Giờ nghỉ trưa.
Không khí trong lớp vẫn như bình thường, bởi vì sau khi Quyền Nhạc bị đánh bại có nói một câu cuối cùng -
“Không được phép kể chuyện hôm nay ra ngoài.”
Cho nên những người biết chuyện này không nhiều, trên diễn đàn cũng sóng yên biển lặng.
Tống Y rất hài lòng với cách xử lý của Quyền Nhạc, sau khi về lớp lập tức nằm gục xuống bàn nghỉ ngơi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, một bàn tay đập vào bàn Tống Y, giọng nói thờ ơ: “Ra ngoài với tôi một lát.”
Tống Y mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trước mặt là Giang Dịch Hành, tuy có chút không tình nguyện nhưng vẫn xoa mắt đứng dậy đi theo.
Góc hành lang.
Giang Dịch Hành dừng chân, xoay người cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Cậu lấy bóng rổ đánh Quyền Nhạc?”
Tống Y chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, không phải đã nói không ai được nói chuyện này ra ngoài sao? Tại sao Giang Dịch Hành vẫn biết? Lời nói của Quyền Nhạc thật đúng là không thể tin được.
Tống Y hỏi: “Xin hỏi lần này tôi lại vi phạm nội quy nào trong trường”
Giang Dịch Hành không trả lời vấn đề nà, anh mắt trở nên nghiêm túc: “Tống Y, nếu cậu muốn yên bình ở lại Sansley đến khi tốt nghiệp, cố một số người vẫn không nên đụng vào.”
Tống Y có chút buồn cười, ngước mắt nhìn Giang Dịch Hành: “Lời này của cậu là có ý gì? Chỉ bởi vì tôi là học sinh ưu tiên cho nên bị người khác bắt nạt tôi cũng chỉ có thể nhịn nhục, như vậy mới có thể khiến các cậu vừa lòng, mới có thể cho các cậu cho phép tôi sống yên đúng không?”
Đương nhiên Tống Y muốn yên bình tốt nghiệp, cũng muốn sống thật tốt nhưng tuyệt đối không phải là dùng chịu đựng cam chịu bắt nạt để đổi lấy.
Nếu con người sống trên đời này đối mặt với chuyện gì cũng sợ hãi, rụt rè, chấp nhận chịu thỏa hiệp, như vậy cuộc sống cũng hoàn toàn mất đi ý nghĩa. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của cô gái trước mặt, sự bình tĩnh cùng chất vấn trong mắt cô khiến Giang Dịch Hành đột nhiên cảm thấy có chút….chột dạ, theo bản năng muốn tránh đi.
Tuy lời này của cậu xuất phát từ ý tốt, nhưng mỗi câu mỗi chữ của Tống Y lại khiến cậu không cách nào phản bác. Hắn không nghĩ như vậy, nhưng hình như đã làm rồi.
Có một số suy nghĩ đã ăn sâu bén rễ giống như những chiếc lá mục nát trong lòng đất.
Chàng trai từ trước đến nay vẫn luôn kiêu căng ngạo mạn lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ vì chính lời nói của mình, thậm chí còn không dám đối mắt với đôi mắt trong sáng của Tống Y.
Mãi đến khi tiếng chuông chuẩn bị vào lớp vang lên, Tống Y mất kiên nhẫn, xoay người đi thẳng vào lớp.
Chỉ còn lại một mình Giang Dịch Hành đứng im tại chỗ, im lặng rất lâu.
*
Mới chớp mắt đã tới cuối tuần, Tống Y cảm thấy vô cùng vui vẻ bởi vì cuối cùng cô cũng có thể ngủ một giấc yên lành rồi.
Nhưng nguyện vọng này rất nhanh đã thất bại.
Chín giờ sáng thứ bảy, Tống Y còn đang ngơ ngác thì bị tiếng điện thoại đánh thức.
Nhìn tên Mộ Dung Huân hiển thị trên trang cuộc gọi đến, Tống Nghị do dự vài giây rồi mới trả lời.
Đầu bên kia vang lên giọng nói hào hứng: “Tôi đang đợi trước cửa nhà cậu, cho cậu năm phút lập tức xuống lầu.
