Editor:Gác xếp ngôn tình by Huyn

Ngô Tiện Hảo cảm thấy hôm nay thật quá ảo diệu. Cô mơ hồ đi theo người đàn ông này cả ngày, giờ lại lơ mơ theo anh ta... đi thuê phòng???

Người đàn ông kéo vali của cô thong thả đi trước, trong lòng cô đầy lo lắng, đầu óc liên tục lóe lên những từ như "du lịch mất tích", "thiếu nữ bị lừa". 

Bình thường sao cô không nhớ mình đã từng xem nhiều tin tức như thế này?

Nhưng dù vậy, cô vẫn lẽo đẽo bước chân ngoan ngoãn đi theo anh. Người ta cũng không có dí dao vào cô, sao cô lại như bị thôi miên vậy?

Bất quá, như thế này vẫn còn tốt hơn là ở trong một căn phòng với ba người đàn ông, phải không?

Ngô Tiện Hảo vừa nghĩ vậy, ngay giây sau đã nghe thấy lời của lễ tân khách sạn, liền cảm thấy thật sự không chắc.

"Chỉ còn một phòng." Lễ tân thờ ơ nói, "Một phòng giường đôi."

Ngô Tiện Hảo im lặng "a" lên một tiếng, nuốt nước bọt ừng ực một cái, tiếng vang lên rất rõ ràng. Đơn Tất Bạch không quay đầu lại, không biết có nghe thấy không.

"Tôi muốn thêm giường." Anh nói với lễ tân.

Lễ tân nhìn anh hai giây, rồi liếc mắt qua Ngô Tiện Hảo đang cắn môi sau lưng anh, mặt không biểu cảm nói, "Không có giường thêm."

Sắc mặt Đơn Tất Bạch cứng đờ, do dự hai giây, rồi nhận lấy thẻ phòng từ tay lễ tân. Bây giờ khách du lịch rất đông, anh nghĩ khách sạn cao cấp sẽ có phòng trống, nên đã đến ngay khách sạn năm sao gần nhất trong thành phố. Không ngờ vẫn đông như vậy.

Lên đến tầng hai, anh quẹt thẻ mở cửa, căn phòng lập tức sáng lên. 

Ừm, phòng khá rộng, còn có một ban công nhỏ, điều kiện không tệ. Chiếc giường đôi ở giữa phòng khoa trương đến mức cảm giác có thể ngủ được bốn, năm người.

Đơn Tất Bạch đặt vali của cô gái bên cạnh tủ đầu giường, quay đầu lại thấy cô gái nhỏ vẫn chưa vào phòng. Cô co rụt cổ đứng ở cửa, thò đầu nhìn vào phòng tắm bên phải, đôi mắt đen tròn mở to, đầy sự nghi ngờ và cảnh giác.

Ngô Tiện Hảo rướn cổ lên, thấy nửa cái bồn tắm lộ ra trong phòng tắm, đầu óc lập tức nhớ tới câu nói của em trai: "Nằm trong bồn tắm bị lấy trộm thận." Cô không khỏi rùng mình, da đầu tê dại. Nhìn lên thấy người đàn ông trong phòng đang nhìn mình, cô vội vàng tránh ánh mắt của anh.

Khóe miệng Đơn Tất Bạch thoáng cong lên, nhẹ nhàng thở ra một tiếng. Anh dời ánh mắt đi, đôi mắt đào hoa nhìn chiếc giường lớn hơi nheo lại một chút, đi tới lấy một chiếc chăn trải xuống sàn nhà. Xong xuôi, anh kéo hai chiếc ghế đặt ở bên giường, tạo thành một tấm chắn không quá chặt chẽ giữa giường và chỗ ngủ dưới sàn.

Làm xong mọi thứ, anh ngồi thẳng dậy một lần nữa nhìn về phía cô gái, cũng không nói chuyện,đôi mắt dài đen láy nhìn cô chăm chú.

Ngô Tiện Hảo nhìn những hành động của người đàn ông, trong lòng dâng lên cảm giác lạ lùng. Không biết phải diễn tả thế nào, có chút an tâm, còn có chút chột dạ......

Cô đưa tay gãi gãi trán, như bị ai đó đẩy tới, miễn cưỡng tiến lên một bước, ngừng lại, mím môi, do dự rồi bước thêm một bước nữa.

Đơn Tất Bạch đi tới, rút hai thẻ phòng từ túi ra, nhìn cô gái nhỏ một cái thật sâu.

