Editor: Gác xếp ngôn tình by Huyn
Khi Ngô Tiện Hảo xuất hiện ở sân bay, mọi người đều phải liếc nhìn cô một cái.
Cô gái có ngoại hình rất đẹp. Cao một mét bảy, dáng người thon thả quyến rũ, đặc biệt là đôi chân dài trắng mịn thẳng tắp rất nổi bật. Kính râm che nửa khuôn mặt nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao và đôi môi màu anh đào tinh tế.
Ngô Tiện Hảo mở đoạn tin nhắn thoại có dấu chấm đỏ, áp sát điện thoại vào tai. Giọng của Ngô Vũ Luân cố ý hạ thấp, đầy bí ẩn: “Hai hôm trước em thấy một tin tức, nói về một cô gái đi du lịch một mình, kết quả là mất tích. Vài năm sau, gia đình cô ấy sang Đông Nam Á và nhìn thấy cô ấy trên đường phố, chị đoán xem chuyện gì đã xảy ra? Cô ấy bị làm thành… người lợn, đặt trong bình hoa để triển lãm! Người lợn đấy chị có biết không? Là kiểu bị mất hết tay chân ấy…”
Ngô Tiện Hảo: “…”
Thật không hiểu sao mình lại có một đứa em trai như thế. Rõ ràng bụng dạ đen tối, miệng lưỡi sắc bén, nhưng lại sở hữu gương mặt thiên thần có thể lừa được mấy cô gái nhỏ.
Cô ấn giữ giọng nói, nhỏ giọng gắt gỏng: “Sao không chúc chị điều gì tốt lành một chút? Em biết rõ chị ra ngoài một mình là điều không dễ dàng mà!”
Thật sự là không dễ dàng. Đại tiểu thư sống đến mười chín tuổi, trái tim nghệ thuật và tâm hồn nổi loạn bừng tỉnh, vô cùng khao khát có một lần “du lịch một mình nói đi là đi”. Người trong nhà quá cưng chiều cô con gái bảo bối duy nhất này, cô phải lên kế hoạch kỹ lưỡng trong một thời gian dài mới có thể lén trốn ra một mình.
Tin nhắn thoại của Ngô Vũ Luân trả lời rất nhanh:
“Được rồi, em sai rồi. Em chúc chị chuyến đi sắp tới vui vẻ hạnh phúc, còn thêm một cuộc gặp gỡ tình cờ ở nước ngoài nữa. Em nghe nói có một cô gái như thế, khi đi du lịch gặp được một chàng trai, cả hai yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, lãng mạn lắm đúng không? Kết quả có một ngày cô gái tỉnh dậy, phát hiện mình nằm trong bồn tắm đầy nước đá lạnh băng, chị đoán xem có chuyện gì? Cô ấy bị anh chàng đẹp trai đó lấy mất thận rồi!”
Đôi mắt sau kính râm của Ngô Tiện Hảo đảo một cái, rất muốn đánh em trai mình một trận, “Em phiền quá đi, ngậm miệng em lại đi!”.
Nói xong cô ném điện thoại vào túi áo khoác, đưa vé máy bay cho nhân viên quầy chờ VIP. Nhân viên nhận lấy vali của cô, dẫn cô đến chiếc ghế sofa gần cửa sổ.
Cô nhấp một ngụm nước cam lạnh, chút lo lắng mà Ngô Vũ Luân vừa dọa đã nhanh chóng tan biến.
Cậu em trai mồm miệng độc địa im lặng, nhưng tin nhắn WeChat thì không dừng lại. Cô mở lên xem, một loạt tin nhắn thoại dài 60 giây lần lượt hiện ra.
“Hảo Hảo à, ông nghe nói con ra nước ngoài một mình? Sao có thể như vậy! Con là con gái, rất nguy hiểm! Nếu có chuyện gì thì ông phải làm sao? Con… đứa nhỏ này..”
