Quyền Nhạc: “……”

Thật đúng là cạn lời.

Cậu ta không giải thích thêm nữa mà trực tiếp mở một bài đăng trên diễn đàn đưa cho Thẩm Dục Cảnh: “Tự cậu xem đi.”

Rất nhanh Thẩm Dục Cảnh đã hiểu ra toàn bộ câu chuyện, khóe môi hiện lên một nụ cười bí ẩn: “Cho nên nói, Giang Dịch Hành thua?”

Quyền Nhạc gật đầu: “Có thể hiểu là như vậy.”

Thẩm Dục Cảnh trả điện thoại lại cho Quyền Nhạc: “Đi, chúng ta đi hóng chuyện.”

Đối với Thẩm Dục Cảnh mà nói, Giang Dịch Hành chính là con nhà người ta trong truyền thuyết, cũng chính là đối tượng bị lấy ra so sánh với hắn từ nhỏ đến lớn.

Tất cả mọi người đều khen Giang Dịch Hành thông minh xuất sắc, mà ở trong mắt Thẩm Dục Cảnh chính là giả nhân giả nghĩa khiến người ta ghê tởm đến cực điểm.

Nhưng dù như vậy, hắn cũng đã quen với việc Giang Dịch Hành vẫn luôn đứng đầu, bây giờ đột nhiên có người có thể đánh bại được đối phương, Thẩm Dục Cảnh lập tức cảm thấy hứng thú.

Sự xuất hiện của Thẩm Dục Cảnh và Quyền Nhạc đối với Tống Y chính là hai vị khách không mời mà đến.

Tống Y không hiểu, Mộ Dung Hoan cũng không bắt nạt cô, Thẩm Dục Cảnh còn chạy tới đây làm gì? Không thể vì mình là nam chính nên phải đóng hết mọi cảnh đấy chứ?

Thẩm Dục Cảnh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Hoan: “Có bạn mới mà không giới thiệu với bọn tôi một tiếng sao?”

Tuy có vẻ như đang nói chuyện với Mộ Dung Hoan, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm khuôn mặt  Tống Y.

Không hề che giấu, đánh giá thật kỹ.

Thẩm Dục Cảnh có hơi bất ngờ, không ngờ người đánh bại được tên biến thái Giang Dịch Hành lại chính là một cô gái nhìn có vẻ ngây thơ, yếu đuối dễ bắt nạt trước mặt.

Nhìn bờ vai gầy yếu của cô, hắn còn có chút lo lắng nếu cô thức khuya học bài đến mười hai giờ, có lẽ cơ thể sẽ không chịu nổi mà lăn ra ngất xỉu..

Khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay, đầu cũng nhỏ, làm sao có thể chứa được nhiều kiến ​​thức như vậy? Chuyện này quá thần kỳ.

Mộ Dung Hoan không để ý đến Thẩm Dục Cảnh, chỉ nhíu mày nhìn Quyền Nhạc: “Cậu muốn làm gì?”

Quyền Nhạc vô tội nhún vai: “Cậu lại nói oan cho tôi, tôi là đi cùng với Thẩm Dục Cảnh tới đây.”

“Đúng vậy.” Thẩm Dục Cảnh gật đầu, khó có khi tâm trạng vui vẻ còn chủ động vươn tay ra với Tống Y: “Bạn học mới! Rất vui được biết cậu.”

Những nữ sinh bên cạnh dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Tống Y.

Có trời mới biết họ muốn nói một câu bắt chuyện với Thẩm Dục Cảnh đến mức nào chứ đừng nói đến việc bắt tay làm bạn.

Mà Tống Y nhìn miếng sườn chua ngọt cuối cùng trên đĩa, dựa theo nguyên tắc không lãng phí vừa nhai vừa hỏi: “Cậu vui cái gì?” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Nụ cười trên mặt Thẩm Dục Cảnh cứng đờ.

Quyền Nhạc: “……”

Chưa gặp người nào không biết nói chuyện đến mức này.

Nhưng không hiểu sao, cậu ta lại có chút kính nể Tống Y.