“Tôi ra ngoài dạo một vòng, cô cứ thu xếp trước đi.” Giọng anh trầm ấm, đi tới cửa lại dừng một chút.

“Khi nào cô nhắn tin Wechat cho tôi thì tôi lên.”

Ngô Tiện Hảo quay lại, chỉ thấy vạt áo đen thoáng qua cửa, sau đó cửa khép lại.

Cô nhìn cánh cửa, hé miệng nhưng không nói được gì, chỉ bực bội phồng má lên.

Anh ấy thế này, khiến cô cảm thấy như mình là người không biết điều, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Cô lắc lắc đầu, mặt nhăn nhó lôi đồ ra rồi bước vào phòng tắm.

*****

Đơn Tất Bạch được gọi trở về tắm rửa, lúc bước ra thì thấy cô gái nhỏ đang ngồi thản nhiên trên giường lớn. Trên giường có đủ loại khăn tắm, chai lọ bày đầy như đang bày trận. Cô mặc áo ngắn tay và quần lửng, chân dài thả xuống mép giường, lộ ra đôi chân nhỏ trắng ngần như ngọc, mu bàn chân trơn bóng trắng nõn, ngón chân mượt mà đáng yêu.

Đơn Tất Bạch nhìn một cái rồi lấy khăn trùm lên đầu, quay lưng lau tóc.

“Chỗ này cách âm có vẻ không tốt lắm.” Cô gái giống như đang tự lẩm bẩm một tiếng.

Đơn Tất Bạch hờ hững, “Thật sao?”

“Ừm. Lúc nãy tôi nghe thấy có người chơi piano ở đại sảnh.”

Bàn tay đang lau tóc của Đơn Tất Bạch dừng lại một lát, chân mày đẹp dưới khăn mặt hơi nhướn lên, “Thật sao?”

Anh quăng khăn đi, quay lại vừa hay nhìn thấy cô gái nhỏ lấy ra một vật gì đó từ túi trang điểm, lén lút nhét dưới gối.

Cô giấu đồ xong, hài lòng vỗ vỗ cái gối, quay đầu thì bắt gặp ánh mắt đen láy của Đơn Tất Bạch, cô sững người, khóe miệng giật giật.

Người đàn ông cũng không nói gì. Đôi mắt đào hoa híp lại, giống như cười mà không phải cười liếc nhìn cô.

“Ách…” Ngô Tiện Hảo nuốt nước bọt, xấu hổ nhỏ giọng nói, “Mẹ tôi nói, đặt dao dưới gối có thể trừ tà!”

“Dao sao?” Nụ cười của người đàn ông mang theo chút châm chọc, “Đặt,dao... tỉa, lông, mày, sao?”

Anh nhấn từng chữ, kéo dài âm điệu đầy ý tứ.

“Trừ tà gì? Trừ... dâm tà sao?”

Ngô Tiện Hảo: “…”

Cô cúi mặt không dám nhìn anh, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh đèn trở nên đỏ ửng, răng khẽ cắn khóe môi dưới, ngón tay gãi gãi bên cạnh gối.

Đơn Tất Bạch trầm thấp cười một tiếng, tiếp tục trêu chọc cô, “Tôi còn có dao cắt móng tay, cô có cần mượn không?”

Vành tai cô gái nhỏ đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ mặt nghiêm lại lườm anh một cái, kéo chăn che kín người đưa lưng về phía anh nằm xuống, đem mình cuộn lại thật chặt, biểu diễn một màn thẹn quá hóa giận một cách đầy thực lực.

Đơn Tất Bạch khẽ lắc đầu, im ắng mỉm cười một cái. Anh lấy từ túi ra hai cuốn nhạc phổ dày, dùng quần áo bọc một vòng, chuẩn bị làm gối tạm.

Vừa mới nằm xuống, đối diện liền có một thứ mềm mại bay tới, vô tình trúng ngay mặt anh. Anh ngẩn ra vài giây, rồi lấy thứ đó ra khỏi mặt. Đó là một cái gối dài mềm mại.

Hừ, ý gì đây? Cáu kỉnh nên lấy gối ném anh à?

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên,nhẹ nhàng, còn mang theo chút run rẩy,"Anh dùng đi…"

Đơn Tất Bạch ngẩn người một chút.

Chiếc gối là loại gối dài đôi, trong phòng chỉ có một cái như vậy.