Ngô Tiện Hảo mím môi, đôi mắt cong cong như cánh quạt khẽ nhướng lên, tay gõ bàn phím. Ông nội biết cô cũng không sợ, dù sao cũng không ai cưng chiều cô hơn ông lão.
Khi cô đang nhắn tin trả lời thì đột nhiên hai cô gái chạy ào đến, làm cô giật mình.
Hai cô gái không chạy đến chỗ cô. Họ dừng lại trước màn hình TV lớn cạnh ghế sofa, ngón tay run run chỉ vào màn hình đầy kích động.
“Là Đơn Tất Bạch kìa! Đây là buổi độc tấu của anh ấy ở Vienna!”
“Trời ơi đẹp trai quá! Buổi này đúng là đỉnh cao nhan sắc, đẹp trai đến mức không tưởng!”
Ngô Tiện Hảo liếc nhìn màn hình tinh thể lỏng, thấy một bóng lưng mặc vest đuôi tôm màu đen. Cô cúi đầu tiếp tục nhắn tin, ông nội bên đó đã nhắn lại: “Bảo bối của ông nhanh về nhé, ông rất nhớ con.”
“Nghe nói bây giờ vé không thể mua được nữa, mở bán hai phút là hết sạch!”
“Đúng rồi, album Chopin lần trước của anh ấy còn phá kỷ lục doanh số bán ra! Bây giờ hot lắm, đợt trước bộ phim truyền hình Nhật Bản 《Bản giao hưởng tình yêu》 nam chính là lấy cảm hứng từ anh ấy, là nghệ sĩ piano đầu tiên nổi tiếng ngoài giới mà?”
“Tour diễn ở Nhật Bản và Hàn Quốc kết thúc rồi, không biết anh ấy có trở về nước tổ chức buổi hòa nhạc không, muốn đi xem nam thần quá đi…”
Ngô Tiện Hảo không ngẩng đầu, vẫn bận duy trì tình cảm ông cháu trên WeChat. Trên màn hình điện thoại đột nhiên hiện ra một tin nhắn: Thẻ có đuôi số 5696 của quý khách đã nhận được chuyển khoản vào lúc 13:52, số tiền 200.000 nhân dân tệ.
WeChat cũng hiện thông báo:
【Ông vừa chuyển cho con một ít tiền tiêu vặt. Ra nước ngoài muốn ăn gì, mua gì thì cứ thoải mái nhé! Nếu không đủ thì nói ông, đừng tự làm khổ mình, nếu không ông sẽ rất lo lắng…】
Ngô Tiện Hảo: “……”
Cô lặng lẽ xóa đi mấy chữ “lần này cháu sẽ du lịch tiết kiệm” trước con trỏ, rồi gõ lại 【Cảm ơn ông ạ】.
Gửi tin nhắn xong, cô đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên thấy hai cô gái trước màn hình vẫn chưa đi, đang giơ điện thoại chụp ảnh đủ kiểu.
“Đẹp trai quá đi!! Mới 21 tuổi thôi, cậu nghĩ mấy năm nữa có đẹp hơn nữa không!!”
“Chắc là có, tớ thấy anh ấy bây giờ còn đẹp hơn lúc anh ấy đoạt giải năm 17 tuổi nữa, chàng trai này muốn làm người ta mất mạng sao!!”
Ngô Tiện Hảo mặt không biểu cảm nhìn họ.
Có đến mức vậy không? Đẹp trai đến mức nào chứ?
Cô tháo kính râm, gọng kính treo hờ trên cổ áo thun, rồi chống cằm nhìn lên màn hình.
Máy quay vừa chuyển tới người nghệ sĩ piano, góc quay hơi xa, nhưng vẫn có thể nhận ra dáng người cao ráo, đường nét khuôn mặt rõ ràng. Ừm, quả thật phong thái cũng không tệ.
