[Bọn họ là anh em tốt lại cùng yêu một người con gái, hạnh phúc là do anh ban tặng, tội lỗi của anh cũng được tha thứ.]

[Nhưng anh lại điên cuồng chà đạp lên tình cảm anh em.  Một người đàn ông dằn vặt giữa đạo đức và tình yêu  bắt buộc phải đưa ra lựa chọn, cuối cùng sẽ chọn cái gì? Nam chính vườn trường cứu lấy vở kịch tình cảm hạnh phúc….

[Sự hấp dẫn của học viện quý tộc] 

Hệ thống đọc diễn cảm từng nhịp về bối cảnh giới thiệu trong đầu Tống Y, vẻ mặt Tống Y lại càng thêm cứng đờ, cô nhận ra nội dung xấu hổ này chính là quyển truyện tối qua cô đọc trước khi đi ngủ.

Nếu một cô gái hai mươi tuổi thích đọc tiểu thuyết Mary Sue là tội thì cứ để pháp luật trừng phạt, chứ đừng để cô ngủ một giấc mở mắt dậy lại biến thành nữ chính cùng tên cùng họ với mình.

Bối cảnh của cuốn truyện này là một trường cấp ba dành cho giới nhà giàu tên Sansley, nữ chính là một trong số ít học sinh giỏi đứng top đầu trong trường, vì phải gánh tiền chữa bệnh cho bố nên bị học bổng khổng lồ của Sansley thu hút, là một nữ chính lọ lem điển hình.

Khác biệt với nữ chính như mấy người Sam Thái, Sở Vũ Tiêm chính là vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách dịu dàng, cho dù bị bắt nạt cũng sẽ im lặng chịu đựng.

Nam chính của quyển sách này tên Thẩm Dục Cảnh, tính tình bốc đồng dễ xúc động làm việc không màng đến hậu quả, là một tên trùm trường không hơn không kém.

Ngày đầu tiên khai giảng, nữ phụ ác độc bắt nạt nữ chính ở canteen bị hắn vô tình cản lại, bắt đầu từ đó hắn vừa gặp đã yêu với nữ chính, điên cuồng theo đuổi.

Theo đuổi bắt nạt, đúng như tên gọi, bề ngoài là bắt nạt nhưng thực chất là theo đuổi. Cụ thể là học theo mấy học sinh nam tiểu học thích kéo bím tóc bạn nữ.

Thẩm Dục Cảnh thích nhất dáng vẻ tủi thân rơi lệ của nguyên chủ khi dựa vào ngực mình, khiến hắn đau lòng chỉ muốn dâng hết cả thế giới cho cô, trong quá trình đó cũng không thể không chế được yêu cô.

Mặc dù thiết lập nhân vật này ở hiện tại có vẻ hơi thần kinh, nhưng đặt trong bối cảnh quyển tiểu thuyết Mary Sue cũ kỹ thì đây chính là hoàng tử ác ma lạnh lùng kinh điển trong truyền thuyết, là tiêu chuẩn của vai nam chính, tính ra cũng xem như hợp lý.

Nam phụ thứ hai là Giang Dịch Hành vẻ ngoài nhìn có hơi lạnh lùng nhưng vẫn luôn là một học sinh giỏi đối xử dịu dàng với nữ chính, bên cạnh bảo vệ và đồng hành càng không lấy danh nghĩa bạn bè mà vượt quá giới hạn. Tình yêu cao thượng lại hèn mòn như vậy làm cho vô số người đọc đau lòng kêu gào.

Còn nam phụ thứ ba Hàn Phong cũng chính là nhân vật phản diện trong truyện, thân phận thật sự là con riêng của một gia tộc thần bí, từ nhỏ đã chán ghét dòng máu dơ bẩn trong người mình, cũng vô cùng căm hận thế giới này.

Tất cả mọi người đều sợ hắn, cho dù có đến gần cũng là vì có mục đích.

