Editor: Gác xếp ngôn tình by Huyn

Đơn Tất Bạch nghiêng người tựa vào xe, dáng vẻ lười biếng, khoanh tay nhìn cô gái ở phía xa.

Chiếc váy dài màu đỏ của cô rất nổi bật, khi cô bước nhanh, tà váy tung bay, trông như một con bướm đỏ đang nhẹ nhàng bay lượn.

Anh bình thản nhìn "con bướm đỏ" cố gắng tìm chỗ đổi tiền, bay quanh một vòng lớn nhưng không thành công.

Cô gái nhỏ cúi đầu, đứng dưới cái nắng gay gắt vài giây, rồi lề mà lề mề đi đến trước mặt anh.

“Vẫn phải làm phiền anh rồi.” Cô cúi mi mắt, xụ mặt, nhỏ giọng nói.

Có cần thiết phải như vậy không chứ? Anh đáng sợ đến vậy sao? Cô giống hệt một cô vợ nhỏ bị ép buộc.

Đơn Tất Bạch cong cong khóe miệng cười khổ.

Suy cho cùng, con gái ở ngoài một mình, cẩn thận một chút cũng là điều tốt.

Anh không nói gì, chỉ vươn tay mở cửa xe, một tay đặt lên nóc xe, tư thế lịch thiệp che phía trên đầu.

Ngô Tiện Hảo cẩn thận vén váy dài, chui vào xe. Vừa ngồi vào cô đã ngả người sát cửa, thu mình vào góc, giữa hai người như có cả một dải ngân hà ngăn cách, suốt dọc đường không ai nói gì.

Khi đến Angkor Wat và mua vé xong, Ngô Tiện Hảo nắm trong tay tờ tiền nhỏ nhất là mười đô la, nhưng vẫn không có một đô la nào...

“Không cần gấp gáp trả.” Anh vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, “Vào trong trước đi.”

Angkor Wat là tên gọi chung, có “Tiểu Ngô Cát” và “Đại Ngô Cát”, không chỉ có một địa điểm. Bình thường khi nói Angkor Wat, người ta thường chỉ đến “Tiểu Ngô Cát”, còn gọi là đền Angkor.

Khi họ đến, trời đã trưa, không quá đông người. Thời tiết nóng đến ngột ngạt, nhưng Angkor Wat lại mang đến cảm giác hoang sơ. Những viên gạch đỏ xanh rêu ẩm ướt, chỉ chạm tay vào đã thấy mát lạnh.

So với những công trình dát vàng lộng lẫy, Ngô Tiện Hảo cảm thấy những tàn tích ở Angkor Wat lại có khí chất hơn. Có lẽ đây chính là cảm giác nặng nề của lịch sử.

Cô đi dạo dọc theo hành lang, dừng chân ngắm cảnh, quay đầu lại đã thấy người đồng hành bị bỏ lại phía sau, anh đang ngước đầu chăm chú nhìn những bức tranh trên tường. Hai tay anh đan sau lưng, cầm theo một cuốn sách. Ngô Tiện Hảo tiến gần hơn một chút nhìn thấy tiêu đề cuốn sách: 《Campuchia: Tháng Năm Nở Rộ.》

Xem ra anh ấy đã nghiên cứu kỹ trước khi đến đây, Ngô Tiện Hảo thầm nghĩ. Cô quan sát xung quanh, thấy không ít người cũng đã chuẩn bị kỹ càng, có người cầm sách, có người đi cùng hướng dẫn viên.

Ngô Tiện Hảo đột nhiên cảm thấy hơi hổ thẹn vì sự nông cạn của mình. Cô không đến đây để tìm hiểu lịch sử hay chiêm ngưỡng di tích cổ, mà chỉ muốn chụp ảnh...

Đúng như cô nghĩ, trang phục sáng màu thực sự rất hợp với Angkor Wat. Các nhà sư trong đền mặc áo choàng màu cam, đứng ở bất cứ góc nào cũng tạo nên một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.

Ánh mắt của Ngô Tiện Hảo dừng lại ở cặp đôi nước ngoài không xa, chàng trai cầm điện thoại chụp ảnh cho bạn gái liên tục. Nhìn cô gái nước ngoài cười rạng rỡ, Ngô Tiện Hảo không khỏi có chút ghen tị.

Là cẩu độc thân, không có bạn trai, chỉ có một người bạn đi chung xe kỳ lạ, mà cô còn nợ tiền anh ta...

“Cô muốn chụp ảnh sao?” Giọng nam từ tính bỗng nhiên vang lên bên tai.

Ngô Tiện Hảo quay đầu, thấy “bạn đồng hành” từ lúc nào đã đến gần. Anh tháo kính râm, đôi mắt sâu thẳm như mực. Đôi mắt đào hoa chỉ cần hơi nhướng lên đã mang theo vài phần đa tình.

