Nhìn Giang Dịch Hành và Thẩm Dục Cảnh ở đây mắt to trừng mắt nhỏ nhìn chằm chằm thanh sắt, Tống Y một tay che mặt, chuẩn bị tinh thần lời nói dối thấp kém này bị vạch trần.
Nhưng Thẩm Dục Cảnh lại không quan tâm múa cột hay không, lại hỏi Giang Dịch Hành một lần nữa: "Cậu còn chưa trả lời tôi, sao lại đến đây?"
Giang Dịch Hành giải thích: "Bảo vệ kiểm tra camera giám sát trong trường, phát hiện trong phòng có đèn, tôi nghĩ tới tối nay hai người dọn ở đây nên tới xem.
Thẩm Dục Cảnh hừ lạnh một tiếng, xem như miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này.
Mà hệ thống lại nói với Tống Y.
[Đá vào khoá cửa? Để cô mệt người nghĩ ra chuyện này! Đây là thể loại phim thần tượng lãng mạn nào vậy? Cay mắt! Thật sự quá khó chịu! Tôi thật sự không thể chịu được! Không dám nhìn thẳng! ! !
Tống Y: “……”
Quên đi, đều như nhau cả thôi.
Giang Dịch Hành đi trước, Tống Y và Thẩm Dục Cảnh cũng một trước một sau rời khỏi trường.
Bất kể Tống Y có đi nhanh hay chậm, Thẩm Dục Cảnh cũng luôn theo sát phía sau cách cô hai mét.
Tống Y dừng lại, quay đầu nhìn hắn: “Cậu đi theo tôi làm gì?”
“Tôi có thể làm gì? Đường này là nhà cậu mở chắc?” Thẩm Dục Cảnh vừa nói xong lại cười thiếu đòn tỏ vè hiểu rõ: “Thiếu chút nữa quên mất, con đường này là nhà tôi bỏ tiền làm.”
Tống Y: “Ô, tôi sẽ lập tức đi ngay.”
Thấy Tống Y không để ý đến mình, Thẩm Dục Cảnh trực tiếp đuổi theo, sóng vai đi bên cạnh: “Trời tối như vậy, nếu cậu sợ thì nói, tôi có thể suy xét làm tài xế đưa cậu về nhà.”
Tống Y không nói gì, chỉ có vẻ mặt phức tạp liếc mắt nhìn Thẩm Dục Cảnh một cái, trên mặt viết….
Có bệnh đúng không?
Thẩm Dục Cảnh lần đầu tiên trong đời bị người khác giới từ chối, cho đến khi ngồi ở ghế sau, vẫn đang chống cằm suy nghĩ tại sao.
Tài xế Trần làm việc cho nhà họ Thẩm được mười năm, lo lắng hỏi: "Thiếu gia, hôm nay có chuyện gì sao? Sao cậu lại về muộn vậy?"
Nói tới đây Thẩm Dục Cảnh lại cảm thấy đau đầu, duỗi tay xoa huyệt thái dương: “Cháu làm hỏng một cái bàn, bị phạt ở lại dọn vệ sinh.”
“Cái gì?” Chú Trần bị dọa cho giật mình, ngay sau đó lại nghiêm túc nói: “Sao bọn họ dám để cậu làm mấy chuyện này? Ngày mai tôi lập tức liên hệ cho chủ nhiệm Lý.”
Thẩm Dục Cảnh bực bội nhắm mắt: “Được rồi, sẽ không có lần sau.”
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Thẩm Dục Cảnh, chú Trần lập tức hiểu ra hắn muốn nghỉ ngơi cho nên điều chỉnh điều hoà trong xe cho thoải mái lại bật thêm một đoạn nhạc piano nhẹ nhàng.
Mà bên kia, Tống Y, vội vàng bắt chuyến xe buýt cuối cùng về nhà.
Tống Y lấy lý do nhà trường phải dạy bù nên về muộn, bố Tống cũng không hề nghi ngờ, chỉ liên tục gắp thịt vào bát của cô, dặn dò có bận học đến mức nào cũng phải để ý sức khỏe.
