Sáng hôm sau.
Trải qua dạy dỗ của ngày hôm qua, Tống Y bắt chuyến xe buýt sớm nhất đến trường, vừa bước vào cổng trường đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tóc đuôi ngựa, lúm đồng tiền, chính là cô gái hôm qua tới tìm cô.
Cô gái vừa nhìn thấy Tống Y đã căng thẳng, do dự mím môi: “Xin lỗi bạn học, tôi…”
Tống Y cười đáp lại, nói: “Không sao, tôi biết cậu cũng không còn cách nào….”
Trương Dũng là đàn em của Thẩm Dục Cảnh, có rất nhiều tiếng nói ở trường, có không ít chuyện Thẩm Dục Cảnh không tiện ra mặt đều do Trương Dũng thay hắn giải quyết, người bình thường cũng không dám đắc tội.
Nghe thấy Tống Y nói như vậy, sắc mặt bạn gái kia cũng tốt hơn một chút, vươn tay chủ động nói: “Chào cậu, mình là Lục Tình Tình lớp C, sau này nếu có chuyện gì cần giúp có thể tới tìm mình.”
Cái tên này lập tức khiến nụ cười trên mặt Tống Y cứng đờ.
Thật trùng hợp, người này ở trong truyện cũng không phải chỉ là người qua đường bình thường.
Nữ phụ số 3 Lục Tình Tình, nữ phụ độc ác trình độ còn cao hơn Mộ Dung Hoan rất nhiều.
Hoàn cảnh cũng không tính là giàu có, sợ dĩ có thể nhập học được ở Sansley là vì bố cô ta làm việc ở nhà học Thẩm, là thư ký bên cạnh bố Thẩm Dục Cảnh.
Lục Tình Tình từ nhỏ đã yêu thầm Thẩm Dục Cảnh, cho nên luôn coi nguyên chủ như cái gai trong mắt, dùng tình bạn để đến gần nguyên chủ, nhưng thực ra lại dùng mọi thủ đoạn để gài bẫy châm ngòi chia rẽ sau lưng.
Nếu nói Mộ Dung Hoan đối với nguyên chủ là thẳng thắn công khai chán ghét, còn Lục Tình Tình luôn lợi dùng lòng tin của nguyên chủ mà tổn thương cô.
Không thể không nói kỹ năng diễn xuất của Lục Tình Tình rất tốt, nếu không phải Tống Y đã nắm được cốt truyện chỉ sợ cũng sẽ giống như nguyên chủ bị vẻ ngoài ngây thơ này lừa gạt.
Mà Tống Y còn chưa kịp trả lời Lục Tình Tình, đã nghe phía sau có người gọi tên mình -
“Tống Y, sao cậu còn ở đây? Thẩm Dục Cảnh tặng quà cho cậu đấy, cậu không đi xem sao?”
Người nói là một nam sinh lớp A, tuy Tống Y không nhớ rõ tên nhưng cũng xem như có chút ấn tượng với khuôn mặt này?
Nhưng…… Thẩm Dục Cảnh? Quà?
Hai từ này khi đặt cạnh nhau có vẻ quá kỳ lạ, trực giác mách bảo Tống Y đây chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Nụ cười của Lục Tình Tình rõ ràng không được tự nhiên, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: “Vậy cậu nhanh lên lớp đi.”
Tống Y cảm thấy có vấn đề, hỏi lại nam sinh kia: “Cậu ta tặng tôi cái gì?”
Nam sinh lắc đầu: “Không biết, là một hộp quà màu hồng nhạt đóng gói rất đẹp.”
Cảm nhận được ánh mắt ghen tị rõ ràng của Lục Tình Tình bên cạnh. Tống Y nhìn về phía cô ta, hỏi thẳng: “Cậu có muốn không?”
Lục Tình Tình sửng sốt, lập tức chối: “Đây là đồ Thẩm Dục Cảnh tặng cho cậu, mình nhận thì không hay lắm.”