Thẩm Dục Cảnh chưa bao giờ bị đối xử như thế này, nhưng  vẫn cố gắng chịu đựng, nói: “Tôi chỉ muốn kết bạn với cậu mà thôi.”

Lần này Tống Y không cần ngẩng đầu lên trực tiếp từ chối: “Không cần, tôi có rất nhiều bạn.”

“Phụt ——”

Lần này Quyền Nhạc cũng không nhịn được bật cười thành tiếng, sau đó dưới ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Dục Cảnh mới thu bớt lại.

Không thể cười không thể cười! Cậu ta đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp rồi, trừ khi không thể nhịn được.

Mộ Dung Hoan không nhìn được nữa, nói: “Tôi nói này Thẩm Dục Cảnh, cậu không thấy người ta không muốn sao? Đừng có làm mấy trò nhàm chán đó nữa.”

Từ trước đến nay quan hệ giữa Thẩm Dục Cảnh và Giang Dịch Hành không tốt, cho nên Mộ Dung Hoan nhìn thấy Thẩm Dục Cảnh phải chịu thiệt cũng rất vui vẻ, càng không ngại đổ thêm dầu vào lửa.

“Chuyện này có liên quan gì đến cậu?” Thẩm Dục Cảnh vừa nói trong ánh mắt đã hiện lên vẻ lạnh lùng, nhìn chằm chằm Tống Y: “Tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa.”

Lần này Tống Y căn bản không thèm để ý, chỉ đứng dậy nói với Mộ Dung Hoan: “Tôi về trước.”

Mộ Dung Hoan gật đầu với cô.

Mà Thẩm Dục Cảnh cũng bị thái độ của cô làm cho hoàn toàn tức giận, lúc Tống Y đi ngang qua lập tức bị hắn giữ chặt cổ tay “Ai cho cậu đi?”

Tống Y nhíu mày nhìn Thẩm Dục Cảnh: “Cậu thả tôi ra.”

Bởi vì giọng điệu quá ngọt ngào, cho nên lời nói rõ ràng là cảnh cáo nhưng qua tại mọi người lại nghe như đang bất mãn làm nũng.

Bầu không khí giữa bốn người có một cảm giác căng thẳng kỳ lạ, không khí hóng hớt tràn ngập toàn bộ nhà ăn.

Có nam sinh bất mãn nhìn Thẩm Dục Cảnh, không hiểu sao hắn có thể bắt nạt một học sinh mới chuyển trường dịu dàng, ngoan ngoãn như vậy, đúng là không có chút dáng vẻ đàn ông.

Cũng có những cô gái trong mắt ghen tị, cảm thấy Tống Y thật đúng là không biết điều, lại dám bày trò lạt mềm buộc chặt.

Cảm giác vào lòng bàn tay mềm ấm, khiến Thẩm Dục Cảnh nhất thời có chút thất thần. Vừa nhìn thấy đôi mắt nai ngây thơ của cô gái, lửa giận trong lòng cũng tiêu tan đi rất nhiều.

Tuy cô có chút thô lỗ nhưng nghĩ tới cô còn thông minh hơn Giang Dịch Hành lại cảm thấy không có chuyện gì không thể tha thứ.

Thẩm Dục Cảnh suy nghĩ một chút lại đưa điện thoại của mình qua, lần nữa hạ bậc thang cho Tống Y, giọng nói như ra lệnh: “Số WeChat.”

Tống Y: “……”

Buổi sáng Mộ Dung Hoan cũng làm như vậy, mấy người này không có trò gì mới sao?

Tống Y cũng không muốn có bất kỳ liên quan nào tới Thẩm Dục Cảnh, cho nên cô không nhận lấy chỉ nói: “Tôi nói rồi, tôi không muốn làm bạn với cậu.”

“Loảng xoảng ——”

Khay thức ăn trên bàn lập tức bị Thẩm Dục Cảnh hất xuống đất, giữa bầu không khí yên tĩnh thậm chí còn có hơi chói tai.

Im lặng, là cây cầu đêm nay.

