Triệu công tử khóc thút thít, vừa lau nước mắt vừa nhỏ giọng mắng chửi, lúc bước xuống ngựa chân hắn như nhũn ra, còn suýt chút nữa ngã lăn ra đất.
Gã sai vặt vội vàng chạy tới đỡ lấy hắn, sốt sắng hỏi thăm: “Công tử, công tử người không sao chứ?”
Triệu công tử một cước đá qua: “Ngươi thấy ta giống không có việc gì sao?”
“Vừa rồi thật sự là làm ta sợ muốn chết.” Hòa Yến nói: “Đều tại ta không tốt, nếu không phải vừa rồi ta nằng nặc muốn so ngựa với công tử, công tử cũng sẽ không bị dọa sợ như bây giờ.” Vẻ mặt nàng đầy áy náy, vô cùng thành khẩn xin tạ lỗi, “Mong công tử đừng trách tiểu nữ.”
Trách? Hắn có thể trách cái gì? Đối phương là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn có thể trách nàng thế nào? Triệu công tử miễn cưỡng cười cười, rốt cuộc trong lòng kìm nén hít vào một hơi, lại nhìn kẻ đầu sỏ còn đang cúi đầu gặm cỏ, giận không kiềm được, vung tay lên mắng: “Con súc sinh ăn cây táo rào cây sung này, thiếu chút nữa hại bổn thiếu gia bị thương, lôi ra ngoài giết! Ta muốn đem nó chặt thành tám khúc, làm thành thịt ngựa khô!”
Hòa Vân Sinh nhíu mày, nụ cười của Hòa Yến cũng trở nên lạnh lẽo.
Ngựa, đối với một vị tướng lĩnh mà nói, không chỉ là vật để cưỡi mà còn là chiến hữu cùng nhau đồng sinh cộng tử. Chúng không biết nói chuyện nhưng sẽ sát cánh cùng quân binh xông pha giết địch. Chúng không biết an ủi nhưng lại sẽ luôn ở bên cạnh, khi chủ nhân mất chúng sẽ kêu lên những tiếng bi thương, thậm chí còn tự mình nhịn đói đến chết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play