Mãi đến khi nữ chính xuất hiện giống như một tia sáng chiếu vào cuộc đời hắn, dùng sự ấm áp sưởi ấm cho hắn, cũng từ đây trở thành cứu rỗi của hắn. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Cuốn tiểu thuyết này kể về ba chàng trai xuất sắc vì muốn có được tình yêu của nữ chính mà điên cuồng tranh giành với nhau thậm chí còn đến mức người sống ta chết. Cuối cùng, trong kỳ nghỉ hè năm lớp mười hai lấy cái giá quá đắt là tính mạng của nữ chính để đánh thức bọn họ.

Tống Y: “???”

Chết tiệt, hơi quá rồi đấy.

Không sai, mọi người không nghe nhầm đâu, bọn họ đều có được tương lai tươi sáng, mà người xui xẻo nhất phải chết chỉ có mình nữ chính.

Mà hệ thống giải thích xong lại càng thêm khó hiểu –

Bởi vì nữ chính là ánh trăng sáng khắc sâu trong lòng bọn họ, mà ánh trăng sáng thì phải hoàn mỹ không tì vết, nhưng trên thế giới này chỉ có người chết mới thực sự hoàn mỹ .

Tống Y không để ý đến hệ thống nữa, ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ xe buýt, cây xanh trời xanh tràn đầy  nhựa sống, xung quanh cũng là học sinh trường trung học số bảy mặc đồng phục, tất cả đều là biểu tượng của sự sống.

Cô lại cúi đầu nhìn xuống ngực mình, huy hiệu vàng của trường Sansley thậm chí còn hơi chói mắt, rõ ràng đang trải qua độ tuổi đẹp nhất, nguyên chủ lại vì thiết lập nhân vật nhảm nhí này này mà vội vàng kết thúc cuộc đời.

Đối với Tống Y mà nói, ở thế giới thực, cha mẹ cô đều đã qua đời trong một vụ hỏa hoạn từ khi cô còn rất nhỏ, cô cũng không có gì để vướng bận cho nên sau khi bình tĩnh lại có thể chấp nhận tất cả.

Hệ thống nhanh chóng đưa ra nhiệm vụ.

1. Sống tốt.

2. Thị đậu vào đại học Đế đô, có được cuộc sống tốt đẹp.

Trong truyện gốc, nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của nữ chính là cả ba nam chính đều cùng lúc yêu cô.

Bởi vì ba người thi nhau tranh giành tình cảm, còn khiến những cô gái khác ghen ghét làm hại nguyên chủ phải chịu rất nhiều tổn thương.

Bị các nam chính yêu = nữ chính = chết.

Rời xa nam chính= người qua đường Giáp = phông nền = sống.

Kế hoạch thông qua.

Dòng thời gian hiện tại là ở phần đầu truyện, cũng chỉ còn một tuần nữa sẽ khai giảng lớp mười hai.

Ở trường này, các lớp được xác định dựa trên thành tích của kỳ thi tháng, trong đó chỉ ba mươi học sinh top đầu mới có thể vào lớp A, đây chính là lớp học mũi nhọn thật sự.

Mà kết quả lần này có lẽ đã có trước khi khai giảng, cả năm học sinh chuyển trường đều được vào lớp A, mà người được chú ý nhất chính là nguyên chủ, bởi vì cô không chỉ thi được vào lớp A mà thậm chí còn trực tiếp giành được vị trí đầu tiên vẫn luôn vững trãi của  Giang Dịch Hành.

Diễn đàn thảo luận lập tức ồn ào.

[Mẹ nó! Mọi người xem xếp hạng kỳ thi tháng chưa? Tôi còn đang nghi ngờ mình bị mù rồi, Giang Dịch Hành đứng thứ hai?]

1L: Chuyện này không khác gì năm mơ, hai năm rồi, đây là lần đầu tiên vị trí top 1 thay đổi, xem ra  Sansley chúng ta sắp thay đổi rồi.( đầu chó )

2L: Ngoại trừ người đứng đầu là Tống Y, lần này danh sách lớp A  còn có rất nhiều cái tên xa lạ, chuyện này là như thế nào?

3L: Như vậy mà còn không hiểu sao, năm nay mười hai rồi đương nhiên trường phải bỏ tiền ra tuyển thêm học sinh giỏi của trường khác về chứ sao, chuyện bình thường mỗi năm.