Ánh sáng lạnh lẽo chiếu xuống sân khấu, những sợi tóc trước trán của nghệ sĩ dương cầm, hàng mi cụp xuống và phần đuôi áo vest đen trên ghế đàn đều được phủ lên một lớp ánh sáng trắng, tựa như một vị thần thanh cao lạnh lùng, phong thái thật xuất chúng.
Máy quay chuyển tới đôi tay trên phím đàn đen trắng. Đó là một đôi tay rất đẹp, trắng mịn, thon dài, các đốt ngón tay và xương trên mu bàn tay rõ ràng, vừa thanh thoát vừa mạnh mẽ. Đầu ngón tay chuyển động linh hoạt, tốc độ di chuyển nhanh đến mức chiếc nhẫn trơn trên ngón giữa tay trái cũng trở nên mờ ảo.
Ngô Tiện Hảo nhìn chăm chú vào đôi tay ấy một lúc, khẽ tặc lưỡi, khen ngợi chân thành, “Tay của nghệ sĩ piano biến thái như vậy sao?”.
Tự dưng cô nhớ lại cuộc trò chuyện “18+” trong ký túc xá, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, xùy cười một tiếng.
“Ngón tay linh hoạt thế này, làm bạn gái anh ấy chắc chắn rất hạnh phúc!”
Phía sau vang lên một tiếng “cạch” nhẹ, cô định quay đầu lại thì loa phát thanh sân bay vang lên. Cô gái vuốt tóc, kéo vali tiến về cổng lên máy bay.
Phía sau lưng ghế sofa, một bàn tay chậm rãi nhấc ly thủy tinh lên, những ngón tay thon dài và linh hoạt lau đi vết nước trên bàn, sau đó xoay nhẹ chiếc nhẫn bạc trơn trên ngón giữa.
Đơn Tất Bạch đứng dậy quay đầu lại, đôi mắt nheo lại sau chiếc kính râm đen, ánh nhìn khóa chặt vào bóng lưng mảnh mai kia.
Cô gái đã đi khá xa, đôi chân dài, hông cong và eo thẳng, mái tóc dài đong đưa theo từng bước đi, tràn đầy sức sống tuổi trẻ. Anh nhìn chằm chằm vài giây, khóe môi nhếch lên, trầm giọng khẽ cười một tiếng.
Mấy cô gái trẻ thời nay, thật sự là lời nói nào cũng dám nói.
“…Này này? Ai, mẹ nó rốt cuộc là cậu có đang nghe tôi nói gì không đấy?”
Đơn Tất Bạch cúi đầu, đặt chiếc điện thoại ồn ào lại bên tai, khẽ “ừm” một tiếng. Giọng điệu lè nhè của Đới Nhạc vọng tới: “Tôi nói này cậu thật chẳng biết suy nghĩ gì cả, vừa mới về nước được mấy hôm là lại đi, còn sang Campuchia nữa chứ! Campuchia, cậu nói cái chỗ hoang sơ đấy thì có cái gì mà thăm thú, hả?”
Đơn Tất Bạch đeo ba lô lên vai, bước chân dài thong thả tiến lên phía trước.
“Cậu tưởng ai cũng chỉ biết đi tìm chỗ ăn chơi như cậu à?” Anh nhếch môi, giọng nói trầm ấm, “Tiểu Nhạc Nhạc, ngoan ngoãn chờ ba ba đi tìm cảm hứng sáng tác trở về, ba ba sẽ tẩy rửa tâm hồn cho cậu, gột sạch linh hồn.”
“Cút! Mấy fan nữ của cậu biết được con người thật của cậu không…”
**
Mười giờ tối, máy bay hạ cánh xuống sân bay Siem Reap. Vừa đặt chân xuống, Ngô Tiện Hảo đã cảm nhận được cái nóng nực của Campuchia. Khác với mùa hè khô hanh của thủ đô, ở đây ẩm ướt, nóng bức, trong không khí như thấm đẫm hơi nước.
