Editor: Gác xếp ngôn tình by Huyn
Ngô Tiện Hảo bước lên cầu thang theo người đàn ông một cách máy móc, cố gắng thuyết phục bản thân về cảm giác lo lắng trong lòng.
Đang vào mùa cao điểm du lịch, nếu không ở đây thì cũng chẳng còn chỗ nào khác; giờ đã muộn rồi, ra ngoài một mình thậm chí còn không an toàn hơn; thêm nữa, anh ta đã giúp cô ở sân bay, chắc là không phải người xấu...
Phải không?
Người đàn ông xách vali của cô lên cầu thang một cách nhàn nhã, như thể đang xách một chú gà con. Ngô Tiện Hảo ngước nhìn, chạm phải cánh tay của anh. Cánh tay của anh rắn chắc, các cơ bắp săn chắc hiện rõ, từng khớp xương rõ ràng.
Anh ta cao hơn cô nửa cái đầu, chân dài vai rộng, cao hơn 1m85. Ngô Tiện Hảo không thấy lạ, vì trong nhà cô, trừ ông nội, ai cũng cao gần 1m90.
Anh ta cũng rất đẹp trai, ngũ quan sắc nét, gương mặt góc cạnh, đôi mắt đào hoa dài hẹp đặc biệt cuốn hút. Bất quá Ngô Tiện Hảo cũng không thấy có gì hiếm lạ, vì cô vốn dĩ đã rất xinh đẹp, còn anh trai, em trai và bố mẹ của cô ai cũng có nhan sắc nổi bật. Hơn nữa, cô còn học trường nghệ thuật, nơi đầy rẫy những nam thanh nữ tú.
Nhưng người đàn ông này thực sự có chút gì đó khác biệt, một thứ gì đó khó diễn tả nhưng rất bắt mắt. Khí chất là thứ khá mơ hồ, nhưng có một số người lại có nó rất rõ ràng, ví dụ như anh ta.
Lúc ở sân bay, khi đối mặt với nhân viên hải quan, khí chất của anh rất mạnh, sự tự tin đó khiến người ta kinh ngạc.Nhưng lúc nãy khi anh nhìn cô và mỉm cười, đôi mắt đào hoa ấy lại có một chút hờ hững pha lẫn chút trêu chọc.
“Ở đây phải không?” Người đàn ông đẩy cửa, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Ngô Tiện Hảo từ phía sau anh thò đầu ra nhìn vào trong, khẽ “à” lên một tiếng.
Căn phòng tập thể này cũng không tệ, xứng đáng là nhà nghỉ nổi tiếng trên mạng. Phòng không lớn, nhưng đủ sạch sẽ, ngăn nắp và không có mùi lạ. Điều hòa mát mẻ giúp cho giấc ngủ trong thời tiết hơn 40 độ. Phòng có bốn giường tầng, mỗi giường được bao quanh ba mặt bằng ván gỗ, có rèm màu cam kéo lại,đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối.
Chỉ có chiếc giường dưới gần cửa là có người nằm, ngủ say không biết trời đất. Dưới rèm thò ra một bàn chân với lông chân vàng óng dày đặc, đủ để một người hói đầu phải ghen tị.
Ngô Tiện Hảo nhìn thấy giường kiểu cabin, cảm giác mới mẻ cuối cùng cũng xuất hiện. Cô bước qua cái chân đầy lông vàng, hớn hở kéo rèm, gõ gõ cột giường, tò mò như một con mèo hiếu động.
Đơn Tất Bạch bước vào trong vài bước, hai tay đút túi quần, ánh mắt hờ hững lặng lẽ nhìn cô mèo con tò mò khám phá khắp nơi.
Bốn giường, một giường đã có người nằm, giường trên có đồ đạc, còn lại hai giường tầng liền nhau.
Ngô Tiện Hảo nhìn một lúc, rồi quay đầu nhìn Đơn Tất Bạch.