“Tôi chụp giúp cô nhé?” Anh hỏi.

Ngô Tiện Hảo cắn môi, do dự vài giây, lòng ham muốn chụp ảnh đẹp đã thắng thế sự cảnh giác và e dè, cô đưa điện thoại ra nói: “Cảm ơn.”

Cô không vội chụp ngay, mà giơ tay lên, tháo băng đô, mái tóc dài buông xuống mượt mà như dòng suối đổ xuống.

Đơn Tất Bạch cầm điện thoại, ánh mắt dài lười biếng, lặng lẽ nhìn cô gái đang chỉnh trang. Mái tóc đen dày ngang eo, khi xõa ra có chút uốn lượn nhẹ ở phần đuôi, làm nổi bật làn da trắng nõn của cô gái nhỏ. Tóc đen da trắng, thêm vào chiếc váy dài đỏ rực, cả người càng rực rỡ hơn.

Chiếc váy trông rất đẹp, chất liệu cũng khá tốt, kiểu dáng không phải từ địa phương Đông Nam Á, rất đặc biệt. Ánh mắt anh dừng lại trên tà váy, rồi dần chuyển lên đến phần vai lộ ra một chút. Đầu vai mượt mà trắng nõn, dây áo màu đỏ mỏng dính nổi bật như vết máu.

Anh khẽ cau mày, chân không khống chế được mà bước tới, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng chỉnh lại dây áo, một cú xoay nhẹ đã chỉnh thẳng lại.

Da thịt của cô gái tinh tế, hơi mỏng manh mang chút hơi lạnh, cảm giác mềm mại bất ngờ ấy khiến lòng anh không khỏi rung lên một chút.

Cô gái nhỏ bị dọa giật mình một cái, đôi vai gầy khẽ co lại.

Đơn Tất Bạch lập tức thu tay, “Dây áo của cô bị xoắn.”

Cô gái ồ một tiếng, lí nhí nói: “Cảm ơn” rồi quay đi. Vành tai tròn không bị tóc che khuất lặng lẽ nổi lên màu hồng nhạt.

Ngô Tiện Hảo chỉnh sửa xong, Đơn Tất Bạch cũng không yêu cầu cô tạo dáng đặc biệt, chỉ đi bên cạnh cô, cầm điện thoại chụp liên tục. Anh cúi mắt nhìn màn hình, hàng mi dài che đi ánh mắt, vẻ mặt dịu dàng tập trung. Hai người đi hết hành lang dài, Đơn Tất Bạch đưa điện thoại lại cho cô.

“Cô xem thử xem.”

Ngô Tiện Hảo nhận lấy điện thoại, vuốt vài lần, miệng nhỏ mở lớn im lặng oa ra một chút.

Chụp đẹp quá!

Cô không rành về nhiếp ảnh, nhưng người bên cạnh rõ ràng là biết. Mỗi bức ảnh về ánh sáng và bố cục đều rất chuyên nghiệp. Ngô Tiện Hảo đặc biệt thích một bức chụp nghiêng của mình đứng ở cửa hành lang.

Mặt cô chìm trong bóng tối của hành lang, không nhìn rõ mặt, nhưng phía sau làn váy đỏ lại tỏa ra ánh sáng rực rỡ, một bức ảnh như đang chơi đùa với ánh sáng, cảm giác như chụp bằng máy ảnh chuyên nghiệp.

Bố cục của anh cũng rất tinh tế, không chỉ chụp được sự đối xứng của Angkor Wat, mà còn chụp từ góc thấp. Chiếc váy dài ôm lấy vòng eo thon, đôi chân dài của cô gái, tôn lên vóc dáng đẹp, mười phần kinh diễm.

Ngô Tiện Hảo cầm điện thoại, bị chính mình làm cho mê mẩn, mãi không nói thành lời. Người đàn ông bên cạnh đã đoán được câu trả lời từ phản ứng của cô,đôi môi mỏng cong cong.

“Ôi, chụp đẹp quá!” Một đồng hương phía sau reo lên bằng tiếng Trung, là một thanh niên vác máy ảnh ảnh khủng, “Làm sao mà chụp được thế? Dùng điện thoại mà cũng có thể chụp đẹp như vậy sao!”

Đơn Tất Bạch liếc nhìn cô gái đang ngây người, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Người mẫu đẹp.”

Có lẽ vì được vài tấm ảnh đẹp dỗ dành, cô gái nhỏ rõ ràng không còn cảnh giác với anh như trước nữa. Trên đường trở về, cô chủ động mua ba chai nước, hai người mỗi người một chai, còn lại một chai đưa cho tài xế phía trước đang đổ mồ hôi trên trán.