4L: Nhưng cũng phải công nhận một điều, Tống Y này thật sự có năng lực, có ai từng gặp Tống Y chưa? Nhìn như thế nào?

……

Mà giờ phút này, Tống Y, trung tâm của cuộc thảo luận lại đến cả cổng trường cũng không vào được.

Một bạn nam đeo băng đỏ trên tay ngăn cô lại, nghiêm túc hỏi: "Cậu học lớp nào? Không đeo phù hiệu trừ ba điểm rèn luyện."

Điểm chất lượng rèn luyện có liên quan trực tiếp đến các học bổng khác, đây chính là thành tích các học sinh giỏi đều rất quan tâm.

Phù hiệu có ghi tên học sinh và tên lớp, bởi vì có rất nhiều học sinh cảm thấy chuyện này để lộ sự riêng tư nên đều từ chối không muốn đeo, có thể nói đây là nội quy tự động bỏ đi trong trường.

Học sinh trực ban nhìn Tống Y không có phù hiệu, đương nhiên cũng không biết cô chính là học sinh đứng đầu mới chuyển đến đây.

Tống Y đang định nói lại, đối phương đã lập tức thay đổi sắc mặt tươi cười ân cần hỏi: “Chào buổi sáng, đội trưởng.”

Tống Y quay đầu lại nhìn thấy một cậu thiếu niên khôi ngô đứng cách đó không xa, cặp kính gọng vàng che đi cảm xúc trong mắt nhưng lại thêm chút khí chất lạnh lùng kiêu ngạo. Đôi môi mỏng hơi mím lại, tạo cho người ta một cảm giác thờ ơ xa lạ không hề che giấu.

Bạn nam đeo băng đỏ hình như nhìn thấy người chống lưng, chạy tới chỗ chàng trai rồi chỉ vào Tống Y cáo trạng.

Rất nhanh đối phương đã đi tới gần cô, hỏi: “Tên họ?”

Hai đấu một, chắc chắn đánh không lại.

Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, vì thế Tống Y không chút do dự trả lời: “Sam Thái, tôi tên Sam Thái.”

Bạn học nam: “???”

Thiếu niên mặt không biểu cảm mở cuốn sổ ghi chép: “Không chịu phối hợp, trừ năm điểm.”

“Đừng đừng đừng!” Tống Y đương nhiên biết cái tên này sẽ không lừa được hắn, cho nên cô đành phải cười nói: “Đùa thôi, chỉ đùa một chút mà thôi, hai người không có tí khiếu hài hước nào cả. Tên của tôi có hơi khó viết, để tôi tự viết đi.”

Chàng trai ngước mắt lên nhìn Tống Y vài giây, cũng không nghi ngờ nữa, đưa sổ ghi chép trong tay cho cô.

Tống Y nhận lấy đặt trên bàn, cúi người nghiêm túc viết ba chữ thật to.

Sở, Vũ, Tiêm.

*

Lớp A khối 12.

Mỗi mỗi bàn đều có khắc các con số khác nhau trên góc trái, tượng trưng cho thứ hạng của mọi người ngồi trong lớp.

Thời gian đã không còn sớm, hầu như học sinh đều đã có mặt, người ngồi ở đây cơ bản đều là học sinh cũ ở lớp A, cho nên khi nhìn thấy những gương mặt xa lạ đều biết là học sinh ưu tú mới chuyển đến năm nay, thậm chí còn có người lấy thứ hạng ra để đánh cược.

Trong năm học sinh mới chuyển tới, có bốn người nằm trong top mười của lớp, chỉ có một người kém hơn nên xếp thứ hai mươi bảy, thậm chí còn suýt nữa không vào được lớp A.

Khoảnh khắc Tống Y bước vào, đương nhiên cũng bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm.

Chàng trai ngồi ở góc hàng thứ tư huýt sáo với Tống Y,  cười nói với bạn cùng bàn: "Bạn này xinh thế, có lẽ là người thứ hai mươi bảy. Trường mình bỏ tiền mua một bình hoa về đây hả?”