“Tôi nằm trên, anh nằm dưới, ok không?”
Đơn Tất Bạch: “...Hả??”
Anh khẽ thở ra một tiếng, đôi mắt dài hẹp nheo lại, khóe môi cong lên.
“Tôi ngủ phía trên, anh nằm dưới, được không?” Không thấy anh phản ứng, Ngô Tiện Hảo lặp lại, còn nghiêng đầu thử dò xét.
Cô gái nhỏ nghiêng đầu, kiên nhẫn chờ anh trả lời. Đến gần hơn, Đơn Tất Bạch mới nhìn rõ đây là một cô gái rất xinh đẹp. Đôi môi nhỏ nhắn, chiếc mũi cao, đôi lông mày đen còn mang chút nét kiêu hãnh. Cô gái không trang điểm, làn da trắng mịn, đôi tai tròn đầy trong ánh đèn hiện lên một lớp lông tơ mịn đáng yêu.
Điều quan trọng là, khuôn mặt này tràn đầy sự rạng rỡ.
Đơn Tất Bạch nhìn thoáng qua, biết ngay đây là một gương mặt chưa từng trải qua tổn thương. Đôi mắt ấy đặc biệt mở to, đen trắng rõ ràng, không chút tạp chất, rạng rỡ và tự tin.
Giống như bông hoa dành dành nở rộ vào tháng Năm, trắng ngần, thuần khiết,tràn ngập sức sống.
Bông hoa dành dành cau mày, có vẻ hơi sốt ruột, “Hay là anh nằm trên tôi?”
Đôi mắt trong veo của cô gái nhìn anh, chớp chớp.
Đơn Tất Bạch nhìn cô, đột nhiên đưa tay lên xoa trán, nhắm mắt cười khẽ một tiếng.
Cô gái với vẻ mặt ngây thơ trêu chọc anh, làm như thể trong đầu anh toàn những ý nghĩ đen tối.
Anh bất lực lắc đầu, đôi mắt dài nheo lại, khóe môi cong lên một nụ cười không thể kiềm chế.
Còn cái gì mà ngón tay linh hoạt… Là thật không có ý thức được mình đang nói cái gì sao?
"Tuỳ cô." Người đàn ông cười đủ rồi, nhếch môi nhìn cô, thản nhiên nói ra hai chữ.
Thật là khó hiểu mà...
Ngô Tiện Hảo bị anh cười làm cho khó hiểu, có chút buồn bực. Cô bực tức khẽ đẩy lưỡi vào má, quay lưng tự leo lên giường trên, không thèm quan tâm đến người đàn ông cười kỳ lạ nữa.
Đơn Tất Bạch tự giác chui vào giường dưới. Cô gái dọn dẹp xong rồi đi tắm, làm lung lay trần giường của anh vài cái, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Anh thò đầu ra nhìn một chút.
Ồ. Chiếc rèm màu cam vàng được kéo kín mít, các góc cạnh đều bị ép xuống tận chân giường, không để hở một khe nào.
**
Ngô Tiện Hảo ngủ một giấc đến tận sáng.
Ánh sáng ban mai xuyên qua rèm giường màu cam, mờ ảo phản chiếu. Cô mở mắt, mơ màng mất vài giây mới nhận ra mình đang ở đâu.
Cô thật sự đang ở Campuchia! Còn ở một mình trong nhà trọ, giống như trong các bài viết du lịch đã kể!
Không, có lẽ còn kích thích hơn một chút.
Cô sắp được thấy Angkor Wat rồi!
Cảm giác kích thích của chuyến đi đầu tiên một mình làm tan biến cả buồn ngủ lẫn sự cáu kỉnh khi thức dậy. Cô phấn khích cào cào mái tóc mềm, như một con sâu nhỏ bò đến cuối giường, ngón tay nhẹ nhàng kéo rèm mở ra một khe hở.
Không có ai?
Cô không thấy chân lông vàng rậm rạp, người đàn ông đẹp trai kỳ lạ tối qua cũng không có ở đó.