Im lặng là nhà ăn lúc này.

Những người khác cũng không giấu được tính tò mò của mình, trực tiếp nhìn thẳng về phía bọn họ.

Từ nhỏ đến lớn Thẩm Dục Cảnh đều được nâng niu như sao trên trời, chưa từng có ai dám dùng thái độ như vậy đối với hắn, hành động của Tống Y đương nhiên đã xúc phạm đến vảy ngược trong người hắn.

Vốn dĩ nhìn thấy thành tích của cô cao hơn Giang Dịch Hành một chút nên muốn tạo cho cô chút điều kiện để thoải mái hơn ở trường. Đây đúng là chuyện tử tế hiếm có mấy năm mới có một lần của Thẩm thiếu gia.

Lại không nghĩ tới một học sinh ưu tiên như cô lại không biết điều, trình độ khiến người ta chán ghét của cô cũng không kém Giang Dịch Hành là bao.

Nhưng đối với Tống Y mà nói, tâm trạng của cô cũng không khá hơn Thẩm Dục Cảnh.

Tại sao nam chính đang yên đang lành lại giống  y như keo da chó chạy tới làm phiền cô, chẳng  lẽ là vì cái hào quang nữ chính đáng chết kia sao? Nếu kết cục của hào quang nữ chính đã định không thể thoát khỏi cái chết, vậy cũng không cần đến mức này.

Nếu không thể rời xa mấy nhân vật quan trọng này thì để bọn họ ghét mình cũng không sao.

Mà Thẩm Dục Cảnh đang nắm tay Tống Y chẳng nhưng không buông ra mà lại càng dùng sức, hình như đang dùng sự im lặng thoả hiệp với cô.

Ba, hai, một.

Tống Y im lặng đếm ngược trong lòng, nhưng Thẩm Dục Cảnh rõ ràng không ý thức được nguy hiểm đang đến gần.

Tống Y xoay cổ tay cầm ngược lại tay Thẩm Dục Cảnh, sau đó dùng tay còn lại nhanh chóng đè cổ hắn xuống mặt bàn: “Ai cho phép cậu đụng vào tôi? Đã nói cậu buông ra rồi, nghe không hiểu tiếng người đúng không?”

Thẩm Dục Cảnh chưa từng bị ai đối xử như vậy, trước mặt công chúng ném hết mặt mũi tôn nghiêm.

Nhưng so với bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, giờ phút này hắn cảm thấy khó tin hơn chính là….hắn thực sự không thể thoát khỏi bàn tay của Tống Y?

Giữa những tiếng la hét ầm ĩ của mọi người, và vẻ mặt hoảng hốt của Mộ Dung Hoan, Tống Y tiếp tực gằn từng chữ: “Giữa tám con phố ở đế đô, thử hỏi xem ai là bố.”

*

Lời đồn đại dùng tốc độ vô cùng kinh khủng lan truyền khắp trong trường 

“Cậu biết không? Học sinh mới chuyển trường tới dám đè Thẩm Dục Cảnh lên mặt bàn. Tôi đứng ở đó nhìn thấy khuôn mặt đen sì của Thẩm tiểu thiếu gia bị doạ chảy nước mắt rồi.”

“Suỵt! Tôi bí mật nói cho cậu biết, học sinh chuyển trường đánh Thẩm Dục Cảnh mặt mũi bầm dập, cực kỳ kinh khủng. Bạn của tôi ở hiện trường sắp bị doạ khóc luôn.”

“Trời đất! Học sinh chuyển trưởng đánh Thẩm Dục Cảnh ở nhà ăn, Thẩm Dục Cảnh còn khóc nữa.”

“Cái gì? Thẩm Dục Cảnh bị học sinh chuyển trường đánh cho khóc?!”

Mà lúc này, Thẩm Dục Cảnh đang mặt mày xanh mét ngồi trong phòng y tế, cầm túi chườm đá dán lên hai mắt.

Quyền Nhạc ở bên cạnh thở cũng không dám thở, đồng thời thật sự bắt đầu suy nghĩ tới một vấn đề -

Rốt cuộc địa vị của học sinh chuyển trường này là gì?