Ngô Tiện Hảo đưa hộ chiếu cho hải quan, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô tháo dây thun đen trên cổ tay, buộc mái tóc dài đen thành búi đơn giản sau đầu. Đường chân tóc của cô rất đẹp, đầy đặn và gọn gàng, còn có một nốt ruồi nhỏ ngay giữa, để lộ trán trông rất ưa nhìn.
Sau khi buộc tóc xong, cô đợi thêm hai phút nữa mà hải quan vẫn chưa trả lại hộ chiếu. Ngô Tiện Hảo cúi mắt, đối diện với ánh mắt của viên hải quan. Gương mặt đầy thịt của viên hải quan nở một nụ cười đầy ẩn ý, ngón trỏ và ngón cái chụm lại xoa xoa hai lần.
Ngô Tiện Hảo nhướng mày, không nói gì. Nhân viên hải quan liếc mắt nhìn xung quanh, nhe hàm răng vàng khè, cười tươi nói: “Tiền boa! Nhân dân tệ, đô la Mỹ có không?”
Ngôn ngữ phổ thông chuẩn đến bất ngờ.
Ngô Tiện Hảo tròn mắt ngạc nhiên.
Trước khi đến đây, cô đã nghe nói hải quan ở đây thường đòi tiền boa bất hợp pháp, chuyên nhắm vào khách du lịch Trung Quốc. Nhiều đoàn du lịch không chịu nổi rắc rối nên hay nhét mấy tờ mười hoặc hai mươi đồng vào hộ chiếu. Lâu dần, những viên hải quan này trở nên hư hỏng, thấy người Trung Quốc là có ngay bộ mặt như vậy, thản nhiên đòi tiền.
Còn dùng tiếng Trung để lừa người nữa chứ!
Ngô Tiện Hảo nhếch môi, sắc mặt lập tức lạnh lại. Cô cũng không nói gì, khoanh tay nhìn chằm chằm vào người nhân viên béo ú, mặt lạnh như băng, cố gắng tỏ ra dáng vẻ “tôi rất hung dữ”.
Vài người phương Tây trước cô đã qua cửa mà không bị đòi tiền, cớ sao đến lượt cô lại thế này? Cô không đưa, một xu cũng không đưa! Thật nghĩ người Trung Quốc ai cũng ngu ngốc, lắm tiền à?
Nhân viên hải quan thấy cô cứng đầu như vậy, mặt cũng sầm lại. Hai người đối mặt nhau không chút cảm xúc.
Đang căng thẳng thì bỗng có một người tiến lên, không khách sáo “này” một tiếng về phía viên hải quan. Ngô Tiện Hảo ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn.
Là một chàng trai trẻ, tóc đen, khuôn mặt thanh tú, là người châu Á, không biết có phải là người Trung Quốc không. Anh đeo kính râm đen, khớp ngón tay gõ nhẹ lên quầy hải quan, rồi nói một câu gì đó. Viên hải quan ngẩn ra, mặt thay đổi. Anh chàng tiếp tục nói, Ngô Tiện Hảo không hiểu anh ta nói gì, không phải tiếng Anh, chẳng lẽ là tiếng Campuchia?
Giọng nói của anh không lớn, ngữ điệu bình thản, nhưng khí thế lại rất mạnh mẽ, không giận mà uy. Khác với kiểu “hổ hello kitty” của Ngô Tiện Hảo, ánh mắt sau kính râm của anh thực sự sắc bén, dù không nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo.Anh cau mày nhìn xuống nhân viên hải quan, sống mũi cao, đường nét cằm và gò má sắc sảo, khi ngẩng đầu còn lộ ra đường nét cổ gọn gàng, yết hầu nổi bật.
Dưới ánh nhìn của anh, nhân viên hải quan nhanh chóng mềm nhũn, mắt nhỏ đảo qua, giơ tay ném lại hộ chiếu cho Ngô Tiện Hảo.