Cô cũng không còn ngồi sát cửa xe như lúc đến, hai người ngồi gần nhau hơn, một phần tà váy đỏ đã phủ lên đầu gối của người đàn ông.

Cô gái ôm chai nước lạnh, nhấp từng ngụm nhỏ, một tay cầm điện thoại, khóe miệng liên tục nhếch lên. Đằng sau cặp kính râm, ánh mắt Đơn Tất Bạch liếc qua, thoáng thấy bóng dáng màu đỏ trên màn hình.

Vẫn đang xem những bức ảnh anh vừa chụp lúc nãy. Vẫn còn say mê lắm.

Anh không nói gì, lặng lẽ tiếp tục nhìn lén. Cô gái chọn hai bức ảnh đăng lên trang cá nhân, sau đó còn giơ ngón út, tự mình nhấn “like” cho chính mình.

Chậc, một cô nàng nhỏ yêu thích bản thân mình.

Vành môi Đơn Tất Bạch khẽ nhếch lên, thu ánh nhìn lại. Anh lấy điện thoại ra, mở WeChat, vào mục trang cá nhân lưu lại những tấm ảnh cô gái nhỏ vừa đăng. Sau khi lưu lại, anh ngồi im với điện thoại trên tay, ánh mắt dừng lại trên hình ảnh tà váy đỏ trên màn hình một lúc lâu.

Trên đầu màn hình bất ngờ hiện lên một tin nhắn WeChat, Đới Nhạc gửi đến: “Đơn tử, hôm trước trường Đại học Nghệ thuật mời ba tôi đến làm diễn giả, ba tôi bận nên tôi đề cử cậu, họ rất vui mừng và nói sẽ sắp xếp khi cậu về! Thế nào? Bất ngờ không? Vui không???”

Bất ngờ cái rắm. Anh đối với những thứ đó không có chút hứng thú nào.

Đơn Tất Bạch phớt lờ Đới Nhạc, tiểu Nhạc Nhạc không chịu từ bỏ, tiếp tục khoe công: “Họ đều nói các cô gái ở Đại học Nghệ thuật có nhan sắc cực cao! Thế nào? Có phải có chút động lòng rồi không? Có muốn kết thúc cuộc đời độc thân 21 năm của cậu không??”

Nhan sắc cực cao?

Đơn Tất Bạch nhướng mày, gửi bức ảnh anh đang xem cho Đới Nhạc. Đới Nhạc lập tức phản hồi:

“Mẹ kiếp, chuyện gì đây? Cậu đi thu thập tài liệu sao? Tôi thấy là cậu là đi hái hoa thì có!”.

Đơn Tất Bạch: “Tôi chụp. Cậu chỉ cần nói đẹp hay không đẹp thôi.”

Phía Đới Nhạc như bị tiêm adrenaline, không ngừng gõ chữ: “Cô gái nhỏ rất xinh đẹp! Vòng eo nhỏ này có thể chơi được cả năm!”

“Tôi hiểu rồi, giờ tôi mới biết vì sao cậu không quan tâm đến những cô gái bám lấy cậu. Không ai có thể so được với cô ấy.”

“Mẹ nó,cậu thật là chó! Tôi cứ tưởng cậu đi một mình, hóa ra là mang cô gái nhỏ đi vui vẻ?”

Đơn Tất Bạch nhìn dòng chữ “Vòng eo nhỏ này có thể chơi được cả năm”, trong lòng cảm thấy khó chịu. Anh nhíu mày, mím chặt đường viền môi, rồi rút lại bức ảnh đã gửi lúc nãy.

Đới Nhạc liền phản đối:

“Con mẹ nó sao cậu lại xóa chứ! Tôi còn chưa kịp mở xem đâu!”

Đơn Tất Bạch khẽ hừ một tiếng, khóe miệng cong lên có chút vô lại.

“Cút đi, ai cho phép cậu xem.”

**

Ngô Tiện Hảo nhìn trang cá nhân nhanh chóng nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận, trong lòng vui vẻ. Cô phóng to bức ảnh, không kiềm chế được mà ngắm nghía thêm vài lần.

Chụp thật sự quá đẹp. Sao anh ta có thể chụp giỏi như vậy nhỉ? Anh ta là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp sao?

Cô khẽ nghiêng đầu, lén lút liếc sang bên cạnh. Người đàn ông ngồi thả lỏng với đôi chân mở rộng, dáng vẻ thoải mái, hai tay buông lơi trên đầu gối. Ánh mắt Ngô Tiện Hảo dừng lại trên bàn tay gần cô nhất.

Tay anh rất đẹp, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, dù ở trạng thái thả lỏng cũng có thể thấy các khớp xương trên mu bàn tay, mang theo cảm giác mạnh mẽ đặc trưng của đàn ông. Ngón giữa anh đeo một chiếc nhẫn trơn, trông có vẻ đã cũ, bề mặt bạc đã bị trầy xước đôi chút.