Tống Y từ trên giường ngồi dậy, kéo tấm rèm trong phòng ra, một chiếc Maybach đắt tiền xa hoa đến chói mắt đang đậu dưới lầu.
Tống Y chỉ có biểu đạt hết tâm trạng lúc này bằng một chữ: “Hả”
Mộ Dung Hoan lập tức bất mãn: "Hả cái gì? Đừng có lằng nhằng nữa, tôi còn chưa từng đợi ai đâu.”
Vừa nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Tuy không thể nào hiểu được hết, nhưng Tống Y vẫn bò từ trên giường dậy nhanh chóng rửa mặt thay quần áo đi xuống lầu.
Ánh nắng rất tốt, thậm chí còn có chút chói mắt, chiếu vào người thật ấm áp.
Mà Mộ Dung Hoan đã mở sẵn cửa xe, ló đầu ra vẫy tay với cô: “Mau đến đây!”
Tống Y đưa một tay tay che trán, đi tới phía trước xe, nghi ngờ hỏi: “ Tại sao cậu lại tới đây?"
Mộ Dung Hoan nói: “Ngày mai là sinh nhật Thẩm Dục Cảnh, cậu chuẩn bị quà gì?”
Tống Y im lặng mấy giây, chân thành nói: “Một câu chúc phúc chân thành có tính không?”
Mộ Dung Hoa chỉ hận sắt không thành thép, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nói một câu: “Quên đi, lên xe.”
*
Trung tâm mua sắm lớn nhất đế đô, thiên đường mua sắm.
Tống Y nghi ngờ hỏi: “Tới chỗ này làm gì?”
Mộ Dung Hoan nắm lấy cánh tay Tống Y, kéo cô vào trong: “Tất nhiên là đi mua quà sinh nhật cho Thẩm Dục Cảnh, cậu có thể thoải mái lựa chọn, có tôi ở đây không cần phải lo chuyện tiền bạc.”
Tống Y: “Không……”
Mộ Dung Hoan: “Không cần khách sáo.”
Tống Y: “Không……”
Mộ Dung Hoan: “Không sao không cần cảm ơn, chút tiền nhỏ mà thôi.”
Tống Y: “Tôi……”
Mộ Dung Hoan: “Tôi trả tiền, cậu muốn lấy gì thì lấy.”
Tống Y: “……”
Có thể để cho cô nói một câu được không?
Cuối cùng, Tống Y vẫn đờ đẫn đi theo Mộ Dung Hoan tới quầy bán hàng xa xỉ.
Mộ Dung Hoan rõ ràng là khách quen ở đây, mấy nhân viên bán hàng vừa thấy người đến đã nhiệt tình rót trà bưng đồ ăn vặt tới.
Tống Y có chút khó xử nhìn về phía Mộ Dung Hoan: “Thật ra cũng không cần tặng đồ đắt tiền như vậy.”
Mộ Dung Hoan nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tôi đã hỏi thăm rồi, danh sách khách mời sinh nhật lần này có vài người thích Thẩm Dục Cảnh, mà bọn họ chính là đối thủ cạnh tranh của cậu. Nếu cậu tặng quà quá keo kiệt chắc chắn sẽ bị bọn họ xem thường, như vậy mới bắt đầu đã thua từ vạch xuất phát. Còn nữa, lễ phục tôi cũng đã nhờ người chuẩn bị cho cậu rồi, nhưng vì phải vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài về nên buổi tối mới có thể gửi đến nhà cậu.”
Tống Y: “……”
Tuy cô rất cảm động cũng rất biết ơn ý tốt của Mộ Dung Hoan, nhưng vấn đề là cô căn bản không thích Thẩm Dục Cảnh.
Giờ phút này Mộ Dung Hoan lại vẫy tay để nhân viên trong tiệm mang mẫu đồng hồ mới nhất tới đây.
Nhìn những viên kim cương lấp lánh sáng mù mắt trên đồng hồ và dãy số 0 dài phía sau bảng giá, Tống Y chỉ cảm thấy bàn tay mình đang run lên.
Rốt cuộc…… Là đang làm gì?