Đang nghĩ như vậy thì có tiếng động từ phía cửa. Ngô Tiện Hảo theo phản xạ nhanh chóng thu đầu lại, một mắt lén lút qua khe hở nhìn ra ngoài.
Là anh chàng đẹp trai ở giường dưới của cô. Anh ta có vẻ vừa tắm xong, một tay cầm khăn tắm màu trắng, thô bạo lau tóc.
Mới lau được vài lần, anh đã thả khăn tắm xuống, mái tóc đen còn ẩm ướt rối tung, hơi nước mờ ảo, kết hợp với gương mặt có đường nét sắc sảo, giống như người bước ra từ truyện tranh.
Anh chàng “xé truyện tranh” này không mặc áo, cứ thế để trần nửa người, đi qua đi lại trong phòng một cách quyến rũ. Ngô Tiện Hảo nghi ngờ rằng có lẽ anh ta đã quên rằng có một cô gái đang ngủ ở giường trên anh.
Nhưng động tác của anh rất nhẹ, bước đi không phát ra tiếng động, rõ ràng là để ý đến việc vẫn còn người đang ngủ.
Chờ khi anh đứng trước gương, Ngô Tiện Hảo mới phát hiện ra thân hình của anh đẹp ngoài mong đợi. Hôm qua anh mặc một chiếc áo thun đen, eo hẹp vai rộng, dáng người cao gầy, không nghĩ tới cởi quần áo ra còn có một thân cơ bắp như vậy.
Những giọt nước chảy dọc theo xương quai xanh của anh, trượt dọc theo đường cong cơ ngực đi xuống rồi rơi vào những múi cơ bụng rõ ràng. Anh ta quay lưng về phía cô, Ngô Tiện Hảo có thể thấy rõ rãnh sống lưng sâu, kéo dài xuống dưới và biến mất sau lưng chiếc quần xám.
Đúng là một cái mắc áo trời sinh, với những cơ bắp vừa phải.
Người đàn ông đứng trước gương, rất nghiêm túc quan sát chính mình. Ngô Tiện Hảo có thể thấy ánh mắt của anh di chuyển từ trên xuống dưới, rất tỉ mỉ, thỉnh thoảng còn nhíu mày, đưa tay chạm sờ sờ một chút.
Sáng sớm, một người đàn ông đứng trước gương, ngắm nghía cơ thể trần của mình một cách đầy say mê.
Ngô Tiện Hảo nhìn đến ngây người.
Không phải chứ, dù có cơ thể đẹp cũng không cần như vậy đâu?
Như thể cảm nhận được những lời phàn nàn trong đầu cô, người đàn ông bất chợt quay đầu lại, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng về phía cô.
Ngô Tiện Hảo giật mình, vội vàng úp mặt xuống giường.
Đơn Tất Bạch quay lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt lén lút trộm nhìn qua rèm giường. Đôi mắt đen trắng rõ ràng, tròn xoe, lóe lên vẻ bối rối và xấu hổ rồi nhanh chóng biến mất. Khung giường nhẹ nhàng kẽo kẹt hai lần.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên.
Cô gái trông như một con thỏ nhỏ bị sói doạ.
Sói xám nhìn lên giường trên, thấy cô gái nhỏ thò hai ngón tay nhỏ nhắn, nhẹ nhàng kéo rèm lại chặt hơn.
Đơn Tất Bạch nhếch môi cười nhẹ, sau đó cầm lấy quần áo bên cạnh, mặc vào rồi từ từ bước ra khỏi phòng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Ngô Tiện Hảo thở phào nhẹ nhõm.
Cô lật người nằm ngửa trên giường, như một con vật nhỏ rên rỉ một tiếng, hai tay ôm lấy đôi má nóng bừng của mình.
*****
Tham quan Angkor Wat có quy định về trang phục: áo phải có tay dài qua khuỷu tay, quần phải dài qua đầu gối. Ngô Tiện Hảo đặc biệt mặc một chiếc váy dài màu đỏ.
