Thẩm Dục Cảnh vô cùng hài lòng thưởng thức hai chiếc búa một lớn một nhỏ trước mặt, cảm thấy càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, giọng nói chán nản của Quyền Nhạc vang lên: "Này! Thẩm Dục Cảnh, cậu còn đứng ở đây làm gì?"
Thẩm Dục Cảnh lập tức đóng hộp vòng cổ trước mặt lại, nhanh chóng cất vào ngăn kéo, sau đó lại khó chịu nhìn Quyền Nhạc: "Cậu thúc giục cái gì? Tôi muốn nghỉ ngơi không được sao?"
“Nghỉ cái gì mà nghỉ, rõ ràng hôm qua cậu chơi game suốt đêm, bây giờ mới tỉnh ngủ sao còn muốn ngủ nữa.” Quyền Nhạc vừa nói vừa đi vào trong, chờ đến khi nhìn thấy cây búa trên bàn học lập tức bị dọa cho giật mình, còn nói tục một câu: “Mẹ nó? Cái gì vậy? Dọa chết người rồi?”
Thẩm Dục Cảnh: “……”
Có biết nói chuyện không vậy? Cái búa này rõ ràng rất đẹp, doạ người chỗ nào? Không có mắt nhìn.
Quyền Nhạc một tay cầm đĩa trái cây, một tay cầm búa lên: “Còn rất nặng, là người nào muốn mưu sát cậu? Người ghét cậu thật sự quá nhiều, sau khi loại trừ, trước mắt có 1875 người nằm trong diện tình nghi, cậu muốn bắt đầu từ đâu.
Thẩm Dục Cảnh giật lại búa trong tay Quyền Nhạc, trừng mắt không nói nên lời: "Tôi muốn cậu câm miệng."
Vốn dĩ Quyền Nhạc cũng chỉ muốn đùa một chút, vừa ăn vừa nói: “Mọi người đều đang chờ ở dưới, cậu không xuống sao?”
“Đi, đương nhiên phải đi.” Thẩm Dục Cảnh nói xong lại đặt búa vào góc bàn, còn giấu đầu lòi đuôi lấy một cái túi chặn phía trước mới đứng dậy ra ngoài.
Cũng may Quyền Nhạc không có hứng thú với cái búa này, nên trực tiếp đuổi theo Thẩm Dục Cảnh.
Giờ phút này, trong đại sảnh nhà họ Thẩm đã có rất nhiều người tới.
Thấy nhân vật chính là Thẩm Dục Cảnh chuẩn bị lên sân khấu, người xung quanh lập tức bao quanh, nhiệt tình bắt chuyện với hắn.
Thẩm Dục Cảnh nhăn mày thật chặt, mấy chữ không kiên nhẫn viết rõ trên mặt.
Nhưng cho dù như vậy, những người này cũng biết tự giác rời đi.
Quá phiền, thật sự quá phiền.
Hắn ghét nhất chính là mấy trò giao tiếp phiền phức lại vô dụng này.
Rõ ràng đã nói lần này chỉ mời vài người bạn tốt là được, nhưng bố vẫn tự chủ gửi rất nhiều thiệp mời cho những người được gọi là “Có uy tín danh dự” đó tới. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Tiệc sinh nhật của hắn có thể trở thành điều kiện trao đổi, tấm vé bước vào xã hội thượng lưu.
Đây là sinh nhật của hắn, rõ ràng phải là ngày hạnh phúc nhất, nhưng ngoài trừ hắn hình như tất cả mọi người đều vui vẻ.
Càng buồn cười hơn chính là, bố còn dẫn mẹ ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, căn bản không có ai thật sự để ý tới sinh nhật của đứa con trai này.
Người đàn ông trung niên đầu trọc trước mặt đang mỉm cười nói chuyện với Thẩm Dục Cảnh, nhưng ánh mắt Thẩm Dục Cảnh lại chán nản nhìn về hướng khác.
Hắn thấy nhìn thấy Giang Dịch Hành mặc âu phục trắng, cười mỉm lịch sự, giả dối vô cùng.
Mà Mộ Dung Hoan đang đứng cách Giang Dịch Hành không xa, hai mắt dường như vẫn dán chặt trên người cậu.
Mộ Dung Hoan ở đây, còn Tống Y đâu?
Sau khi nhận ra vấn đề này, ánh mắt Thẩm Dục Cảnh càng không chút e dè quét qua toàn bộ đại sảnh.
Không có.
Thẩm Dục Cảnh đột nhiên có chút thất vọng, trong lòng càng thêm lo lắng.
