi quay lại ký túc xá… chỉ cần thấy khuôn mặt lạnh lùng của Chu Húc Phong là Sầm Hi đã thấy bất an.
Đặc biệt là giọng trầm của Chu Húc Phong khi nói chuyện khiến cậu càng cảm thấy bồn chồn.
Rõ là bướng bỉnh, lại còn cứng đầu.
Hứa Nhiên: “……”
Hứa Nhiên: “... Được rồi.”
-
Hôm nay cũng là ngày nhập học của viện thể thao. Buổi tập sáng và tối đều đã bắt đầu, nhưng Chu Húc Phong không tham gia.
Anh vốn đã xin nghỉ phép đến cuối tháng 9, lần này trở lại trường chỉ là sớm hơn dự kiến, chứ chưa hết phép.
Đến khoảng 10 giờ sáng, anh mới rời khỏi ký túc xá, đi gặp huấn luyện viên và đội y tế ở hồ bơi.
Chấn thương cũ của Chu Húc Phong nằm ở vai trái.
Việc chấn thương do luyện tập quá sức gần như là bệnh chung của các vận động viên bơi lội.
Sau khi nộp báo cáo tái khám, anh lại được đội y tế kiểm tra một lần nữa, khi xác nhận không có vấn đề gì, huấn luyện viên bảo anh bắt đầu quay lại tập luyện từ ngày mai.
Chu Húc Phong đồng ý.
Buổi chiều không có lịch gì, rời khỏi hồ bơi, anh ra ngoài một chuyến và mãi đến 5 giờ chiều mới quay lại ký túc xá.
Vừa mở cửa, anh thấy Sầm Hi đang quỳ trên giường, lắp đặt màn che quanh giường.
Có vẻ như Sầm Hi rất thích mặc quần đùi trong phòng ký túc.
Cậu quay lưng về phía cửa, một đoạn chân dài trắng nõn lộ ra trong không khí, mũi chân hơi nhón lên để đỡ cơ thể, còn tay thì đang gắn mấu nối của màn che.
Thậm chí eo của cậu cũng lộ ra.
Nhỏ nhắn, thon gọn, Chu Húc Phong cảm thấy mình có thể ôm gọn eo cậu chỉ bằng một tay.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Sầm Hi quay đầu lại nhìn.
Thấy Chu Húc Phong, cậu không nói gì, chỉ khẽ mím môi rồi quay lại tiếp tục công việc.
Chu Húc Phong giơ tay đóng cửa lại.
Lông mi của Sầm Hi khẽ run lên, động tác của cậu bỗng nhanh hơn.
Cậu không giỏi lắp màn che giường, dù đã đọc hướng dẫn rất nhiều lần, nhưng vẫn loay hoay gần một tiếng mới sắp hoàn thành khung.
Kết quả, khi Chu Húc Phong về đến, cậu có chút căng thẳng, làm rơi mấu nối xuống sàn.
Thật xui xẻo.
Sầm Hi bực mình, định xuống giường nhặt thì Chu Húc Phong đã thuận tay nhặt lên giúp.
Anh ném nó lên cho cậu mà không nói một lời.
Sầm Hi: “……”
Cậu cũng không nói lời cảm ơn, chỉ cầm lấy mấu nối và tiếp tục treo lên khung.
Phần còn lại khá đơn giản, chỉ cần tròng màn vào là xong.
Sầm Hi chọn loại màn che hoàn toàn màu đen, không cho ánh sáng lọt qua, rất phù hợp với tình hình quan hệ của cậu với bạn cùng phòng hiện tại.
Sau khi hoàn thành, Sầm Hi đứng trên thang giường, thở phì phò.
Nghe thấy âm thanh phía sau, Chu Húc Phong theo bản năng quay lại.
Kết quả là vừa quay đầu, ánh mắt của Sầm Hi vô tình chạm phải ánh mắt anh.
Gần như không chút do dự, Sầm Hi lập tức chui vào màn, kéo rèm che lại thật chặt.
Chu Húc Phong: “……”
Anh chẳng buồn để ý đến cậu nữa.
Chu Húc Phong kéo ghế ngồi xuống, tiện tay ném chìa khóa xe lên bàn. Bỗng nhiên, anh thấy trên bàn có vài phong bì.
Không biết từ đâu tới, anh tiện tay cầm lên và thấy trên phong bì dán một tờ giấy ghi chú.
Chỉ ba chữ đơn giản: “Trả cho cậu.”
Người gửi là Sầm Hi.
Chu Húc Phong liếc nhìn giường của Sầm Hi một cái, sau đó mở phong bì và đếm.
Bốn mươi nghìn tệ.
Lập tức, anh hiểu ra.
Hôm qua, khi bị dị ứng với mùi hương hoa và giày yêu thích bị dẫm bẩn, Chu Húc Phong quả thực có chút mất kiềm chế, nhưng anh tự thấy mình cũng không làm gì quá đáng với Sầm Hi, xem như đã nhẫn nhịn.
Nếu là đồng đội của anh dám dẫm lên giày của anh, Chu Húc Phong chắc chắn sẽ không dễ bỏ qua như vậy, có thể đã kéo vào nhà vệ sinh bắt rửa cho sạch.
Kết quả là Sầm Hi hôm nay trực tiếp ném cho anh bốn mươi nghìn tệ.
Đúng là tính cách cũng không vừa.
Nghĩ đến dáng vẻ của Sầm Hi lúc nãy khi tránh anh như tránh tà.
Chu Húc Phong khẽ cười lạnh, cầm phong bì trong tay lắc nhẹ.
Đúng là biết cách vung tiền.