Tiết tự học cuối cùng buổi chiều.
Bên trong phòng họp hội học sinh.
Giang Dịch Hành ngồi trên ghế chính, bên trái là Tống Y còn đang hoang mang và bên phải là Thẩm Dục Cảnh thiếu kiên nhẫn.
Với tư cách là đội trưởng đội kỷ luật trong trường, Giang Dịch Hành cần phải có trách nhiệm đứng ra xử lý chuyện bạo lực học đường của Thẩm Dục Cảnh và Tống Y.
Thẩm Dục Cảnh dựa lưng vào ghế, tức giận xoa xoa tóc: “Tôi đã nói với cậu tám trăm lần rồi, tôi không mang búa đến đánh cô ấy. Cậu không hiểu tiếng người phải không?”
“Ừ.” Giang Dịch Hành lên tiếng, mặt không biểu tình nhìn Thẩm Dục Cảnh: “Vậy cậu mang búa đập hỏng bàn của tôi?”
“Đó cũng là ngoài ý muốn!” Thẩm Dục Cảnh càng thêm mất kiên nhẫn: “Tôi nói này Giang Dịch Hành, cậu sẽ không vì một cái bàn mà mang thù với tôi đấy chứ?”
Giang Dịch Hành không để ý đến hắn, mà nhìn về phía Tống Y, xác nhận lại: “Cậu thật sự không bị cậu ta uy hiếp sao??”
Tống Y lắc đầu, do dự một lúc, vẫn lên tiếng cho Thẩm Dục Cảnh: “Thật sự là hiểu lầm.”
Giang Dịch Hành gật đầu, tuyên bố kết quả xử phạt Thẩm Dục Cảnh: “Căn cứ vào điều 17 quy tắc ứng xử của học sinh, mang đồ vật nguy hiểm đến trường, hơn nữa còn dùng để phá hủy tài sản công của trường, tối nay cậu chịu trách nhiệm dọn dẹp vệ sinh trong phòng âm nhạc ở A3, ngày mai người trong hội học sinh sẽ đến kiểm tra.
Thẩm Dục Cảnh bị chọc cười: “Nhà tôi tặng nhiều phòng học cho trường như vậy, tôi muốn đập một cái bàn cũng không được sao?”
Giang Dịch Hành đóng quyển tài liệu trước mặt lại: “Tôi tin chú Thẩm chắc chắn sẽ nguyện ý để cậu lao động cho trường.”
Giang Dịch Hành đang lấy bố của Thẩm Dục Cảnh ra để tạo áp lực, nhưng Thẩm Dục Cảnh lại càng không ngại.
Giang Dịch Hành và Thẩm Dục Cảnh ngồi cùng một chỗ cũng rất đẹp trai.
Trong lòng Tống Y thầm nghĩ, lại đột nhiên nhận ra Thẩm Dục Cảnh đang nhìn mình.
Thẩm Dục Cảnh cười với Tống Y, chỉ vào cô lại nói với Giang Dịch Hành: “Búa đó là cậu ta mang đến trường.”
Tống Y: “?”
Không phải chứ, không phải chứ, sao có thể hèn như vậy?
Giang Dịch Hành nhíu mày nhìn có, hình như có chút không tin: “Phải không?”
Tống Y: “…… Ừ.”
“Vậy hai người các cậu dọn chung đi.” Giang Dịch Hành lạnh lòng bỏ lại một câu rồi đứng lên ra ngoài.
Tống Y ai oán nhìn nhìn bóng lưng người đi, đột nhiên có một bàn tay đặt trên vai.
Thẩm Dục Cảnh dựa sát lại gần, cười khó ở nhìn cô: “Đừng có đứng đơ ở đây nữa, mau đi dọn dẹp.”
Tống Y: “……”
Không phải chứ, rốt cuộc là tại sao, tại sao lại như vậy?
- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Sau giờ học, A3.
Tống Y cầm giẻ lau cửa sổ, khó chịu nhìn Thẩm Dục Cảnh đang cầm chổi bên cạnh: “Tôi có một câu hỏi.”
Thẩm Dục Cảnh nhìn cô: “Cậu nói đi.”
Tống Y nghĩ trăm lần cũng không ra: “Không phải cậu là trùm trường ở đây sao? Đàn em đâu? Tại sao lại tự mình dọn dẹp?”
Làm gì có trùm trường lạnh lùng bá đạo nào bị phạt còn tự mình làm! Rốt cuộc là tại sao? Cô không hiểu.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là Thẩm Dục Cảnh rõ ràng là không biết làm, hiệu quả thấp kết quả tệ, hoàn toàn là đang kéo cô chịu khổ theo.
Thẩm Dục Cảnh không trả lời mà chỉ thúc giục: “Mau dọn đi, không xong thì đừng có mơ mà về được.”
Tống Y: “……”
Quên đi, cô nhịn.
