Thẩm Dục Cảnh mím môi, không chút do dự nói: “Không, không cần.”
Tống Y cũng không thật sự muốn chơi cùng với Thẩm Dục Cảnh, đi thẳng vào vấn đề nói: “Hai người bọn họ đều thừa nhận là rõ Trương Dũng sai khiến, mà từ trước đến nay Trương Dũng đều nghe lời cậu. Bây giờ nhìn thấy tôi bình yên đứng ở đây có phải bất ngờ lắm không?”
Hai nữ sinh bị Tống Y doạ một hồi đã mất hồn mất vía, vội vàng chạy khỏi hiện trường.
Tống Y cũng không ngăn cản, chỉ cười nhẹ nhàng nói với Thẩm Dục Cảnh, hỏi: "Cậu ức hiếp tôi, tôi phòng vệ lại cũng là chuyện bình thường đó đúng không?”
Nói xong, Tống Y giơ cao búa trong tay lên, đi mấy bước tới trước mặt Thẩm Dục Cảnh, dáng vẻ như giây tiếp theo sẽ lập tức cầm búa đánh hắn.
Khoảng cách giữa hai người còn chưa đầy nửa mét.
Thẩm Dục Cảnh cụp mắt, thấp giọng nói: “Không phải lệnh của tôi, nếu không, tôi cũng không cần vội vàng chạy tới ngăn cản.”
Thẩm Dục Cảnh không sợ đánh nhau với Tống Y, chỉ là tính tình hắn xưa nay đã như vậy, không thể chịu được oan uổng.
Tống Y hơi nheo mắt, ánh mắt quét qua thân thể Thẩm Dục Cảnh, xác định xem hắn có phải đang nói dối hay không.
Dựa vào bối cảnh của hắn mà nói, từ trước đến nay muốn bắt nạt ai đều thẳng thắn dám làm dám chịu, dường như cũng không cần thiết phải lừa cô.
“Được.” Tống Y gật đầu xem như tạm thời tin tưởng Thẩm Dục Cảnh, đặt búa vào tay hắn: “Vậy tôi đi trước, cái này coi như quà tặng cho cậu.”
Cây búa này không phải là quà mà là uy hiếp.
Nếu Thẩm Dục Cảnh dám làm chuyện xấu xa gì, cô nhất định sẽ đánh nát cái đầu chó của hắn.
Tống Y không muốn tiếp xúc quá nhiều với Thẩm Dục Cảnh, hôm nay chỉ cần để hắn hiểu được cô không phải đóa hoa trắng dễ bắt nạt là đủ rồi.
Nhưng cô vừa đi được mấy bước, cổ tay đã bị người phía sau nắm chặt.
Tống Y giằng ra khỏi tay Thẩm Dục Cảnh, hỏi: “Cậu còn muốn so đo cái gì?”
Thẩm Dục Cảnh bị cô chọc cười, chỉ vào quầng thâm trên mắt mình: “Tôi so đo với cậu? Tôi có nói chuyện giữa trưa sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy sao?”
Sở dĩ hắn không cho Trương Dũng “ra mặt” thay mình, chính là muốn tự tay tính sổ với Tống Y.
Tống Y có chút không kiên nhẫn: “Vậy cậu muốn thế nào?”
Thẩm Dục Cảnh chậm rãi giơ cây búa Tống Y vừa đưa cho mình lên, vô cảm gằn từng chữ: “Dù sao cậu cũng phải trả giá đắt.”
—
Giá đắt?
Tống Y ngẩng đầu nhìn bốn chữ “Trường nam sinh Thánh Vũ”, rơi vào trầm tư, Thẩm Dục Cảnh đưa cô tới đây định làm gì để bắt cô trả giá đắt?
Để cô chuyển tới trường nam sinh? Tuy cô cảm thấy không sao cả nhưng hình như vẫn không thích hợp cho lắm.
Thẩm Dục Cảnh nhìn về phía Tống Y, hỏi: “Biết đánh nhau không?”
Tống Y: “Vô nghĩa.”
Thẩm Dục Cảnh cũng không giận, tiếp tục nói: ‘Tôi muốn dạy dỗ một người, nếu cậu có thể thắng, giữa chúng ta xoá bỏ toàn bộ.”
Tống Y bắt đầu cảm thấy thú vị: “Xóa bỏ toàn bộ? Chính là sau này có gặp nhau ở trường cũng xem như hoàn toàn không quen biết?”
Thẩm Dục Cảnh hất cằm, kiêu ngạo gật đầu.
Thẩm Dục Cảnh đang đợi đối thủ một mất một còn của mình, Hứa Triệt.