Anh nghiêng người, ngước mắt nhìn lên. Cánh cửa tủ quần áo bằng kính phản chiếu bóng hình nhỏ bé của cô gái nằm nghiêng, nhỏ nhắn, mảnh mai, đường nét mềm mại.

"Anh dùng đi." Cô ấy lại khẽ lặp lại, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, “Nằm dưới đất không thoải mái...”

Đơn Tất Bạch khẽ động ánh mắt, khóe môi từ từ nhếch lên thành một đường cong đẹp mắt. Đầu ngón tay anh xoa nhẹ lên lớp vải mềm mại trắng tinh, rồi đặt gối dưới đầu mình.

"Cảm ơn."

Ánh đèn màu vàng ấm áp ở đầu giường dịu đi, bóng dáng tinh tế in trên tủ quần áo khẽ lay động.

Đơn Tất Bạch nhắm mắt lại, khóe môi vẫn còn nhếch lên, đầu vùi sâu vào gối. Trên gối có mùi hương thoang thoảng, giống mùi tóc đã thoảng qua mũi anh hôm nay.

Hương vị mềm mại, ấm áp, dịu dàng.

****

Đêm đó, Đơn Tất Bạch ngủ không yên giấc, giấc mơ trùng trùng.

Trong mơ có một cô gái nhỏ mặc váy đỏ, tóc xõa tung, cầm dao tỉa lông mày, miệng lẩm bẩm: “Ma quỷ xấu xa nghe lệnh ta, khẩn cấp như luật lệnh! Mani Mani Hùng!” Dao tỉa lông mày cứ lắc qua lắc lại trước mắt anh, một lát sau lại biến thành cái gối dài, đuổi theo anh đánh tới tấp...

Cái gối dài đánh người tan thành làn khói trắng biến mất, Đơn Tịch Bạch từ từ mở mắt, hàng mi đen run nhẹ. Anh lật người, đưa tay lên xoa trán.

Đúng là giấc mơ vô lý.

Anh thở dài, quay đầu nhìn thấy một bàn tay nhỏ treo trên chiếc ghế bên cạnh chỗ ngủ dưới đất. Giống hệt bàn tay của tiểu yêu tinh niệm chú trong mơ.

Cô gái nhỏ ngủ cũng không yên giấc, toàn thân nằm sát mép giường, một cánh tay đặt lên ghế, bàn tay nhỏ buông thõng xuống.

Đơn Tất Bạch một tay gối đầu, nghiêng người lại gần hơn.

Tay của con gái nhỏ như vậy sao? Trắng trẻo, mềm mại, yếu ớt không xương, cảm giác có thể bị nắm trọn trong lòng bàn tay anh.

Lòng bàn tay của cô mềm mại, đường chỉ tay rõ ràng, đầu ngón tay mảnh mai, mềm mại như lá hành, còn có chút sắc hồng nhẹ. Móng tay được cắt gọn gàng, hình trăng lưỡi liềm màu trắng rõ ràng.

Đơn Tất Bạch đột nhiên nhớ đến giọng điệu mang theo ý cười của cô gái: “Ngón tay linh hoạt như vậy, làm bạn gái của anh ấy chắc chắn rất hạnh phúc!”

Anh nhướng mày một chút, khóe môi cong lên.

Ngón tay của cô, nhìn qua cũng rất linh hoạt.

Như bị ma xui quỷ khiến, Đơn Tất Bạch giơ tay ra, mở rộng năm ngón, từng ngón một áp vào bàn tay nhỏ kia, ngón trỏ chạm ngón trỏ, ngón giữa chạm ngón giữa, cuối cùng năm ngón tay áp sát vào nhau.

Mười ngón tay đan xen, tim anh bỗng rung lên một nhịp.

Đầu ngón tay cô gái hơi lạnh, mềm mại, cảm giác hoàn toàn khác so với khi chạm vào phím đàn.

Anh nhẹ nhàng ấn ngón giữa xuống, ngón giữa của cô cũng theo đó mà nhẹ nhàng, linh hoạt nhấc lên.

Ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm xuyên qua rèm cửa, đổ xuống cánh tay trắng trẻo và mu bàn tay cô gái, giống như phím đàn đen trắng đan xen. Đơn Tất Bạch nhẹ nhàng ấn từng ngón tay, âm thầm, cẩn thận, như đang chơi một bản nhạc buổi sáng độc đáo.

Mi, mi, la, mi, sol...

"Ưm..." Bên mép giường bỗng nhiên vang lên một tiếng thì thầm nho nhỏ, âm thanh mềm mại, pha chút ngái ngủ.