Ngoài miệng nói không hay lắm, nhưng trong mắt lại ngập tràn chờ mong..
Vì thế Tống Y nắm lấy cổ tay cô ta, nhiệt tình nói: “Không sao, đi thôi, có việc gì tôi gánh.”
Lục Tình Tình rốt cuộc vẫn không thể chống lại phần “cám dỗ” này cùng Tống Y tới lớp A.
Cô ta và Thẩm Dục Cảnh quen biết nhiều năm cũng chưa từng nhận được một câu chúc phúc chứ đừng nói là quà của Thẩm Dục Cảnh, hơn nữa cho dù hôm nay cô ta có cầm đồ đi cũng là Tống Y đưa, Thẩm Dục Cảnh cũng không thể trách tội. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Hộp quà màu hồng nổi bật trên bàn, chiếc nơ lớn buộc trên đó cũng rất lòe loẹt, Tống Y trực tiếp cầm lên đưa cho Lục Tình Tình.
Quyền Nhạc có hơi bất ngờ nhìn cô: “Học sinh xuất sắc đây chính là quà Thẩm Dục Cảnh đặc biệt tặng cho cậu, không biết có bao nhiêu người đều thi nhanh tranh giành còn không được, tốt xấu gì cậu cũng phải mở ra xem một cái.”
“Tôi không cần.” Tống Y không chút do dự từ chối, sau đó đẩy vai Lục Tình Tình ra khỏi lớp A: “Sắp đến giờ học rồi, cậu về trước đi.”
Quyền Nhạc đi theo ngay sau lưng Tống Y, giơ ngón cái: “Có thể thẳng thắn từ chối Thẩm Dục Cảnh như vậy, cậu là người đầu tiên.”
Tống Y: “……”
Cô nhớ rõ trong truyện gốc hình như Quyền Nhạc cũng từng nói một câu tương tự -
Người có thể khiến Thẩm Dục Cảnh vui vẻ như vậy, cậu là người đầu tiên.
Đừng nghĩ nữa đừng nghĩ nữa, thật đen đủi.
Vì thế Tống Y mặc kệ Quyền Nhạc, cũng không quan tâm ánh mắt hóng hớt của các bạn học trong lớp, mở sách vở ra học trước mặt các bạn.
Thật sự không phải Tống Y thích học tập, nhưng nguyên chủ chính là người đứng đầu lớp, cô sợ thành tích kỳ thi tháng tiếp theo của mình bị tụt quá nhiều sẽ bị Sansley đuổi học.
Thẩm Dục Cảnh đặc biệt tặng quà cho con gái, còn là người hôm qua mới đánh hắn, quan trọng là cô gái này lại không thèm để ý tặng lại cho người khác, chuyện này đương nhiên sẽ tạo nên thảo luận trên diễn đàn.
1L: Hâm mộ chảy nước mắt.
2L: Nếu Thẩm Dục Cảnh tặng quà cho tôi, không khéo tôi sẽ vui đến xỉu mất, tại sao Tống Y lại không biết quý trọng như vậy.
19L: Nhân tiện, có ai biết món quà Thẩm Dục Cảnh chuẩn bị cuối cùng là tặng ai không?
27L: Tôi biết, tôi biết! Là Lục Tình Tình lớp C mang đi, cô ấy hình như khá quen thuộc với Thẩm Dục Cảnh.
67L: Báo! Thẩm Dục Cảnh tới lớp C! Cậu ấy đi tìm Lục Tình Tình.!
Lúc này ở lớp C.
Lục Tình Tình bưng hộp đặt trên bàn, ngây thơ nhìn Thẩm Dục Cảnh giải thích: “Tống Y nói không cần quà của cậu cho nên muốn ném vào thùng rác, mình cảm thấy như vậy không hay lắm cho nên mang về trước chờ đến khi tan học lại trả cho cậu.”