Lúc còn nhỏ hai người là hàng xóm, trong trí nhớ của phụ huynh hai bên, tính cách hai người đều cứng đầu hung bạo giống nhau cho nên không cách nào yên bình ở chung, sau khi trưởng thành cũng không khá hơn là bao, dăm ba bữa lại đánh nhau một trận là chuyện bình thường.
Mãi đến khi lên cấp ba phải tách ra, mâu thuẫn mới giảm một chút, nhưng hai trường ở sát bên cạnh nhau cho nên cũng không cách nào hoàn toàn tránh được. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Nếu Tống Y có thể đánh thắng Hứa Triệt, cho dù là hoà cũng đủ làm đối phương mất mặt.
Rất nhanh sau lưng đã vang lên tiếng khiêu khích –
“Thẩm thiếu gia cuối cùng cũng đến rồi sao, tôi con tưởng cậu chưa lâm trận đã bỏ trốn, cho nên mới chạy đi mua ly nước.”
Tiếng cười xung quanh cũng đồng thời vang lên, rõ ràng là đám đàn em của người này.
Tống Y quay đầu lại nhìn thấy một cậu thiếu niên cắt đầu đinh đi tới, khác với bộ đồng phục của trường quý tộc Sansley, bộ đồng phục học sinh truyền thống màu xanh trắng bị cởi ra khoác lên vai nhưng cũng không hề có chút cảm giác quê mùa.
Cuối lông mày trái của cậu thiếu niên có một vết sẹo dài chừng ba phân, không những không ảnh hưởng đến khuôn mặt mà càng tăng thêm cảm giác tàn nhẫn. Cánh môi dưới sống mũi vì quá khô mà có chút vết nứt, trên tai còn đeo khuyên tai màu bạc đơn giản.
Tay trái Hứa Triệt cầm ly trà sữa mới mua về, vẻ mặt bất cần đời, vừa nhìn thấy Tống Y lại lập tức dập tắt điếu thuốc trên tay phải.
“Đừng nói sớm quá, lát nữa thua cũng đừng có khóc.” Thẩm Dục Cảnh nói xong liền nhìn Tống Y bên cạnh, ra hiệu cho cô tiến lên.
Tống Y cũng rất phối hợp đi lên trước một bước, còn duỗi tay nghiêm túc ôm quyền chào Hứa Triệt.
Mọi người đều thi nhau cười lớn, chỉ có Hứa Triệt kinh ngạc nhướng mày: “Cậu muốn để cô gái này đánh với tôi?”
Thẩm Dục Cảnh gật đầu, bọn đàn em sau lưng Hứa Triệt lại ầm ĩ.
“Anh Hứa, cô gái này gầy y như tờ giấy chỉ cần một quyền của anh cũng đủ đánh chết người ta.”
“Đây là thủ đoạn mới đúng không? Nhưng mỹ nhân kế cũng không ai dùng như vậy cả, chẳng lẽ lại muốn ăn vạ?”
“Tôi cảm thấy không phải, Thẩm Dục Cảnh rõ ràng đang khoe khoang cậu ta có bạn gái mà anh Hứa chúng ta không có, công kích tinh thần! Anh Hứa lần này anh thua thật rồi.”
Những lời này thành công khiến Hứa Triệt trợn mắt: “Cút sang một bên.”
Tống Y cảm thấy đứng im một chỗ thật sự quá nhàm chán, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc càng nhanh càng tốt để về nhà, cho nên cô chủ động đi tới trước mặt Hứa Triệt: “Không cần xem thường tôi, ra tay đi.”
Đám đàn em sau lưng Hứa Triệt lại tiếp tục ồn ào.
“Đúng vậy anh Hứa, người đẹp như vậy đã chủ động mời, dù sao anh cũng phải cho người ta chút mặt mũi.”
“Đừng để bị vả mặt.”
Hứa Triệt cụp mắt nhìn cô, vẻ mặt lười biếng còng mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Cô gái, cậu thích Thẩm Dục Cảnh như vậy sao, nhất định phải ra mặt thay cậu ta?”
Hứa Triệt cũng không phải chưa từng gặp huống này, trước đây có lần ra tay có hơi nặng với Thẩm Dục Cảnh đã có vài nữ sinh cảm thấy đau lòng cho hắn còn cố tình bỏ tiền ra mua chuộc mong sau nà hắn cố chịu thua Thẩm Dục Cảnh.
Hứa Triệt không thiếu tiền đương nhiên sẽ không đồng ý, đánh nhau với Thẩm Dục Cảnh nhiều năm như vậy, trong lòng cũng có chút hâm mộ bởi vì có rất nhiều quan tâm đến Thẩm Dục Cảnh.