Mãi cho đến khi trời tối, qua hơn hai tiếng, Tống Y cảm thấy eo mỏi lưng đau, phòng học ở tầng này cuối cùng cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Đương nhiên, nếu không phải Thẩm Dục Cảnh đã không giúp được gì còn ở bên cạnh gây cản trở, Tống Y cảm thấy có lẽ chỉ cần một tiếng là xong.
Phòng tiện ích cuối cùng còn sót lại phủ kín bụi bặm, bàn ghế bừa bộn vừa nhìn đã biết đã lâu không sử dụng.
Nếu muốn dọn dẹp sạch sẽ chính là dự án lớn, hai người phải tốn cả tiếng mới xem như sạch sẽ.
Tống Y nói: “Đổi thêm một chậu nước nữa lau lại là xong.”
“Được.” Thẩm Dục Cảnh lên tiếng, cầm chậu nước đi xuống lầu.
Tống Y nhìn thoáng qua điện thoại của mình, đã hơn 9 giờ tối.
Tống Y cúi đầu sờ bụng, cảm giác đói bụng làm cô chỉ có thể ngồi im trên ghế.
Nhịn một chút nhịn một chút, lập tức được về nhà ăn cơm rồi.
Không ngồi thì thôi, ngồi một hồi cảm giác mệt mỏi đã ập đến, Tống Y vốn chỉ muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng lại bất giác cúi đầu xuống, mí mắt hơi nặng nề.
Cô nghĩ, tại sao Thẩm Dục Cảnh còn chưa trở lại……
Chờ đến khi Thẩm Dục Cảnh quay về, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy chính là Tống Y đang dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Cô gái đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, làn da trắng nõn không nhìn thấy lỗ chân lông. Khi nhắm mặt lại, hoàn toàn là dáng vẻ dịu dàng yếu đuối lại vô cùng đáng yêu, không có chút dáng vẻ đối chọi gay gắt với hắn như ban ngày.
Thẩm Dục Cảnh vô thức đưa tay ra, định véo một cái trên khuôn mặt phúng phính kia.
Khuôn mặt mềm mại như vậy, không biết véo một cái có để lại dấu đỏ hay không.
Nếu đánh thức cô dậy, cô có tức giận hay không?
Nhưng cũng không sao, dáng vẻ tức giận của cô….cũng rất đẹp.
Thẩm Dục Cảnh còn đang suy nghĩ lung tung, chờ đến khi hắn sắp chạm vào mặt Tống Y, bên ngoài đã vang lên tiếng khoá cửa.
Thẩm Dục Cảnh giật mình, lập tức la lớn: “Đừng khóa cửa! Bên trong có người!” Nhưng người đó hình như cũng không nghe thấy giọng của Thẩm Dục Cảnh, tiếng bước chân rất nhanh đã đi xa.
Ngược lại, Tống Y lại bị giọng nói của Thẩm Dục Cảnh đánh thức, cô dụi dụi mắt hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Dục Cảnh có chút nôn nóng, quay đầu nhìn cô: “Cửa bị khoá từ bên ngoài rồi.”
Tống Y không thể nào hiểu nổi: “Phòng này còn đang bật đèn, cho dù là bảo vệ thì cũng phải vào tắt đèn trước chứ.”
“Người đó như bị điếc ấy, tôi gọi mãi mà không nghe.” Thẩm Dục Cảnh cũng cảm thấy rất kỳ lạ, sau đó lại nôn nóng lấy điện thoại trong túi ra: “Không sao, gọi điện là được….”
Nhưng Thẩm Dục Cảnh vừa nói được một nửa đã dừng lại, nhìn về phía Tống Y nói: “Điện thoại của tôi hết pin.” ( truyện trên app t.y.t )
Tống Y: “……”
Sao cô lại đột nhiên có dự cảm không lành vậy.
Quả nhiên, điện thoại di động của Tống Y mặc dù có pin nhưng lại không có tín hiệu.
Trong trường học sao có thể không có tín hiệu? Trừ phi……
Tống Y chất vấn hệ thống trong lòng mình: “Các cậu làm cái trò gì vậy?”
[Hào quang nhân vật chính bị thu hút bởi nhau nếu ở chung lâu sẽ ngẫu nhiên xảy ra những cốt truyện Mary Sue kinh điển~ giống như một chiếc hộp mù bất ngờ~]
Tống Y: “……”
May mắn này cho cậu, cậu có lấy không?
Nam nữ chính bị nhốt chung một chỗ với nhau, cận kề bên cạnh cả đêm sau đó nảy sinh tình cảm, đây chính là “cốt truyện Mary Sue kinh điển”, kịch bản này đúng là quá cũ.
Sau đó chuyện này truyền đi khắp trường, cô nhất định sẽ là mục tiêu của những nữ sinh yêu thích Thẩm Dục Cảnh.
Nghĩ tới tiếp theo có thể xảy ra một loạt cốt truyện như vậy, Tống Y lại không nhịn được mà rùng mình một cái.
