Lúc Tống Y trở lại lớp, Lục Tình Tình đang đứng ở cửa chờ cô.
Tống Y có hơi bất ngờ hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Lục Tình Tình lập tức giữ chặt tay cô: “Cậu không trả lời tin nhắn của mình, mình lo cho cậu.”
“Yên tâm, không có việc gì.” Tống Y vừa nói vừa đi vào lớp.
Mà Lục Tình Tình lại đuổi theo cô, dùng giọng dịu dàng: “Y Y, mình tin tưởng cậu và Giang Dịch Hành không có gì, nhưng Mộ Dung Hoan thích Giang Dịch Hành như vậy, dựa vào tính tình của cậu ta chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu. Nếu cậu ta bắt nạt cậu, cậu nhất định đừng nhịn trong lòng, nhất định phải nói cho mình biết.”
Lục Tình Tình thoạt qua có vẻ rất quan tâm cô, nếu Tống Y không biết trước cốt truyện chắc chắn sẽ bị dáng vẻ ngây thơ giả dối này lừa gạt.
Mà giờ phút này, Tống Y ngồi vào chỗ của mình, cầm ly nước lên uống một ngụm, bình tĩnh nói: “Tôi đã nói không có chuyện gì mà, tại sao cậu không tin, vậy rốt cuộc cậu muốn tôi nói gì?”
Lục Tình Tình dường như không nghĩ tới Tống Y sẽ nói thẳng trực tiếp như vậy, trong lúc nhất thời đứng đơ ra.
Xung quanh có vài nữ sinh mỉa mai nhìn Tống Y.
“Lục Tình Tình cậu không cần phiền lòng, tuy bình thường tính tình Mộ Dung Hoan có hơi kém, nhưng thật sự cũng có một số người không xứng để trở thành đối thủ cạnh tranh.”
“Đúng vậy, Tống Y và Giang Dịch Hành thì có thể có quan hệ gì? Người hoàn hảo như Giang Dịch Hành, đương nhiên không thể ở bên cạnh một học sinh ưu tiên.”
Ở trường, hình tượng hoàn hảo của Giang Dịch Hành không khác gì một vị thần, tuy có rất nhiều nữ sinh thích hắn, nhưng mọi người cũng chỉ có thể cam chịu mối quan hệ của hắn với Mộ Dung Hoan.
Trước mặt Mộ Dung Hoan bọn họ không dám lên tiếng, nhưng hiện tại đối tượng là Tống Y thì khác, bọn họ không có gì phải sợ cả. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Lục Tình Tình cúi đầu an ủi Tống Y: “Cậu đừng để lời nói của mọi người trong lòng.”
Tống Y chưa kịp trả lời, một tấm thiếp đã đặt trên bàn.
Mấy cô gái tinh mắt xung quanh cũng nhìn thấp, lập tức hoảng hốt.
Nụ cười ôn hòa trên mặt Lục Tình Tình cứng lại, nhưng giọng điệu lại giả vờ bình tĩnh hỏi:”Cậu lấy thiệp mời ở đâu vậy?”
Tống Y: “?”
Cái gì? Thiệp mời? Cái tờ giấy nháp này hả?
Tống Y bối rối cúi xuống nhặt tấm thiệp lên, nhìn Lục Tình Tình: “Cậu nghĩ đây là cái gì?”
Lục Tình Tình không trả lời, nhưng cô gái bên cạnh lại vội vàng trả lời –
“Thiệp mời sinh nhật của Thẩm Dục Cảnh cuối tuần này!”
Tống Y: “……”
Cứu, cứu mạng.
Cái này là vừa rồi Mộ Dung Hoan nhét cho cô, hình như cuối cùng cô cũng hiểu tại sao lúc đó Mộ Dung Hoan lại cười kỳ lạ như vậy rồi.
Diễn đàn ngay lập tức tràn ngập sự việc này.
[Mẹ nó! Quá đáng sợ! Đã biết được ai là người đầu tiên nhận được thiệp mời sinh nhật của Thẩm Dục Cảnh.]
1L:???
27L:??????????
35: AAA tan nát cõi lòng, không phải lần này Thẩm Dục Cảnh chỉ mời bạn bè thôi sao? Thật hâm mộ!
44: Nghe nói lần này ngoại trừ mấy người bạn của Thẩm Dục Cảnh, cũng chỉ có vài người khác từ mấy nhà giàu có quyền có thế, học sinh ưu tiên này dựa vào cái gì?
51: Không không không! Tin mới! Người đưa thiệp không phải Thẩm Dục Cảnh mà là Mộ Dung Hoan!