Tống Y không hiểu rõ suy nghĩ kỳ lạ của Hứa Triệt, chỉ lời ít ý nhiều: “Tôi có chết cũng không thích cậu ta.”
Dù sao dựa theo tiến trình phát triển của nguyên tác, cô thích Thẩm Dục Cảnh đến chết mà Thẩm Dục Cảnh cũng thích cô đến chết, thật đen đủi!
Tuy cậu nói này không có vấn đề gì, nhưng Thẩm Dục Cảnh vẫn cảm thấy có hơi khó chịu. Hứa Triệt không trả lời câu nói này của Tống Y, chỉ cúi đầu bỏ ly trà sữa vào tay cô: “Cầm đi, nóng.” ( truyện trên app t.y.t )
Tống Y nhìn hắn, trong mắt ngập tràn nghi ngờ.
Hắn đang làm trò gì vậy?
“Xem như tôi thua đi.” Hứa Triệt vừa nói vừa quay đầu, chỉ bỏ lại một câu: “Thẩm Dục Cảnh, lần sau đừng làm chuyện mất mặt như vậy nữa.”
Hứa Triệt đã đi rồi, chỉ còn lại đám đàn em đứng tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ.
“Hiểu rồi! Thẩm Dục Cảnh không phải muốn khoe khoang bạn gái sao, vậy anh Hứa chúng ta lại dùng cách nhẹ nhàng khiến bạn gái Thẩm Dục Cảnh yêu anh ấy.”
“Tuyệt vời! Đội cái nón xanh trên đầu Thẩm Dục Cảnh, vậy không phải anh Hứa chúng ta sẽ vĩnh viễn thắng hắn sao?”
“Thì ra là như vậy! Anh Hứa quá thông minh!”
Đám đàn em mù quáng tôn sùng Hứa Triệt, sau đó tất cả đều kéo nhau đi theo.
Tống Y cử động khớp tay, nhìn chằm chằm bóng lưng Hứa Triệt chỉ hỏi hai chữ: “Đuổi không?”
Thẩm Dục Cảnh không trả lời, chỉ xoay người nhìn về hướng khác.
Tống Y nhìn bên này, nhìn bên kia, cuối cùng nhìn về phía trước mặt cô.
Thật trùng hợp, trạm xe buýt ở ngay đây.
Thẩm Dục Cảnh một mình đi một lúc lâu, phía sau vẫn luôn có tiếng bước chân đi theo.
Cuối cùng, vẫn là hắn không kiên nhẫn dừng lại: "Sao còn đi theo tôi? Cậu nghe không hiểu đúng không ."
Chờ đến khi nhìn thấy khuôn mặt của bà cụ xa lạ, lời nói cáu kỉnh của Thẩm Dục Cảnh lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
Bà cụ vươn tay về phía hắn: “Chàng trai trẻ, có thể cho bà chai nước khoáng này được không?”
Thẩm Dục Cảnh: “……”
Mẹ nó, Tống Y chạy đi đâu rồi? Thật sự cứ như vậy mặc kệ hắn?
Chẳng lẽ giống như lời đám đàn em của Hứa Triệt đã nói, cô dễ dàng bị Hứa Triệt dụ dỗ, muốn đội nón xanh trên đầu hắn để hắn vĩnh viễn phải cúi đầu trước mặt Hứa Triệt?
Xuy! Suy nghĩ lung tung cái gì vậy.
Tống Y có thể tính là con gái sao? Bề ngoài thì nhìn như yếu đuối gió thổi là bay, nhưng trên thực tế thì sao? Không hề có chút dáng vẻ nào giống con gái.
Nếu không phải…… Nếu không phải thấy thành tích của cô có thể thắng được Giang Dịch Hành, hắn còn lâu mới dễ dàng buông tha.
*
Nhà nguyên chủ sống trong một khu dân cư cũ, toàn là nhà trệt nên mỗi nhà đều có một cái sân nhỏ.
Tống Y vừa vào cửa đã nhìn thấy bố Tống đang cong lưng, một tay chống gậy, một tay xách thùng nước nhựa đang tưới hoa trong sân.
Tống Y nhanh chóng bước tới đỡ ông: "Không phải bác sĩ bảo bố phải nghỉ ngơi sao? Chúng ta về phòng nghỉ thôi.”
Người đàn ông này thực ra chỉ mới ngoài bốn mươi, nhưng áp lực cuộc sống khiến tóc ông bạc hơn người cùng tuổi rất nhiều, hơn nữa còn mới phẫu thuật xong đều nhìn vô cùng yếu ớt.