Thẩm Dục Cảnh nhìn ra Tống Y cũng đang lo lắng, cố ý bày ra dáng vẻ không hề để ý: “Lo lắng cái gì? Đây chính là trường học, có ở lại một đêm cũng không chết được.”
Tống Y cũng không thật sự mong chờ gì ở Thẩm Dục Cảnh, cuối cùng mới khom lưng nghiên cứu khoá cửa.
Vì thế Tống Y quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Dục Cảnh: “Cậu tới đây, cánh cửa này có lẽ có thể phá được.”
“Tôi không cần.” Thẩm Dục Cảnh không chút do dự từ chối.
Tống Y: “Rõ ràng lần trước cậu đạp mở được.”
Thẩm Dục Cảnh: “Lần này khác.”
Ánh mắt Tống Y chán ghét nhìn Thẩm Dục Cảnh: “Không phải là cậu không được đấy chứ?”
Thẩm Dục Cảnh cười lạnh một tiếng: “Cậu xem thường ai vậy?”
Tống Y cười với hắn: “Vậy chúng ta thi với nhau mỗi người một chân, xem ai mở cửa ra trước.”
*
“Ầm——”
“Ầm ——”
Thẩm Dục Cảnh và Tống Y mỗi người một chân đá vào khoá cửa, ý chí chiến đấu trong lòng Thẩm Dục Cảnh bùng nổ, hắn nhất định phải mở được cửa trước Tống Y.
Sau nhiều nỗ lực không thành công, Thẩm Dục Cảnh quay lại tìm kiếm đạo cụ khác trong phòng.
Mà Tống Y hít sâu một hơi, lùi lại một bước, lại nhấc chân lên -
“Cạch ——”
Cánh cửa từ bên ngoài đột nhiên mở ra, trong bóng tối hiện ra một khuôn mặt quen thuộc, là Giang Dịch Hành.
Lúc này, chân của Tống Y đã giơ cao lên, chuẩn bị đá vào bụng Giang Dịch Hành, vì vội vàng thu chân lại cho nên không cách nào đứng vững.
Vì vậy, dưới ánh mắt thờ ơ khó hiểu của Giang Dịch Hành, Tống Y không tránh được ngã ngồi xuống đất, biểu diễn một tư thế chữ Mã tiêu chuẩn cho cậu thấy.
Giang Dịch Hành: “……”
Tống Y: “……”
Đau! Đau quá!
Giang Dịch Hành im lặng vài giây, sau đó hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
Tống Y đau đến mức ngũ quan vặn vẹo, nhưng đầu óc lại bắt đầu quay cuồng.
Cô và Thẩm Dục Cảnh vì một cái bàn mà bị phạt quét dọn cả tầng lầu, nếu để Giang Dịch Hành biết bọn họ muốn phá cửa, vậy không phải sẽ bắt dọn cả toà nhà sao?
Không được không được, tuyệt đối không thể để thảm kịch như vậy xảy ra được.
Vì thế Tống Y ngẩng đầu nhìn về phía Giang Dịch Hành, gượng cười nghiêm túc nói: "Thật ra tôi đang tập nhảy. Cậu thấy trình độ xoạc chân của tôi thế nào?
Giang Dịch Hành: “……”
Mà giờ phút này, Thẩm Dục Cảnh tìm được một cây gậy sắt trong góc nhìn cánh cửa đột nhiên mở ra cũng Giang Dịch Hành bất ngờ xuất hiện.
Thẩm Dục Cảnh đặt thanh sắt trên vai, cười lạnh nói: “Chuyện này là sao? Sao cậu lại tới đây?”
Giang Dịch Hành không trả lời Thẩm Dục Cảnh, mà cúi đầu nhìn Tống Y vẫn đang ngồi trên mặt đất, mặt không biểu cảm hỏi. : "Cậu đang xoạc chân đúng không? Còn cậu ta?”
Tống Y quay đầu lại nhìn thoáng qua Thẩm Dục Cảnh, vội vàng nói trước khi hắn mở miệng: “Cậu ta đang luyện tập……Nhảy sào!Đúng vậy! Chính là nhảy sào!”
Thẩm Dục Cảnh: “???”
Hắn cúi đầu nghi ngờ nhìn thanh sắt trong tay mình, thứ này có thể nhảy sào?
Giang Dịch Hành tiếp tục nhìn chằm chằm Tống Y: "Luyện tập nhảy sào, cậu có chắc không?"
Tống Y vô thức nuốt nước bọt, giọng cô trầm xuống, giọng nói càng thêm yếu ớt: "Nếu cậu thích, múa cột... Không phải là không thể được.”
Giang Dịch Hành: “……”
Thẩm Dục Cảnh: “……???”
Tác giả có lời muốn nói: Tống Y ( tự sa ngã ): Nếu cậu thích, múa cột cũng không phải không được.
Giang Dịch Hành: Tôi không thích.
Thẩm Dục Cảnh: Tôi cũng không thể!!!