53:??? Tôi bắt đầu không hiểu hướng đi này rồi đấy, cho nên nói sáng nay Mộ Dung Hoan đi tìm Tống Y không phải vì chuyện của Giang Dịch Hành? Mà là vì muốn đưa thiệp mời sinh nhật của Thẩm Dục Cảnh cho Tống Y?”
57: Bài đăng liên quan đến Giang Dịch Hành và Tống Y đã bị xoá. Nói muốn hắt nước bẩn Tống Y có thể trực tiếp đi gặp cô ấy, đừng trốn sau lưng nick ảo đều làm mấy trò dơ bẩn này nữa.
66: Hay lắm, Mộ Dung Hoan rốt cuộc muốn làm gì? Cho học sinh ưu tiên thiệp mời sinh nhật Thẩm Dục Cảnh, còn không khai bảo vệ cậu ta, đại tiểu thư đổi tính rồi sao??
74: Đây không phải phong cách bình thường của Mộ Dung Hoan, tôi không hiểu.
91: Không hiểu +1!
……
Đừng nói là những người khác, đến ngay cả chính Tống Y cũng không hiểu được, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Trong cốt truyện gốc, nguyên chủ không nhận được thiệp mời, nhưng ngày này lại xảy ra một tình tiết rất quan trọng.
Sinh nhật Thẩm Dục Cảnh là cuối tuần, nguyên chủ đang học trong thư viện trường, sau đó lại bị nhốt trong nhà vệ sinh và bắt nạt, mà truyện này lại bị Giang Dịch Hành đang ở sinh nhật Thẩm Dục Cảnh vô tình biết được.
Cho nên Giang Dịch Hành trực tiếp rời khỏi bữa tiệc để tìm nguyên chủ, chuyện này càng khiến Mộ Dung Hoan càng thêm oán hận và ghen tị.
Cùng lúc đó, Thẩm Dục Cảnh cũng biết được tin tức này, bởi vì có hào quang nam chính nên trước khi Giang Dịch Hành đến đã cứu được nguyên chủ ra trước.
Cũng chính vì việc này mà nguyên chủ và Thẩm Dục Cảnh lần đầu tiên thực sự sinh ra cảm giác khác thường, có thể nói đây là mấu chốt của tình cảm giữa hai người.
Nghĩ đến đây Tống Y liền cảm thấy ớn lạnh..
Xem ra cô chắc chắn phải tham gia tiệc sinh nhật này, không chỉ đi chệch khỏi cốt truyện ban đầu mà còn để cho Mộ Dung Hoan “an tâm”.
Mà giờ phút này, lớp C.
Nghe thấy mấy bạn nữ xung quanh thảo luận hâm mộ Tống Y có thể lấy được thiệp mời sinh nhật của Thẩm Dục Cảnh, mặt nạ đạo đức giả trên mặt Lục Tình Tình gần như vỡ vụn.
Tay trái đặt trên đùi nắm chặt, tay phải cầm bút đã loang vết mực từ lâu.
Dựa vào cái gì? Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng Mộ Dung Hoan bình thường vô cùng ngu ngốc, nhưng tại sao lần này không chui vào bẫy của cô ta? Tại sao Mộ Dung Hoan có thể chấp nhận một người con gái khác xuất hiện bên cạnh Giang Dịch Hành?
Còn có Tống Y kia nữa, chẳng qua chỉ là một học sinh ưu tiên mà thôi, toàn thân đều là hơi thở ti tiện khiến người cảm thấy ghê tởm đến tận cùng, càng đừng nói tới muốn thân thiết với cô.
Bạn học ngồi hàng trên đột nhiên quay đầu, ánh mắt mong chờ hỏi: “Tình Tình, cậu có nhận được thiệp mời sinh nhật của Thẩm Dục Cảnh không?”
Mà giờ phút này, xung quanh có rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm Lục Tình Tình.
Phải biết, tiệc sinh nhật mấy năm trước của Thẩm Dục Cảnh kể cả sinh nhật của ông nội Thẩm và một số hoạt động từ thiện, có thể nói chỉ cần nhà họ Thẩm có tổ chức tiệc, Lục Tình Tình cơ bản đều sẽ đi, chuyện này cũng khiến người khác hâm mộ không thôi.
Lục Tình Tình đột nhiên bị hỏi đến vấn đề này, lập tức thay đổi biểu cảm: “Đương nhiên, mấy ngày trước bố đã nói với mình rồi, mình cũng đã lâu không gặp chú Thẩm đúng lúc tới hỏi thăm.”
“Oa! Đối với Thẩm Dục Cảnh mà nói, Tình Tình vẫn luôn là người đặc biệt nhất, đây mới chính thế gia môn đăng hộ đối chân chính.”