Trong lúc Tống Y còn tưởng chuyện này đã kết thúc, ngay sáng hôm sau một bức ảnh lại dấy lên một hồi sóng gió trên diễn đàn.
[Sốc! Tống Y và Giang Dịch Hành đang hẹn hò sao?]
Đây rõ ràng là ảnh chụp lén, trong ảnh là Tống Y và Giang Dịch Hành đứng đối diện trên hành lang tầng ba.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Giang Dịch Hành cúi đầu như đang nói chuyện với Tống Y, ảnh này thậm chí còn nhìn ra có chút xứng đôi. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Lục Tình Tình còn rất tận tâm gửi bài viết này cho Tống Y.
[Y Y, Mộ Dung Hoan đang ở lớp A chờ cậu, hay là cậu cứ trốn đi, mình sợ cậu ấy sẽ làm chuyện không hay với cậu.]
Tống Y thở dài một hơi, cô cảm thấy quá mệt mỏi.
Mỗi ngày đi học giống như mở một chiếc hộp mù, bạn luôn phải là trung tâm của dư luận và phải đối mặt với những “điều bất ngờ” khác nhau. ( truyện trên app t.y.t )
Tống Y vừa bước lên tầng hai, đã nhìn thấy mái tóc hồng rực rỡ của Mộ Dung Hpan dưới ánh mặt trời.
Cô đứng ở cửa lớp A, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc khó có thể nhìn thấu.
Tren hành lang có mấy người cố ý lấy lý do đi lấy nước, cũng có người lớp khác thò đầu ra ngoài cửa sổ, rõ ràng là muốn hóng chuyện.
Mộ Dung Hoan trực tiếp đặt tay lên vai Tống Y, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy người ló đầu ra: “Có cái gì đẹp mà nhìn? Muốn thôi học có thể nói thẳng.”
Chỉ một câu uy hiếp đơn giản đã khiến không ít người rụt đầu lại, xấu hổ thu lại ánh mắt.
Mộ Dung Hoan kéo Tống Y xuống lầu, mãi cho đến hành lang tầng một mới buông ra.
Hai người mặt đối mặt.
Mộ Dung Hoan nhìn cô, ánh mắt vô cùng đáng sợ.
“Không phải như vậy, tôi có thể giải thích.” Tống Y nói rồi cúi đầu mở ảnh trên điện thoại ra, sau đó phóng to cho đến khi màn hình hiện ra một đoạn… thanh sắt thò ra khỏi cửa.
Tống Y chỉ vào, nói với Mộ Dung Hoan: “Cậu xem, thanh sắt này là Thẩm Dục Cảnh... Không, người cầm thanh sắt là Thẩm Dục Cảnh.”
Mộ Dung Hoan tiếp tục im lặng nhìn chằm chằm Tống Y, mấy giây sau mới nhịn không được bật cười: “Được rồi, chọc cậu thôi, nhìn cậu nghiêm túc kìa.”
“Hả?”
Lần này đến lượt Tống Y không hiểu.
“Đêm qua tôi đã nhận được ảnh này rồi, lúc đó tôi thật sự rất giận.” Mộ Dung Hoan vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi ra, mở lịch sự trò chuyện Wechat cho Tống Y xem.
Rõ ràng là tài khoản WeChat không có ảnh đại diện, sau khi gửi bức ảnh này cho Mộ Dung Hoan còn nói thêm rất nhiều chuyện để châm ngòi ly gián, ví dụ như bình thường Tống Y và Giang Dịch Hành đi học rất thân thiết.
Tống Y ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Hoan, thấy thái độ hiện tại của cô ấy trong lòng cũng biết rõ đáp án, nhưng vẫn có chút kinh ngạc “Cậu tin tưởng tôi?”
“Không phải tin tưởng cậu mà chủ yếu là coi thường.”
Mộ Dung Hoan nói xong, trong mắt càng không giấu được khinh thường, tiếp tục nói: “Một người trốn sau cái nick ảo đến cả tên họ còn không dám công khai, tại sao tôi có thể đoán được người này gửi hình cho mình là có mục đích gì. Muốn mượn tay tôi hại người? Vậy cứ chờ kiếp sau đi.”