Tại sao Tống Y không ở đây, có phải cô… đã về rồi không?
Thẩm Dục Cảnh đứng một chỗ suy nghĩ lung tung, mà giờ phút này Tống Y lại đang ở vườn hoa sau nhà họ Thẩm.
Khách mời hầu như đều ở đại sảnh, trên tay cầm ly rượu vang đỏ, trông vừa cao quý lại sang trọng.
Mà Tống Y thì khác, cô chỉ muốn ăn uống nên phát hiện ra vườn hoa là một nơi tốt.
Tất cả đồ ăn đều đặt trên bàn, món tráng miệng, bánh ngọt và đồ uống cũng như rất nhiều kẹo trái cây.
Ở đây không có người, chỉ có vài đứa trẻ đang chơi đùa, những thứ này có lẽ chính là chuẩn bị sẵn cho bọn họ.
Vì thế Tống Y tìm đến chiếc bàn xa nhất, cúi đầu bắt đầu ăn.
Bánh kem mềm mại, trái cây tươi mới, vừa nếm thử đã biết rất đắt tiền.
Đồ ăn ngon có rất nhiều, nhưng dạ dày Tống Y lại có hạn, rất nhanh đã bị nhét đầy.
Nếu không phải vì bộ váy này không có túi, Tống Y chỉ hận không thể nhét hết vào túi mang về.
Đột nhiên, một giọng nói trẻ con vang lên: "Này, chị tên gì?"
Tống Y: “?”
Tiểu bá vương đang kiêu ngạo cái gì vậy?
Cảm nhận được một lực kéo mạnh vạt váy của mình, Tống Y nuốt hết miếng bánh trong miệng mới chậm rãi quay đầu.
Một cậu bé khoảng sáu, bảy tuổi đứng phía sau cô, mái tóc hơi xoăn màu hạt dẻ, nét mặt tuấn tú còn chưa trưởng thành, vừa nhìn đã biết là con lai. Nhóc con mặc quần yếm và đeo balo nhỏ, nhìn qua thật sự rất đáng yêu.
“Phụt ——”
Tống Y không nhịn được cười, còn duỗi tay nhéo má cậu bé: “Bạn học nhỏ, đáng yêu quá.”
“Đừng đụng vào tôi! Tôi đang hỏi chị đó, trả lời đi.” Cậu nhóc kéo tay Tống Y ra, mặt mày căng lại như bánh bao, nhìn qua có vẻ rất bất mãn với thái độ thả nhiên của cô.
Tống Y cong lưng, cầm một miếng bánh kem đưa cho cậu bé: “Bạn nhỏ không thể bất lịch sự như vậy, người khác khen em đáng yêu, em phải nói cảm ơn.”
Cậu bé lập lập tức hất miếng bánh trên tay Tống Y, hất cằm thật cao: “Không được gọi tôi là bạn nhỏ, tôi đã học lớp ba rồi.”
Nụ cười trên mặt Tống Y nhạt dần.
Lãng phí đồ ăn, hơn nữa còn là đồ ăn ngon, đâ chính hành vi khiến người ta phỉ nhổ đến mức nào.
Vì thế cô hỏi: “Vậy em tìm chị có chuyện gì?”
“Tôi cho phép chị chơi cùng với tôi.” Cậu bé vẫn tỏ ra kiêu ngạo, mở miệng ra lệnh cho Tống Y.
Nhìn mấy đứa trẻ cách đó không xa đang chơi đùa vui vẻ với nhau, Tống Y thẳng thắn vạch trần sự thật: “Bọn họ không cho em chơi cùng đúng không?”
Vẻ mặt cậu bé lộ ra vẻ xấu hổ, sau đó tức giận nói: "Là tôi không muốn chơi với họ!"
Tống Y vừa ăn dâu tây vừa nói: "Tính cách em quá tệ, chị cũng giống bọn họ không muốn chơi với em.”
Cậu bé: “Chị không được nói bậy! Đều là do tôi không muốn chơi với bọn họ!”
Tống Y ăn bánh kem: “Chị cảm thấy em rất đáng thương.”
Cậu bé: “Chị mới đáng thương! Là tôi không thích bọn họ! Không muốn với với bọn họ!”
Tống Y ăn nho: “Em là máy đọc lại hả? Chỉ biết nói đúng một câu? Có phải học cũng kém lắm đúng không?”
Cậu bé chớp mắt một cái, giây tiếp theo liền đỏ bừng mắt.
Tống Y: “???”
Trẻ con nghịch ngợm cũng dễ rơi nước mắt thế sao? Tấn công tinh thần là đáng sợ nhất?