Cuối cùng dưới ánh mắt mong chờ của Mộ Dung Hoan, Tống Y chỉ có thể chọn cái rẻ nhất, chỉ là giá vẫn hơn mười nghìn.
Cuối cùng trước lúc tách ra, Tống Y vẫn lặng lẽ bỏ đồng hồ vào túi Mộ Dung Hoan sau đó mới cầm túi không xuống xe.
Tống Y cảm thấy Thẩm Dục Cảnh không xứng nhận được món đồ đắt tiền như vậy, hơn nữa cô cũng nghĩ tới một món đồ càng thích hợp làm quà cho Thẩm Dục Cảnh hơn nhiều.
Hắn nhất định sẽ thích.
Không thích cũng phải thích.
Năm rưỡi sáng chủ nhật, ở tiệm tạp hóa trong chợ.
Tống Y đứng trước mặt chủ quán, mặt không biểu cảm hỏi: “Chào chú, cho cháu hỏi cây búa lớn nhất trong tiệm bao nhiêu tiền?”
*
Chiều chủ nhật, nhà họ Thẩm.
Tiệc sinh nhật của Thẩm Dục Cảnh còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng khách mời đã tới hơn phân nửa.
Nhân vật chính Thẩm Dục Cảnh lại đang ngồi bên cạnh bàn, trước mặt là quà tặng chất đầy thành núi.
Nhưng tất cả đều không phải thứ hắn muốn.
Mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, chú Trần lại cầm theo mất túi đến: “Cậu chủ, đây đều là quà của bạn học tặng cho cậu, tất cả đều ở đây.”
Thẩm Dục Cảnh gật đầu: “Được rồi, chú ra ngoài trước đi.”
Chủ Trần vừa đi, Thẩm Dục Cảnh đã ngồi xuống bắt đầu bóc từng món quà.
Đồ âu hàng hiệu xa xỉ chắc chắn không phải quà của cô.
Vòng cổ, không phải.
Nước hoa, không phải.
Chìa khóa xe, chắc chắn cũng không phải.
……
Cũng không biết đã bóc bao nhiêu hộp quà, Thẩm Dục Cảnh cũng cảm thấy mệt mỏi, cuối cùng cũng mở được một món quà đặc biệt.
Chiếc hộp bìa cứng bình thường rất lớn không giống với mấy túi hàng xa xỉ bên cạnh, nhìn có vẻ hơi chật chội.
Trực giác mách bảo Thẩm Dục Cảnh đây chính là thứ hắn đang tìm.
Hắn tuỳ tiện đẩy mấy món đồ xa xỉ sang một bên, còn đặc biệt để một khoảng trống lớn trên bàn để đặt thùng giấy.
Hàng xa xỉ ném một bên, thùng giấy đặt trên mặt bàn, Thẩm Dục Cảnh cẩn thận mở ra, đập vào mắt chính là….
—
Một chiếc búa rất lớn.
Còn hơn cái lần trước rất nhiều.
Vừa nhìn thoáng qua đã biết là của Tống Y.
Thẩm Dục Cảnh cong môi, cầm lấy cây búa bình thường này lên cẩn thận thưởng thức.
Nhìn xem, cán búa bằng gỗ, đầu búa thoạt nhìn vẫn còn hơi rỉ sét, vừa nhìn đã biết không quá năm mươi tệ.
Không sao, chuyện này không quan trọng, quan trọng là hắn và Tống Y chính là tâm linh tương thông.
Thẩm Dục Cảnh mở ngăn kéo đầu tiên bên trái lấy ra một hộp quà màu hồng tinh xảo.
Mà trong hộp là một chiếc vòng cổ vô cùng xinh đẹp, nhưng lại không phải vòng bình thường.
Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy mặt dây chuyền được mài thành hình thân búa được làm bằng pha lê hồng, kim cương kết lại tạo thành đầu búa, mới nhìn có thể không tinh xảo nhưng lại rất đắt tiền.
Thẩm Dục Cảnh nghĩ thầm ——
Bọn họ nhất định cặp đôi đầu tiên trên thế giới lấy búa làm tín vật định tình.
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Y: Chờ một chút, mẹ nó, ai là người yêu của cậu?