Ngô Tiện Hảo thả lỏng vai, thở phào nhẹ nhõm.
“Ơ…” Cô quay đầu lại, lời cảm ơn còn chưa kịp nói, người đàn ông đã rời đi. Anh bước nhanh,bước chân dài rộng, không ngoảnh đầu lại lấy một lần.
Thật đúng là tình đồng bào vô danh cảm động lòng người!
Ngô Tiện Hảo cong cong khóe môi, kéo vali bên cạnh lên.
Siem Reap không có taxi hay xe buýt, người dân Campuchia chủ yếu dựa vào đôi chân chăm chỉ của mình và những chiếc xe tuk-tuk. Xe tuk-tuk là loại xe ba bánh điện, phiên bản cao cấp của xe ba gác mui trần.
Ngô Tiện Hảo bị gió nóng và cát thổi làm cho mặt mũi lấm lem, cuối cùng cũng đến được nhà nghỉ sau một đoạn đường xóc nảy. Nhà nghỉ này là cô đặt trước trên mạng, là ký túc xá quốc tế với giường tập thể (*), một giường chỉ 3 đô la một đêm, rẻ mà lại không lo bị lừa.
(*)Nó là loại hình khách sạn như ảnh, chỉ khác là kiểu cabin, 3 mặt giường được bọc bằng ván gỗ, mặt ngoài của mỗi giường có thêm rèm che giống như ký túc xá sinh viên.
Quầy lễ tân là một cô gái nhuộm tóc màu xám tro. Sau khi xem hộ chiếu của cô, cô ấy ném cho cô một chiếc chìa khóa, chỉ tay về phía cầu thang gỗ và nói bằng tiếng Anh đều đều không cảm xúc: "Tầng ba, phòng cuối cùng bên phải, phòng tập thể nam nữ.
Tay cầm chìa khóa của Ngô Tiện Hảo cứng đờ giữa không trung, "Phòng tập thể? Là nam nữ ở chung sao?"
Cô gái tóc xám tro gật đầu, há miệng ngáp một cái.
Ngô Tiện Hảo cắn môi dưới, chân mày nhíu lại, "Không có phòng nữ à?"
"Đầy rồi." Cô gái tóc xám tro dụi đôi mắt ướt đẫm hơi nước, "Dạo này khách du lịch đông, khu vực này đều đã kín chỗ..."
Tay của Ngô Tiện Hảo vẫn còn lơ lửng giữa không trung. Cô cúi đầu do dự, hàng mi dài đen nhánh khẽ rung rung.
“Check in please!” Một cuốn hộ chiếu cùng màu đỏ sẫm được đặt xuống bàn.
Ngô Tiện Hảo nghe thấy liền quay đầu, lần nữa sững sờ.
Kính râm đen, dáng người cao ráo, sống mũi thẳng và đường viền cằm sắc nét.
Chính là người đàn ông ở sân bay vừa nãy.
Người đàn ông nhìn thấy cô, nhướng mày một cách hứng thú, đôi chân mày khẽ động.
“Phòng tập thể, tầng ba, phòng cuối cùng bên phải.” Giọng tiếng Anh đều đều lại vang lên, còn bổ sung thêm, “Hai người cùng một phòng.”
Đôi mày của người đàn ông càng nhướng cao hơn. Anh giơ một bàn tay đẹp, ngón tay thon dài tháo kính râm ra, để lộ đôi mắt đào hoa dài hẹp.
Đôi mắt phượng đào hoa nhìn chằm chằm Ngô Tiện Hảo vài giây, đuôi mắt hơi nhếch lên, đôi môi mỏng cong lên, nở một nụ cười phức tạp đầy hàm ý. Anh cầm lấy chiếc vali trong tay Ngô Tiện Hảo, hơi hất cằm về phía cô gái đang ngẩn người: “Đi thôi, bạn cùng phòng của tôi.”