Giây tiếp theo, cậu nhóc lại nói ——
“Ô ô ô! Tôi…… Lúc khai giảng rõ ràng đã thi đủ điểm!”
Tống Y: “?”
Lớp 3, thi được hai trăm điểm cũng không phải chuyện khó đúng không? Lấy mức đủ điểm để đặt yêu cầu cho bản thân, nghe ra có vẻ thành tích hiện tại còn không bằng lúc khai giảng, vậy thật sự phải kém đến mức nào?
Chẳng lẽ cô vạch trần sự thật làm tổn thương lòng tự trọng mong manh của đứa trẻ?
Tống Y vốn đã chuẩn bị đối phó đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng nhìn thấy đứa trẻ khóc thảm như vậy, cô đột nhiên có chút không đành lòng.
Vì thế cô lại thở dài một hơi, nhượng bộ: “Đừng khóc, chị chơi với em còn….”
“Chị dạy tôi học đi!”
Tống Y: “?”
Không, không phải.
Mẹ nó, hướng đi này là sao? Thằng nhóc này lại thích học tập như vậy???
Vì thế chờ đến khi Thẩm Dục Cảnh nghe Mộ Dung Hoan nói Tống Y đang ở ngoài vườn hoa, vừa nhìn đã thấy hình ảnh -
Trên bàn bày mấy quyển sách tiểu học, em họ cứng đầu trong ấn tượng của hắn lại đang ngồi ngay ngắn một chỗ cầm bút chì nghiêm túc làm bài tập.
Bên cạnh em họ là Tống Y mặc váy màu vàng cam nhìn qua đặc biệt dịu dàng, tóc đen dài xuống hai vai, làn da trắng nõn cùng xương quai xanh xinh đẹp nổi bật dưới ánh mặt trời thậm chí còn khiến Thẩm Dục Cảnh có hơi chói mắt.
Tống Y cúi đầu nhìn em họ làm bài, son môi cũng vì mới ăn trái cây mà trôi gần hết, nhưng cô cũng không để ý, một tay cầm nửa quả đào, một tay chỉ vào vở bài tập.
Sau đó, Thẩm Dục Cảnh lại thầy bàn tay xinh đẹp của Tống Y đánh vào đầu em họ, tức giận nói: “Rõ ràng là em biết viết? Tại sao lúc đi thi còn tính sai?”
Thẩm Dục Cảnh: “……”
Quả nhiên, ảo giác lớn nhất đời người chính là Tống Y rất dịu dàng.
Có lẽ bởi vì ánh mắt của Thẩm Dục Cảnh quá phức tạp quá rõ ràng nên Tống Y cũng phát hiện ra, ngẩng đầu lên.
Cảm giác bị phát hiện mình đang nhìn lén thật sự quá xấu hổ, Thẩm Dục Cảnh muốn quay mặt đi giả vờ như không để ý, nhưng Tống Y lại đột nhiên vẫy tay với hắn.
Thẩm Dục Cảnh sửng sốt một chút, chỉ vào mình như xác nhận.
Tống Y gật đầu, hét lớn: “Mau tới đây!”
Trong lòng Thẩm Dục Cảnh đã có đáp án.
Quả nhiên, Tống Y không giấu được?
Không chỉ có tới xin thiệp mời của Mộ Dung Hoan để dự tiệc sinh nhật của hắn, tâm linh tương thông mua búa làm vật định tính với hắn mà thậm chí còn cố tình tạo quan hệ tốt với em họ, vậy bây giờ cô gọi hắn qua là muốn làm gì?”
Thẩm Dục Cảnh đã bắt đầu lo lắng, nếu như Tống Y trực tiếp thổ lộ với hắn, hắn nên đáp lại như thế nào?
Hắn còn chưa yêu ai bao giờ, nếu trực tiếp từ chối Tống Y liệu cô có thể khóc hay không….Không đúng, phải là có thể đánh hắn hay không?”
Quả nhiên, được người khác yêu thích cũng là một chuyện phiền toái.
Vì thế Thẩm Dục Cảnh chậm rãi đi tới trước mặt Tống Y, tỏ vẻ thờ ơ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tống Y nhìn về phía hắn, dường như có chút khó xử: “Tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu.”
Thẩm Dục Cảnh liều mạng cố nén khoé môi đang cong lên, lạnh lùng lên tiếng: “Cậu nói đi.”
Tống Y: “Thành tích môn toán của cậu thế nào ——”
Thẩm Dục Cảnh: “Bây giờ, tôi tạm thời không có ý định yêu đương!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Y:?
# Nhưng hiện tại tôi muốn cắn chết cậu #