“Tình Tình và Thẩm Dục Cảnh có phải chính là cặp đôi thanh mai trúc mã trong truyền thuyết hay không?”
“Thật hâm mộ, tôi cũng không mơ ước nhiều, chỉ cần sau này có thể có cơ hội tham gia tiệc nhà họ Thẩm là được rồi.”
Lục Tình Tình ngoài mặt thì đang cười nhạt trả lời câu hỏi của những người khác, nhưng trong lòng cũng có chút bất an.
Tuần trước bố làm việc xảy ra sai sót, cho nên Lục Tình Tình cũng không dám chắc có thể lấy được vé vào cửa lần này hay không.
Nhưng lời đã nói ra, bất kể dùng cách gì cô ta cũng phải đạt được mục đích.
*
Tiết cuối cùng buổi sáng là tiết thể dục.
Trải qua một buổi sáng học tập, học sinh đều đã hao hết tinh thần, giáo viên thể dục cũng chỉ yêu cầu mọi người làm mấy động tác khởi động rồi tự do hoạt động.
Tống Y tới cửa hàng tiện lợi mua một cái bánh mì ăn lót dạ, lại ngồi trên bậc thềm sân thể dục để đọc sách.
Đột nhiên một quả bóng rổ từ xa lao tới, đập vào bậc thang bên cạnh, đập vào chân Tống Y rồi từ từ lăn sang một bên.
Cảm giác đau đớn khiến Tống Y nhíu mày theo bản năng..
Một giọng nam hét lên -
“Này! Học sinh ưu tiên! Ném giúp lại đây với!”
Tống Y ngẩng đầu, chỉ thấy Quyền Nhạc đang đứng ở sân bóng rổ cách đó không xa, vẫy tay với cô.
Tống Y mặt vô cảm đứng dậy, ôm quả bóng rổ trên tay đi về phía Quyền Nhạc. ( truyện trên app t.y.t )
Quyền Nhạc hô: “Ném lại đây là được rồi! Nhanh lên! Đừng chần chừ nữa!”
Tống Y dừng lại, quay mặt về phía Quyền Nhạc, giơ bóng rổ lên điều chỉnh góc độ.
Giây tiếp theo, cô giơ tay đẩy mạnh về phía Quyền Nhạc-
“Ầm ——”
Tiếng kêu của người xung quanh vang lên cùng với tiếng Quyền Nhạc ngã xuống đất.
Hệ thống chậm rãi mở miệng.
[Ký chủ, cô đang làm gì vậy?]
Tống Y nhún vai, ngây thơ trả lời: "Là do cậu ta nhất quyết bắt tôi ném nó qua."
[…]
Người ta muốn cô ném bóng qua chứ không phải đánh vào đầu đâu!
*
Phòng y tế.
Quyền Nhạc mặt mày xanh mét ngồi trong phòng y tế, cầm một túi chườm lên hai mắt.
Thật ra bóng rổ đập vào vai, nhưng không may lúc hắn ngã xuống quay đầu lại nên đụng phải tảng đá bên cạnh.
Thẩm Dục Cảnh hả hê hỏi: “Không phải Quyền thiếu gia nổi tiếng là người có thù tất báo sao? Tại sao lại để người ta đi như vậy?”
Quyền Nhạc: “……”
Tình cảnh đáng ghét này sao lại quen thuộc như vậy..
Đối mặt với Thẩm Dục Cảnh, Quyền Nhạc càng không có gì phải giấu diếm nên chỉ có thể thừa nhận: “Đánh không lại, thật sự đánh không lại.”
Hướng và sức mạnh ném bóng như vậy, Quyền Nhạc có thể chắc chắn bất kể là nắm đấm hay bóng rổ hắn đều đánh không lại Tống Y.
Nếu không phải Tống Y giơ cao đánh khẽ chỉ ném vào vai hắn, có lẽ bây giờ hắn đã vào viện nằm vì chấn thương não rồi.
Thẩm Dục Cảnh nhìn cậu ta, lại đột nhiên bật cười.
Giây tiếp theo, Quyền Nhạc nghe xong càng cạn lời.
Thẩm Dục Cảnh nghiêm túc nói: “Không phải chứ? Một cô gái như cậu ấy có thể mạnh như vậy sao? Nếu đến cả cậu cũng đánh không lại, vậy không tham gia Thế vận hội Olympic mang vinh quang về cho đất nước đúng là đáng tiếc.”
Quyền Nhạc: “……”
Cậu ta có thể chắc chắn, Thẩm Dục Cảnh cố ý.
Kẻ nào tung tin đồn ra bên ngoài hủy hoại thanh danh của ông đây?
Đến đây đi, nhìn rõ xem có thù tất báo là như thế nào.