Lời nói của cô ta thật ra rất khéo léo, đầu tiên là chụp mũ gán tội cho Tống Y, sau đó lại lấy lý do lo lắng cho Thẩm Dục Cảnh, lời trong lời ngoài đều có vẻ như đang lo lắng cho hắn.
Thẩm Dục Cảnh mặt mày u ám, nhìn như lúc nào cũng có thể bùng nổ, nhưng im lặng vài giây vẫn cố gắng nén giận cầm hộp quà đi về phía lớp A.
>
r />
Nhìn bóng dáng Thẩm Dục Cảnh, khóe miệng Lục Tình Tình lại cong lên.
Lập tức có bạn học lớp C chạy tới hóng chuyện.
“Tình Tình, có phải Thẩm thiếu gia tức giận rồi không? Nhìn qua rất đáng sợ.”
“Thẩm Dục Cảnh thích Tống Y sao? Nếu không tại sao lại tặng quà cho cậu ta?”
“Hơn nữa quà của Thẩm Dục Cảnh sao cậu lại cầm? Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Lục Tình Tình từ trước đến nay đều rất khéo léo dễ ở chung với các bạn, giải thích: “Mọi người hiểu lầm rồi, mình cũng không biết tình hình cụ thể, mình chỉ đang giúp Thẩm Dục Cảnh làm chút việc mà thôi.”
Xung quanh lại lập tức có người phụ hoạ với Lục Tình Tình: “Đừng có nói linh tinh, Thẩm Dục Cảnh sao có thể thích kiểu học sinh ưu tiên như vậy được, cậu ấy và Tình Tình bọn tôi quen biết rất nhiều năm, các cậu thấy bên người Thẩm Dục Cảnh từng có người khác giới nào không.”
Đứng giữa trung tâm đám đông, Lục Tình Tình chỉ cười nhẹ nhàng không giải thích quá nhiều.
Lục Tình Tình và Thẩm Dục Cảnh căn bản không hề thân thiết, chỉ có thể nói là biết mặt, bình thường dựa vào mối quan hệ của bố, cô ta cũng có thể lấy được vé dự tiệc của nhà họ Thẩm.
Nhưng Lục Tình Tình sẽ không bao giờ phủ nhận những suy đoán của người khác về mối quan hệ của cô ta và Thẩm Dục Cảnh, hơn nữa còn luôn mơ hồ không rõ để người khác thi nhau tưởng tượng.
Dù sao gia cảnh nhà cô ta cũng bình thường, có Thẩm Dục Cảnh làm “người chống lưng” trong trường, cũng giúp cuộc sống dễ dàng thoải mái hơn nhiều.
Mấy thiếu gia, tiểu thư sinh ra đã ngậm thìa vàng này làm sao có thể hiểu được sự vất vả của cô ta, cẩn thận bảo vệ thân phận, sợ có một ngày nào đó sẽ phải làm bạn với đám học sinh ưu tiên nghèo khổ.
Cho nên, cô ta không làm sai.
*
Lớp A.
Giữa tiếng ồn ào hoan hô, Thẩm Dục Cảnh mặt không biểu cảm đi thẳng tới trước mặt Tống Y: “Cậu ra ngoài với tôi một chút.”
“Không rảnh.” Nghĩ tới hôm qua Thẩm Dục Cảnh còn từ chối không trả búa cho cô, hại cô phải dậy sớm ra chợ mua cái mới, Tống Y vừa nhìn thấy Thẩm Dục Cảnh đã khó chịu, cho nên cũng không muốn nói chuyện với hắn.
“Bang!”
Một tiếng vang thật lớn buộc Tống Y phải ngẩng đầu nhìn Thẩm Dục Cảnh: “Cậu muốn….”
Tống Y nói còn chưa nói xong, ánh mắt đã dừng trên tay Thẩm Dục Cảnh.