Xung quanh lập tức cười ồ lên, cũng không có ai cảm thấy hành động của người này có vấn đề gì.

Dưới ánh mắt săm soi không mấy thiện cảm, Tống Y đi tới trước mặt cậu thiếu niên nhìn con số trên bàn-

26.

Chàng trai nhìn thấy Tống Y tới gần còn tưởng mình đoán đúng, đứng lên đưa tay ra với cô, giả vờ thân thiện cười nói: “Chào mừng bạn cùng bàn mới, tôi tên Quyền Nhạc.”

Cái tên này khiến Tống Y lập tức nhớ tới thân phận của của đối phương, trong đám bạn bè ăn chơi không ra gì của nam chính Thẩm Dục Cảnh có một người thành tích tốt một chút, xem như miễn cưỡng có thể ở lại lớp A.

Tống Y không bắt tay với cậu ta, chỉ bình tĩnh đáp lại một câu: “Tôi còn tưởng giỏi lắm cơ, chẳng qua cũng chỉ đứng thứ hai sáu mà thôi.”

Quyền Nhạc đương nhiên cũng hiểu Tống Y đang chế giễu mình, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, tức giận nói: “Cậu còn chưa hiểu tình hình đúng không? Cậu muốn dựa vào thành tích lại mặt dày vào được trường bọn tôi sao? Nếu chỉ với cái điểm số này, tôi khuyên cậu nên sớm cút đi, nếu không sớm hay muộn cũng bị đuổi, nhục mặt lắm.”

Tống Y gật đầu như đang suy nghĩ gì đó, cũng không tức giận chỉ hỏi ngược lại: “Vậy cậu cảm thấy tôi phải đứng thứ mấy mới có thể ở lại?”

Quyền Nhạc giật mình, không nghĩ tới Tống Y sẽ có thái độ như vậy. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Có thể là do khuôn mặt cô quá ngây thơ, cũng có thể do ánh mắt quá trong sáng, trong chốc lát Quyền Nhạc còn quên mất mình vừa rồi mình còn ăn nói thô lỗ, trả lời: “Ít nhất cũng phải nằm trong top 10.”

“Ù.” Tống Y gật đầu, quay đầu rời đi.

“Này! Thái độ của cậu là sao, cậu muốn đi đâu….”

Tiếng hét của Quyền Nhạc đột nhiên im bặt, trơ mắt nhìn Tống Y đặt cặp sách xuống bàn có đánh số 1.

Sau đó hắn chỉ có thể nuốt nước miếng, nhận được một câu trả lời có phần nực cười, nhưng lại không muốn tin.

Có người đã mở miệng thay hắn: “Bạn học, bàn trong lớp xếp theo thành tích, không thể ngồi linh tinh.”

“Tôi biết.” Tống Y thả cặp xuống, quay đầu lại cười với Quyền Nhạc, tỏ vẻ vươn tay từ xa: “Xin chào, tôi tên Tống Y. Tiếc quá, tôi không phải bạn cùng bạn với cậu.”

Xung quanh vang lên tiếng hít sâu, nhận ra Tống Y chính là người đứng đầu kỳ thi lần này trong truyền thuyết, sau đó những ánh mắt khinh thường đều biết biến thành hoảng hốt.

“Mẹ nó! Cô ấy chính là Tống Y? Người đứng đầu lớp?”

“Đã xinh mà thành tích còn tốt, nếu không phải học sinh ưu tiên vậy chính là một một người hoàn hảo.”

“Quyền Nhạc xấu hổ chết rồi chứ gì, không nghĩ tới người ta đứng đầu phải không?”

“Suỵt, đừng nói nữa, mặt mày Quyền Nhạc đen sì rồi kia.”

……

Mãi đến khi chuông vào lớp vang lên, cuộc thảo luận này mới kết thúc

Các bạn học lần lượt ngồi vào vị trí, chỉ còn lại ghế trống bên cạnh Tống Y, đây chính là nam phụ số hai Giang Dịch Hành.

Tống Y cũng không quá để trong lòng, nguyên tác có nhắc đến những học sinh xuất sắc như Giang Dịch Hành phải tham gia rất nhiều kỳ thi, không thường xuyên đến lớp cũng là chuyện bình thường.