Ngô Tiện Hảo ngước mắt lên, lén lút nhìn gương mặt không biểu cảm của người đàn ông. Anh giữ đầu thẳng, kính râm nhìn thẳng phía trước, nửa ngày không hề động một chút nào, trông như đang ngủ.

Từ góc nhìn của cô, góc nghiêng và đường cong hàm của người đàn ông rất đẹp. Sống mũi thẳng, ba điểm từ đầu môi trên đến cằm kết thành một đường thẳng, cổ áo để lộ đường nét cổ và xương quai xanh mượt mà.

Cô đang lén lút quan sát, người đàn ông bất chợt nghiêng đầu, ánh sáng lạnh từ tròng kính phản chiếu thẳng về phía cô, Ngô Tiện Hảo giật mình, lập tức cúi đầu, nâng tay mất tự nhiên sờ lên vành tai.

Cô quay đầu ra ngoài cửa sổ, giả vờ nhìn ngắm phong cảnh, nhưng đôi tai nhỏ càng lúc càng đỏ, gần như sắp đỏ rực lên.

Đơn Tất Bạch liếm nhẹ khóe môi, không tiếng động mỉm cười.

Ngô Tiện Hảo hướng mặt ra ngoài cửa sổ, giả vờ nhìn phong cảnh, trên mặt lại tràn đầy vẻ thẹn thùng cùng ảo não.

Cô không dám lén nhìn nữa. Người đàn ông này có đôi mắt có thể quay được bảy trăm hai mươi độ hay sao?

**

Khi quay về nhà nghỉ, trời đã tối. Ngô Tiện Hảo tung tăng lên lầu, vừa mở cửa thì nụ cười trên mặt bỗng dưng đông cứng lại.

Trong phòng có hai người đàn ông to lớn, cả hai đang giơ lon bia cười nói gì đó. Thấy cô bước vào, cả hai đồng loạt im lặng, bốn con mắt đổ dồn nhìn cô chằm chằm.

Một trong số đó có cặp chân đầy lông màu vàng quen thuộc, còn người kia có lẽ mới đến, tóc và râu rối tung gần như dính vào nhau, áo ba lỗ lỏng lẻo để lộ nửa thân trước.

Hai người đàn ông nhìn cô từ trên xuống dưới, là ánh nhìn trần trụi của đàn ông với phụ nữ.

Ngô Tiện Hảo cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trong lúc cần phải phản ứng ngay lập tức, cô lại có chút mơ hồ.

Cô cảm thấy mình như một con cừu non ngây thơ, thích thú chạy khắp nơi, vô tư lự chạy đến hang sói mà không biết. Giờ đây, những con sói đang tỉnh giấc, đôi mắt xanh lá của chúng mở ra, thèm thuồng liếm môi nhìn cô...

Ừm, bây giờ co chân chạy đi còn kịp không nhỉ?

Ngô Tiện Hảo nín thở, vừa lùi một bước thì lưng chạm phải một mảng ấm áp.

Ừm, con sói thứ ba cũng quay lại rồi sao...

Nhưng khi đối diện với đôi mắt đào hoa của người đàn ông, cô lại cảm thấy ánh mắt lạnh lùng và tĩnh mịch ấy không giống như sói...

Đơn Tất Bạch nhìn thấy người trong phòng cũng sửng sốt một chút. Anh cúi mắt, nhìn cô gái bên cạnh đang cắn môi dưới, bồn chồn di di mũi chân, mấy ngón chân tròn trịa trong dép sandal cũng đang rụt lại.

Anh mím môi, quay lại đánh giá kỹ hơn những người trong phòng. Ánh mắt của họ giao nhau, im lặng giằng co, sự đấu trí thầm lặng giữa những người đàn ông. Những ham muốn và tính toán mờ ám đều bị đôi mắt đen lãnh đạm của anh nhìn thấu, buộc họ phải hậm hực thu hồi ánh mắt.

Ngô Tiện Hảo nhìn thấy hết mọi thứ. Cô xác định, anh không phải sói. 

Anh là thợ săn.

Thợ săn khoác chiếc ba lô lên vai, kéo vali của Ngô Tiện Hảo rồi bước ra ngoài.

“Đi, đi đâu thế?” Ngô Tiện Hảo ngơ ngác hỏi, nhưng chân đã tự động bước theo anh.

“Ra ngoài tìm chỗ ở.” Người đàn ông không quay đầu lại, thanh âm không có bất kì gợn sóng nào, “Tìm khách sạn, đặt phòng.”
---

Tác giả có điều muốn nói:

Hảo Hảo: "Ài, năm đó tôi còn quá trẻ, không biết rằng có những người còn đáng sợ hơn cả sói TAT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play