Sau khi xem ảnh của Angkor Wat, cô cảm thấy tông màu tối của những bức tường đổ nát chắc chắn sẽ hợp với màu sắc rực rỡ. Cô gái nhỏ thích làm đẹp, đã dành thời gian tự may một chiếc váy đỏ, nghĩ rằng chụp ảnh sẽ rất đẹp.
Sau khi ra khỏi nhà trọ, cô tùy ý chọn một quán ăn ven đường ăn một bát bún. Gia vị của Đông Nam Á rất nồng, khiến cô vừa húp vừa le lưỡi vì cay.
Người bán hàng là một phụ nữ thấp đen gầy, lưng đeo một đứa bé đang ngủ say. Thấy Ngô Tiện Hảo ăn xong, bà giơ tay ra hiệu cho cô số một.
Khách du lịch ở Siem Reap rất đông, đô la Mỹ trở thành đồng tiền phổ biến ở đây. Ngô Tiện Hảo cúi đầu, lấy ra từ túi một tờ tiền xanh mệnh giá một trăm đô.
Người bán hàng gầy đen khựng lại, gương mặt hiện lên vẻ khó xử, bà lắc đầu với cô.
Ngô Tiện Hảo không hiểu, cô đưa tiền về phía bà một lần nữa. Người phụ nữ vẫn lắc đầu, miệng lẩm bẩm gì đó mà cô không hiểu.
Đang lo lắng thì đột nhiên có một bàn tay thon dài trắng trẻo vươn tới, khớp xương rõ ràng, ngón giữa đeo một chiếc nhẫn bạc, trên ngón tay là một tờ tiền mười đô la.
"Một trăm đô lớn quá, ở đây hầu như không ai dùng, các quán nhỏ không thể thối lại được."
Ngô Tiện Hảo quay đầu, nhìn thấy một cặp kính đen quen thuộc, sống mũi cao thẳng và chiếc cằm góc cạnh.
Cô à lên một tiếng, thấy người bán hàng đã nhận tờ mười đô và nhanh nhẹn trả lại tiền thừa cho người đàn ông.
“Cảm, cảm ơn anh…” Cô nhỏ giọng nói.
Người đàn ông hờ hững ừm một tiếng. Anh đeo kính đen, cô không thể nhìn thấy ánh mắt của anh, chỉ thấy khóe môi anh khẽ nhếch lên.
Lúc này nhiệt độ lên tới gần bốn mươi độ, trán Ngô Tiện Hảo lấm tấm mồ hôi, đôi má cũng phủ một tầng hơi nước, ửng đỏ. Người đàn ông mặc áo thun đen, khuôn mặt điển trai không hề có một giọt mồ hôi nào, cả người sạch sẽ, hoàn toàn khác biệt với những người xung quanh bị nắng làm bóng nhẫy.
"Cô không có tiền lẻ à?" Đơn Tất Bạch nhàn nhạt hỏi.
Ngô Tiện Hảo lắc đầu, "Tôi không biết ở đây không nhận tiền lớn..."
Cô mang theo toàn tờ tiền mệnh giá lớn. Ai bảo nhà cô giàu có chứ.
"Hay là tôi chuyển khoản trả anh nhé?" Ngô Tiện Hảo nghĩ anh ta đang ám chỉ việc đòi lại tiền, "Tôi kết bạn WeChat với anh nhé?"
Đơn Tất Bạch khẽ nhếch môi.
Có nhiều cô gái xin WeChat của anh, nhưng lần này là lần đầu tiên gặp trường hợp như vậy.
Một đô la cũng quá hời rồi nhỉ? Cô gái nhỏ này thật khéo léo.
"Alipay?" Anh hỏi cô.
Ngô Tiện Hảo do dự một chút, lắc đầu, "Vẫn là WeChat đi."