Học viện Sansley, văn có học sinh giỏi Giang Dịch Hành, võ có trùm trường Thẩm Dục Cảnh.

Người trước giành được vô số thành tích đứng đầu, người sau dùng vũ lực đánh cho nam sinh trường Thánh Vũ bên cạnh tức giận mà không dám hó hé một tiếng.

Mà học sinh chuyển trường này vừa đến, chẳng những cướp mất vị trí số một của Giang Dịch Hành, còn khiến Thẩm Dục Cảnh chịu thua.

Thẩm Dục Cảnh tính tình thất thường có tiếng, chỉ cần khiến hắn không vui thì bất kể là nam hay nữ đều gặp xui xẻo.

Vì thế Quyền Nhạc hỏi: “Sao hôm nay lại chịu thả cho cậu ta đi.”

Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Dục Cảnh còn mang theo vết bầm tím, hơn nữa vẻ mặt lại càng thêm đáng sợ.

Đối mặt với câu trả lời của Quyền Nhạc, hắn im lặng vài giây vẫn trả lời: : “Đánh không lại.”

“Chấp nhận chịu thua” là một trong những ưu điểm hiếm có của Thẩm Dục Cảnh, chỉ là mấy năm nay hắn chưa từng thua cho nên ưu điểm này cũng không có mấy người phát hiện ra.

Thẩm Dục Cảnh thẳng thắn thừa nhận như vậy, ngược lại càng khiến Quyền Nhạc bất ngờ: “Không phải chứ? Một cô gái nhỏ nhắn như cậu ta lại khoẻ như vậy sao? Nếu đến cả cậu cũng đánh không lại, vậy người này không tham gia thế vận hội  Olympic mang vinh quang về cho đất nước thì tiếc quá.”

Thẩm Dục Cảnh còn chưa có trả lời, cửa phòng y tế đã bị đẩy ra.

Đàn em của Thẩm Dục Cảnh mang một túi đồ uống ướp lạnh tới: “Anh Dục, em nói, chuyện này có gì hay mà thảo luận? Giao cho em, buổi tối để tôi tìm mấy nữ sinh kéo Tống Y đến nhà kho, đảm bảo để cậu ta khóc lóc xin lỗi anh.”

Thẩm Dục Cảnh ném túi chường trên tay sát dưới chân đối phương, tức giận nói:”Cút sang một bên.”

“Nói linh tinh cái gì vậy?” Quyền Nhạc cũng cạn lời nhìn nam sinh kia: “Được rồi, không phải chuyện của cậu, bỏ đồ xuống rồi ra ngoài đi.”

“Được rồi anh Quyền.” Nam sinh vừa nói vừa đặt túi lên bàn, đóng cửa đi ra ngoài, đi được mấy bước lại dừng lại.

Nam sinh gãi đầu, vậy có muốn hắn bắt nạt Tống Y để trả thù nữa hay không?”

“Tinhhhhh ——”

Điện thoại của nam sinh kia vang lên, vừa mở ra đã thấy bạn gái gửi tin nhắn Wechat tới.

[Tại sao đêm qua anh không mua bánh kem nhỏ cho em?(tức giận)]

Nam sinh trả lời: Tại em nói cái gì cũng được.

[Em nói cái gì cũng được thì anh không mua nữa sao? Con người đều biết xấu hổ, nói không cần là rất cần, nói cái gì cũng được cũng là cần, chỉ cần không trực tiếp từ chối chính là đồng ý! Anh có thể đừng thẳng thắn như vậy được không?]

Nam sinh im lặng vài giây, sau đó mới hiểu ra.

Đúng, con người ai cũng biết xấu hổ, huống chi mấy người anh Dục còn bị cô gái kia đánh, chuyện mất mặt như vậy sao có thể nói thẳng ra.

Hơn nữa vừa rồi anh Dục cũng không trực tiếp từ chối, hiểu rồi! Chỉ cần không trực tiếp từ chối vậy chính là đồng ý.

*

Lớp A.