Đơn Tất Bạch lập tức rụt tay lại, lật người nhắm mắt giả vờ ngủ.. Chưa đầy hai phút sau, anh nghe thấy trên giường phát ra những tiếng sột soạt. Cô gái nhỏ đã thức dậy, giống như con mèo nhỏ khẽ lẩm bẩm mấy tiếng. Anh lại mở mắt ra, khẽ cử động vai.

“Anh tỉnh rồi à?” Cô gái phía sau hỏi nhỏ.

Đơn Tất Bạch khẽ ừm một tiếng, giọng khàn khàn pha chút lười biếng. Anh ngồi dậy, nhìn thấy cô gái đứng bên mép giường, mở miệng ngáp một cái thật to. Đôi mắt cô còn ngấn nước, nhìn anh một cách ngái ngủ, đôi môi màu anh đào hơi bĩu ra, tóc hơi rối, phần đỉnh đầu mềm mại, hai má đỏ ửng như chiếc bánh mì vừa nướng, trông thật mềm mại phớt hồng.

Cô gái vừa ngủ dậy, toàn thân tỏa ra sự uể oải mềm mại ngọt ngào.

Đơn Tất Bạch bỗng thấy cổ họng khô khốc, anh rời mắt khỏi bàn tay đang gãi cổ của cô, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Anh đi tắm trước đi?" Giọng cô hỏi anh từ phía sau, âm thanh như tiếng mèo nhỏ càng làm cổ họng anh ngứa ngáy hơn.

Đơn Tất Bạch cụp mi, từ từ vén tấm chăn lên. Khi nhìn xuống, anh sững lại, thoáng chốc sắc mặt cứng đờ. Anh nuốt khan, rồi vội kéo chăn che lại đến thắt lưng.

"Cô đi trước đi." Anh thản nhiên nói, đầu lưỡi liếm qua khóe môi khô khốc, cúi đầu không nhìn cô.

Ngô Tiện Hảo ừm một tiếng, lê dép lẹp xẹp, lắc lư đi vào phòng tắm.

Đơn Tất Bạch lại liếc xuống dưới thắt lưng, bất đắc dĩ kéo một bên khóe môi lên, bàn tay thon dài đưa lên trán, im lặng cười khẽ.

*****

Cô gái sửa soạn xong liền ra ngoài. Khi Đơn Tất xuống dưới, anh thấy cô đang ngồi bên cây đàn piano ở đại sảnh.

Bước chân anh khựng lại, khẽ nhướng một bên mày lên, tỏ vẻ thích thú.

Cô gái nhỏ đang chơi khá chăm chú, hai tay đặt lên phím đàn, khi cúi đầu, cổ sau lộ ra một mảng trắng nõn. Đơn Tất Bạch bước tới gần, nghe ra cô đang chơi bài gì.

Ồ, hóa ra là “Mây Đuổi Trăng”. Nhưng 'đuổi' không mượt lắm, chỉ hai đoạn ngắn đã sai vài nốt.

Ngô Tiện Hảo nghiêng đầu nhìn thấy anh, hơi ngượng ngùng mỉm cười, đôi mắt đen sáng lấp lánh.

“Hôm qua lúc tôi tắm, hình như nghe thấy ai đó chơi đàn.” Cô ngước lên nói với anh, Cô ngước mặt nói với anh, “Chơi rất hay. Hình như là bài ‘Dreaming’, của ai ấy nhỉ, à, của...”

“Schumann.” Đơn Tất Bạch rũ mắt nhìn cô, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.

“Đúng rồi!” Ngô Tiện Hảo vỗ tay một cái, ngạc nhiên nhìn anh như đang đánh giá lại, đôi mắt mở to, “Ồ? Anh biết chơi piano sao?”

Hàng mi đen dài của Đan Tịch Bạch khẽ rung, đôi mắt đào hoa nhếch lên, ánh mắt sâu thẳm, đầy ẩn ý. Anh nhìn cô một lúc, đầu lưỡi liếm nhẹ lên khóe môi, khẽ cười.

“Không biết.”

Anh ngồi xuống ghế bên cạnh cô, hất cằm về phía phím đàn đen trắng, nụ cười càng thêm rạng rỡ.

“Hay là cô dạy tôi đi?”

Tác giả có điều muốn nói:

Đơn Tất Bạch bắt đầu thả thính rồi.

Hảo Hảo: Tôi dạy! Nghệ sĩ piano! Chơi đàn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play