Mà giờ phút này, hàng ghế phía sau trong lớp.

Quyền Nhạc một tay đỡ cằm nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Y tầm mười phút, sau đó lại quay đầu nhìn cậu học sinh ngồi bên cạnh mình.

Chàng trai đeo kính đít chai bị ánh mắt của Quyền Nhạc làm cho sợ hãi, nhưng hắn là học sinh ưu tiên không dám phản kháng lại đám con nhà giàu như Quyền Nhạc, cho nên chỉ có thể cúi đầu thật thấp.

Quyền Nhạc bất mãn lên tiếng chất vấn: “Này, tôi nói hai người đều là học sinh ưu tiên, tại sao Tống Y có thể đứng đầu, còn cậu chỉ có thể đứng thứ hai mươi bảy?”

Nam sinh nhỏ giọng nói: “Tống Y vốn đã là học sinh đứng đầu ở trường bọn tôi, đây cũng chỉ là thành tích bình thường. Còn tôi là vì….dạo trước mẹ tôi bị tai nạn, cho nên thành tích gần đây cũng bị kéo xuống.”

Quyền Nhạc chọc vào tay nam sinh kia một cái: “Được rồi, vì để mẹ cậu có thể tiếp tục chữa bệnh, phải học tập cho tốt, như vậy trường học mới có thể tiếp tục trả tiền viện phí cho mẹ cậu.”

Bạn học không hiểu ý của Quyền Nhạc, nhưng cũng biết hắn nói không sai, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi biết.”

“Rất tốt” Quyền Nhạc lại nhìn bóng Tống Y một lần nữa, tuyên bố kế hoạch tác chiến của mình: “Nhìn Tống Y đi, sau này đó chính là mục tiêu cố gắng của cậu. Bắt đầu từ hôm nay Tống Y làm cái gì thì cậu làm cái đó, cậu ta học tám tiếng thì cậu học mười sáu tiếng. Tống Y làm mười bộ đề, cậu làm hai mươi bộ! Có hiểu không?”

Mà lúc này, “tấm gương học tập” Tống Y lại không nhịn được ngáp một cái.

Nhìn thời khoá biểu tự học trên bàn, Tống Y dựng một quyển sách lên, động tác vô cùng dứt khoát….

Nằm sấp xuống ngủ.

Hệ thống [Quả nhiên là cô.]

Quyền Nhạc nhíu mày, nhìn nam sinh bên cạnh, lập tức ấn đầu đối phương xuống bàn: “Nhìn cái gì nữa? Cậu cũng phải ngủ cho tôi? Nghỉ ngơi dưỡng sức mới có thể hiểu bài! Tranh thủ thời gian nhanh ngủ đi!”

Nam sinh: “……”

*

Trên diễn đàn trường một lượng lớn bài điên cuồng gửi tới.

[Tôi nhìn thấy người đứng đầu tên Tống Y kia rồi! Nhìn khá xinh, nhưng có lẽ không được ở trường chúng ta lâu đâu?]

1L: Chủ bài nhanh nói rõ ràng, xảy ra chuyện gì?

2L: Trước mặt mọi người làm xấu mặt Quyền thiếu gia, cậu công tử nhỏ này là kiểu người có thù tất báo, trong trường chúng ta ngoại trừ Thẩm Dục Cảnh làm gì có ai dám chọc vào cậu ta.

3L: Xem ra bạn học này cũng thật thảm, không biết có thể ngồi ở vị trí top 1 được bao lâu, sau này có trò hay để xem rồi.

……

Mà giờ phút này Tống Y đang chìm trong giấc ngủ ngon.

Đúng là trường cho con nhà giàu, chiều cao bàn ghế cũng rất phù hợp thoải mái, Tống Y cảm thấy mình có thể nằm như vậy ngủ cả ngày.

Cũng không biết đã qua bao lâu, một giọng nam lạnh lùng bên cạnh vang lên —

“Này, Sở Vũ Tiêm, dậy đi”

Tác giả có lời muốn nói: Tống Y: Thần kinh???

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play