Sự tích vinh quang của Tống Y đã lan truyền khắp trong trường, cho nên sau khi cô bước vào lớp lại một lần nữa bị toàn bộ ánh mắt xung quanh nhìn chằm chằm.

Mà trước khi về, Mộ Dung Hoan còn vỗ vai cô, nói hai chữ: “Cẩn thận.”

Đắc tội với Quyền Nhạc, Mộ Dung Hoan còn có thể bảo vệ cô, nhưng dám đối xử với Thẩm Cảnh mà nói không thể nghi ngờ chính là tìm đường chết.

Không chỉ Mộ Dung Hoan nghĩ như vậy, mà tất cả mọi người đều có chung suy nghĩ, vẻ mặt nhìn Tống Y vừa phức tạp lại vừa đồng tình, đều biết ngày tháng sau này bạn học sinh ưu tú này sẽ không dễ dàng.

Vẻ mặt Tống Y vẫn bình tĩnh, ngồi xuống ghế của mình mở sách ra, xem như không có chuyện gì tiếp tục học tập.

Đến khi tiếng chuông chuẩn bị vang lên, Giang Dịch Hành mới trở lại ngồi xuống bên cạnh Tống Y.

Hai người không giao tiếp với nhau, có thể nói là nước sông không phạm nước giếng, đây cũng là cách ở chung hoà hợp nhất trong cảm nhận của Tống Y.

Đến cuối tiết thứ hai, ngoài cửa đột nhiên có người gọi tên cô.

Bạn học khuôn mặt thanh tú, buộc tóc đuôi ngựa lúc cười còn có má lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu, thật sự rất dễ khiến mọi người sinh ra thiện cảm.

Nữ sinh nói: “Cậu là Tống Y phải không? Cô Hứa dặn cậu tan học đi tìm cô ấy, phòng của cô là phòng A7 toà 3 đúng không?”

Cô Hứa là giáo viên quản lý khối 12, cho nên Tống Y cũng không nghi ngờ, chỉ nói: “Cảm ơn cậu, tôi biết rồi.”

Tống Y quay lại chỗ ngồi của mình, giọng nói lạnh lùng bên cạnh lại đột nhiên vang lên: “Phòng giáo viên đều ở A3.”

Tống Y có hơi bối rối, ngẩng đầu nhìn Giang Dịch Hành, xác định người vừa lên tiếng chính là hắn. 

Mà Giang Dịch Hành cũng không nói gì, cầm tờ đăng ký trên bàn đi ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.

Tống Y duỗi tay chống cằm nhìn chằm chằm mặt bàn bắt đầu suy  nghĩ, so sánh với mấy nhân vật nam thần kinh trong quyển truyện này, Giang Dịch Hành cũng xem như là người tử tế trọng tình trọng nghĩa.

Cho nên lời này của hắn là muốn nói với cô, nữ sinh vừa rồi có vấn đề.

Tuy cảnh này hình như không có trong truyện gốc, nhưng dựa vào kinh nghiệm đọc mấy trăm quyển ngôn tình của Tống Y, những nữ chính tiêu chuẩn đều sẽ bị mấy vật hi sinh bắt nạt.

Đến cả nam chính cô còn dám đánh thì còn chuyện gì mà sợ?

Tống Y suy nghĩ thông suốt, cúi đầu lục cặp sách tìm ra một cây búa.

Hệ thống: [Cô bỏ vào từ khi nào vậy???]

Tống Y tự tin  trả lời: “Ừ, buổi sáng ra ngoài tiện tay cầm theo.” 

Hệ thống [….]

Có người bình thường nào lại tiện tay cầm búa khi ra ngoài?

*

Tan học, Tống Y đúng giờ tới trước cửa phòng cô gái nhắc đến, trong lòng cảm thấy có chút khinh thường.

Nhìn cánh cửa rỉ sắt, vừa nhìn đã biết không sử dụng thường xuyên, bọn họ thật sự xem cô là đứa ngốc sao.

Dù vậy Tống Y vẫn đẩy cửa ra, sau đó lại nhanh chóng lùi lại một bước.