Cô giơ điện thoại ra, thái độ rất kiên quyết. Đôi mắt đen long lanh nhìn anh, vẫn trong trẻo như vậy. Cô không trang điểm, đôi mắt hơi cong lên, kết hợp với đôi mày đậm tự nhiên, diễm lệ thanh tú.
Đơn Tất Bạch nhìn cô vài giây, đôi mắt đào hoa sau kính đen nhếch lên, đôi môi mỏng cong lên, phát ra một tiếng cười khẽ kéo dài.
“Được.”
Ngô Tiện Hảo quét mã QR của anh, thở phào nhẹ nhõm.
Cây đại thụ của cô cuối cùng cũng an toàn rồi. Mẹ cô luôn đặt báo thức để trộm năng lượng mỗi sáng, còn có cậu em trai trộm rất đúng giờ, cô thật sự không muốn có thêm một người nữa trộm bóng xanh của mình.
Sau khi kết bạn WeChat, Ngô Tiện Hảo lại gặp khó khăn. Tài khoản WeChat của cô chỉ còn lại vài xu, không liên kết thẻ ngân hàng. Bây giờ liên kết thì cần mã xác minh—nhưng điện thoại của cô lại không có dịch vụ chuyển vùng…
Đơn Tất Bạch đứng bên cạnh, tay đút túi nhìn cô gái nhỏ đang cắm cúi bấm màn hình, lúc thì cau mày, lúc thì lẩm bẩm.
Một lúc sau, cô gái ngẩng đầu lên nhìn anh, hơi ngại ngùng, "À, vài ngày nữa tôi trả anh được không?"
Đơn Tất Bạch nhìn thấy đôi tai hơi ửng đỏ của cô, nụ cười trên môi càng rõ ràng, mang theo một ý vị phức tạp.
“Không sao, cứ nợ trước đã.”
Vài đồng bạc mà đã để ý vậy sao? Hay là sợ trả xong anh lại xóa liên lạc?
Cô gái nhỏ này thú vị thật…
Anh thốt vài chữ nhàn nhạt khiến Ngô Tiện Hảo có chút khó chịu. Từ bé đến giờ, cô chưa từng nợ tiền ai, chỉ có người khác nợ tiểu phú bà là cô.
“Chỗ đổi tiền ở đây cách khá xa.” Người đàn ông lại lên tiếng, anh không nhìn cô, ánh mắt sau kính râm liếc nhìn bốn phía, “Ở điểm tham quan chắc cũng có thể đổi được. Cô định đến Tiểu Angkor phải không?”
Ngô Tiện Hảo gật đầu, ồ lên một tiếng.
Đơn Tất Bạch liếc nhìn cô một lần nữa, “Cô không có tiền lẻ để đi xe thì phải làm sao?”
Đúng là một vấn đề đáng suy nghĩ.
Ngô Tiện Hảo nhíu mày, một tay đặt lên trán, nhón chân nhìn xung quanh.
“Tôi đã thuê xe, cũng đang đi đến Angkor Wat.” Đơn Tất Bạch nhàn nhạt nói, rồi hơi hắt cằm về phía bên cạnh, “Hay là đi cùng nhé?”
Ngô Tiện Hảo nhìn theo hướng anh chỉ, thấy một chiếc xe nhỏ màu đen đỗ bên đường, cửa kính cũng đen kịt.
Giống như ánh mắt sau kính đen của anh ta, không thể hiểu nổi.
Trong đầu cô đột nhiên vang lên những lời thần bí của em trai về “người lợn” hay “trộm thận”.
Cô nuốt nước bọt, hai tay vô thức đặt lên sau lưng mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Chú ý: 【Các cô gái đừng đi du lịch một mình, đừng tùy tiện đi nhờ xe của người lạ】 Nếu không bị bỏ vào lọ hoa thì tác giả không chịu trách nhiệm đâu nhé. Không có ai để lại lời nhắn dù đã phát lì xì, buồn quá TAT.