Giờ phút này ở trên bàn Giang Dịch Hành đặt một chiếc búa màu hồng phấn, cực kỳ xấu xí, hơn nữa còn cột một cái nơ bướm khổng lồ, kỳ lạ….Hả? Là búa của cô???
Hả???
Một đêm không gặp, tại sao búa của cô lại biến thành bộ dạng kỳ quái này?
Thấy Tống Y không nói gì, Thẩm Dục Cảnh không kiên nhẫn mở miệng: “Không phải cậu đòi tôi trả lại sao?”
Tống Y: “Không cần, bây giờ tôi không cần nữa.”
Cô có hơi đau lòng, cây búa đang yên đang lành của cô tại sao lại đột nhiên biến thành bộ dạng này, rốt cuộc hắn phải hận cô đến mức nào?
Thẩm Dục Cảnh cười lạnh một tiếng: “Tống Y, cậu muốn chơi tôi có phải không?”
Tống Y cúi đầu tiếp tục làm bài, nói một câu cho có lệ: “Nếu cậu đã muốn nghĩ như vậy thì tôi cũng không có cách nào.
Cuối cùng, cây búa màu hồng nhạt kia bị Thẩm Dục Cảnh ném thẳng vào thùng rác.
Mãi đến khi Thẩm Dục Cảnh rời đi, toàn bộ lớp A mới như trút được toàn bộ gánh nặng, nhưng cũng không có ai dám lớn tiếng thảo luận chuyện vừa xảy ra.
Nhưng trên diễn đàn thì khác——
[Sợ hãi! Tống Y không nhận quà của Thẩm Dục Cảnh, Thẩm thiếu gia tức giận cầm búa đi hỏi tội.]
[Lần này búa đập vào bàn, liệu lần sau nó có đập vào đầu Tống Y không... Tôi bắt đầu thấy sợ rồi đó.]
[Chuyện này là thế nào? Tại sao tính tình Thẩm Dục Cảnh càng ngày các hung dữ vậy?]
[Động tay động chân đánh nhau thì thôi đi, nhưng dù sao Tống Y cũng là con gái, Thẩm Dục Cảnh cầm vũ khí có phải quá đáng lắm không….]
[Người đó chính là Thẩm Dục Cảnh, cậu ta có làm chuyện gì bất thường cũng không có gì kỳ lạ.]
[Học sinh đứng đầu cũng rất thú vị, đánh cược xem khi nào Thẩm thiếu gia mới đuổi được người ra khỏi Sansley?]
……
Lối vào lớp A.
Giang Dịch Hành vừa nghe hai cái tên “Tống Y” và “Thẩm Dục Cảnh” xuất hiện cùng nhau vô số lần, lông mày bất giác nhíu chặt.
Tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng tất cả đều không liên quan đến hắn.
Giang Dịch Hành vốn còn nghĩ như vậy cho đến khi trở về chỗ ngồi của mình.
Khuôn mặt bình thường vẫn luôn bình tĩnh của thiếu niên đột nhiên có chút kỳ lạ, ngón tay thon dài đặt trên bàn, đốt ngón tay vẫn hơi trắng bệch do gắng sức quá mức.
Hắn không quan tâm Thẩm Dục Cảnh và Tống Y có quan hệ gì, cũng không để ý hai người xảy ra chuyện gì.
Thật sự, không hề.
Nhưng …… có ai nói cho cậu biết, bàn học của cậu rốt cuộc là bị làm sao?
Một cái lỗ lớn như vậy từ đâu ra???
Tác giả có lời muốn nói: # Chỉ có Giang Dịch Hành phải chịu tổn thương #
Giang Dịch Hành: Cái bàn…… Cái bàn…… Cái bàn tốt của tôi!
Tống Y: Búa…… Búa ……Cái búa xinh đẹp của tôi!
Thẩm Dục Cảnh: Ha ha, tất cả đều là tôi làm! ( tự hào )
Tống Y: Đánh hắn, ngay lập tức.
Giang Dịch Hành:……Được.
—