Tống Y vô cùng cảm động, đồng ý với lời nói của Mộ Dung Hoan, gật đầu như gà con mổ thóc.
Mộ Dung Hoan tiếp tục nói: “Hơn nữa Hứa Triệt đã nói với tôi, người cậu thích là Thẩm Dục Cảnh. Nói thật tuy Thẩm Dục Cảnh kém hơn Giang Dịch Hành một chút, nhưng thật ra cũng không tệ lắm.”
Tống Y đang điên cuồng gật đầu lập tức cứng đờ: “???”
Không, không phải! Câu trước rất hay, còn câu sau lại cái quái gì vậy?
Hứa Triệt nói? Chỉ vì Thẩm Dục Cảnh muốn cô đánh hắn, chẳng lẽ lòng trả thù của hắn quá sâu nên bịa đặt cho cô cái tội này? ? ?
Ngay tại Tống Y vừa muốn mở miệng giải thích, hệ thống lại nhẹ nhàng lên tiếng.
[Hiện tại Mộ Dung Hoan đang tin tưởng cô, chính là vì đối phương cho rằng cô thích Thẩm Dục Cảnh, kiến nghị ký chủ đâm lao phải theo lao.]
Nhìn mặt mày Tống Y tái đi, Mộ Dung Hoan còn tưởng cô đang thẹn thùng: “Yên tâm đi, tôi sẽ giữ bí mật cho cậu.”
Tống Y: “……”
Đây không phải là chuyện có giữ bí mật hay không.
Nhưng hệ thống nói cũng có lý, so với để Mộ Dung Hoan hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Giang Dịch Hành thì thà hiểu lầm cô đơn phương yêu thầm Thẩm Dục Cảnh còn hơn.
Đi chệch khỏi cốt truyện gốc = tránh xa cái kết ban đầu = sống.
Sau một hồi đấu tranh tinh thần, Tống Y ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt thấy chết không sờn nhìn Mộ Dung Hoan: “Cậu nhất định, nhất định phải giữ bí mật này cho tôi.”
Thật quá đáng.
Tống Y nghĩ như vậy, vẻ mặt càng thêm chết lặng.
Mà Mộ Dung Hoan lại hưng phấn chớp mắt nhìn cô, tỏ ý rằng họ đã đạt được thỏa thuận nào đó.
Giờ phút này, cách một bức tường.
Nhịp tim đập không ngừng tăng tốc, như muốn nổ tung trong lồng ngực.
Chàng trai tóc vàng đứng sững người tại chỗ, toàn bộ máu trong cơ thể gần như đông đặc lại, chỉ có một trái tim đang đập rộn ràng và phấn khích, như thể đang phát điên và tuyên bố một cảm xúc kỳ diệu nào đó.
Thẩm Dục Cảnh cũng không dám tin tưởng những lời mình vừa nghe, Tống Y thích hắn?
Thẩm Dục Cảnh nhớ lại ngày đầu tiên mình gặp Tống Y, cùng với những chuyện xảy ra giữa hai người mấy ngày qua.
Mặc dù đôi khi hắn không thể hiểu được rất nhiều hành động của Tống Y, nhưng một khi nghĩ tới tất cả đều là do cô thích hắn thì bằng cách nào đó chúng lại trở nên hợp lý.
Hóa ra đây đều là biểu hiện của cô ấy thích mình..
Tất cả mọi chuyện đột nhiên có thể hiểu được….
Không đúng, vẫn có chuyện không hiểu!
Hành động của cô có giống thích chỗ nào? Rốt cuộc là hắn xem nhẹ cái gì?
Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Dục Cảnh (im lặng): Hình như tôi vẫn không có cách nào thuyết phục chính mình…..
Sau khi suy nghĩ mười phút.
Thẩm Dục Cảnh (cười ngây ngô): Quên đi, mặc kệ. Tuy không hiểu được cách làm của cô ấy…..Nhưng đã chính miệng thừa nhận, cô ấy nói thích tôi….Ha ha ha…
Tống Y ( lạnh nhạt ): Sớm hay muộn tôi cũng cắn chết cậu.