Mà khoảnh khắc vừa nhìn Tống Y vào cửa, ông lại cười nói: “Y Y về rồi, bố nấu cơm rồi, toàn là món con thích.”
Trên bàn ăn có ba món, dưa leo xào trứng gà, cải trắng đậu hủ, canh cà chua rong biển.
Tống Y: “……”
Thật ra nguyên chủ cũng không thích ăn những thứ này, nhưng vì hiểu chuyện nên cố tình chỉ nói thích những món rẻ tiền.
Nhưng đối với người theo đạo ăn thịt như Tống Y mà nói, đây chắc chắn là cực hình.
Nhưng đối mặt với ánh mắt yêu thương của bố Tống, cô vẫn chỉ có thể cắn răng ăn hết.
Bố Tống quan tâm hỏi thăm Tống Y ở trường mới có thích ứng được không, nói rất nhiều cũng hỏi rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên Tống Y cảm nhận được sự quan tâm của gia đình, trái tim cảm nhận được dòng nước ấm kỳ lạ, cô nghiêm túc nghe bố Tống lải nhải, lại cẩn thận trả lời từng vấn đề.
Đến lúc ăn cơm xong, cô còn chủ động bưng bát vào bếp: “Bố, bố đi nghỉ đi, bát để con rửa. Còn nữa, không phải Sansley cho chúng ta tiền trợ cấp sinh hoạt sao, bố cũng phải nghĩ cho bản thân, mua nhiều thịt một chút, như vậy mới có thể nhanh khỏi bệnh.”
Bố Tống nhìn con gái vẫn luôn hiểu chuyện, hai mắt hơi đỏ lên, sau đó lại vội chuyển chủ đề khác: “Đúng rồi Y Y con có nhìn thấy cây búa trong bếp không? Ốc vít trên ghế hơi lỏng, bố muốn đóng lại cho chắc.”
Bàn tay đang rửa bát của Tống Y đông cứng tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác.
Ha ha, búa, búa……Cô tiện tay đưa cho Thẩm Dục Cảnh rồi.
Quên đi, ngày mai mua một cái mới cũng không sao.
Bố Tống lại tiếp tục nói: “Cây búa kia đã đi theo bố mười mấy năm rồi, có lẽ cũng bằng tuổi con, đâu mất rồi? Sao lại tìm không thấy…”
Tống Y: “……”
Hình như rất quan trọng, mẹ nó phải làm sao bây giờ.
*
Mười một giờ rưỡi.
Thẩm Dục Cảnh tắm rửa xong nằm trên giường chơi điện thoại, phát hiện có thêm một lời mời kết bạn trên WeChat.
[Tôi là Tống Y, có chút chuyện cần tìm cậu.]
Thẩm Dục Cảnh lập tức ngồi dậy khỏi giường, không chút do dự bấm vào nút xác minh.
Tống Y: Có thể trả búa lại cho tôi được không?
Thẩm Dục Cảnh: Làm gì có chuyện tặng quà rồi còn đòi lại.
Tống Y: Tôi đổi một cái mới lớn hơn cho cậu, đảm bảo đánh người sẽ tiện hơn nhiều.
Thẩm Dục Cảnh: Không được, còn nữa, cậu đang nói cái gì vậy? Con gái phải có chút dáng vẻ của con gái.
Tống Y: Vậy ý của cậu là không muốn trả lại cho tôi.
Thẩm Dục Cảnh không trực tiếp trả lời, chỉ nói [Chờ đến mai sẽ biết.]
Nhắn xong tin này, Thẩm Dục Cảnh lập tức ném điện thoại sang một bên, ánh mắt như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật nhìn mặt bàn –
Một cây búa màu hồng nhạt.
Cây búa vẫn là búa ban ngày, nhưng bây giờ đã bị sơn thành màu hồng nhạt, hơn nữa còn buộc một cái nơ bướm thật lớn.
Khoé môi Thẩm Dục Cảnh hơi cong lên, trong mắt ngập tràn hài lòng với thành quả của mình.
Không tồi, như vậy mới miễn cưỡng có chút dáng vẻ của con gái.
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Y: Tôi muốn đánh cậu.
Thẩm Dục Cảnh: Không được, cậu là con gái.
Tống Y: Con gái tức giận thì phải chịu đựng sao?
Thẩm Dục Cảnh ( tự tin ): Để cái búa này màu hồng nhạt là được rồi, cũng là tôi cố ý thêm vào cho cậu, có thích không?
Tống Y:……?
Ngày nọ
Thẩm Dục Cảnh ngã xuống giữa vũng máu, tạm thời không tìm được hung thủ, bên cạnh chỉ phát hiện một cây búa màu hồng nhạt buộc nơi bướm.