Xô nước từ trên cao đổ xuống, tuy Tống Y đã cố tránh đi, nhưng vẫn có một chút nước bẩn bắn lên đôi giày thể thao trắng của cô.

Trong phòng có hai nữ sinh, hai mắt thất vọng nhìn Tống Y tránh được xô nước bẩn, nhưng ngay sau đó lập tức nhìn nhau đồng thời bước tới, thô bạo nắm lấy cánh tay của Tống Y, kéo cô vào trong phòng. ( truyện trên app t.y.t )

Trong mắt Tống Y hiện lên vẻ sợ hãi, vừa đáng thương nhìn bọn họ vừa giãy giụa vừa hét lên: "Các cậu muốn làm gì? Có ai không? Có ai không cứu tôi với?"

Thẩm Dục Cảnh bước chân vội vàng tới phòng A7, vết bầm tím dưới mặt đã tan đi rất nhiều, nhưng biểu cảm xấu xí chỉ hơn chứ không kém.

Vừa rồi thằng nhóc Trương Dũng kia chạy tới tranh công với hắn, Thẩm Dục Cảnh cũng mới biết hắn làm gì.

Tuy Thẩm Dục Cảnh sẽ không dễ dàng tha thứ cho Tống Y, nhưng cũng tuyệt đối không làm ra loại chuyện hèn hạ như vậy.

Hắn muốn đường đường chính chính chiến thắng, chứ không phải dùng thủ đoạn bỉ ổi để ức hiếp đối phương.

Cho nên chuyện hắn phải làm bây giờ chính là đi cứu Tống Y.

Vừa tới gần căn phòng Trương Dũng nói với hắn, nhìn thấy cánh cửa và xô nước bẩn dưới đất, Thẩm Dục Cảnh đã lập tức nhận ra có chuyện không ổn.

Hắn vẫn tới muộn rồi sao?

Thẩm Dục Cảnh đưa tay đẩy cửa, lại phát hiện cửa hình như bị khóa từ bên trong.

“Tống Y! Tống Y!”

Thẩm Dục Cảnh gõ cửa, lớn tiếng gọi tên cô, nhưng đáp lại chỉ là giọng nữ kêu gào đau đớn, xem ra bên kia cửa đang xảy ra chuyện bắt nạt như dự đoán.

Thẩm Dục Cảnh càng cau mày thật chặt, hiện tại hắn không còn thời gian nghĩ đến chuyện khác, lùi lại hai bước, đá mạnh vào ổ khoá.

Ổ khóa cũ bị vỡ vụn, nhanh chóng rơi xuống đất.

Cùng với tiếng vang “Kẽo kẹt kẽo kẹt”, khe hở trên cửa bị kéo dài ra, tình hình bên trong cũng hoàn toàn bày ra trước mặt Thẩm Dục Cảnh.

Chỉ thấy mấy cô gái được Trương Dũng phái tới dạy dỗ Tống Y bị trói chặt trên ghế, trong miệng nhét khăn lông không ngừng vùng vẫy cầu cứu nhìn hắn, nhìn qua bọn họ mới chính là người bị hại.

Mà cô gái yếu đuối  bị bắt nạt đang đau khổ khóc lóc trong tưởng tượng của hắn lại thoải mái đứng sang một bên, nghiêng đầu nhìn hắn như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn giơ một...chiếc búa từ sau lưng lên? ? ?

Thẩm Dục Cảnh: “……”

Không phải, tại sao lại có búa? Hắn không hiểu.

Hơn nữa với tình huống hiện tại lại càng khác với suy nghĩ của hắn.

“Thẩm Dục Cảnh!” Tống Y gọi tên hắn, sau đó còn nhiệt tình mời gọi: “Cậu muốn chơi đập chuột với tôi không?”

Đôi mắt hạnh của cô gái nhìn qua rất ngây thơ, nụ cười chân thành, nhưng những gì cô nói tiếp lại y như lời thì thầm của ma quỷ.

“Đương nhiên, mấy người chính là chuột đất.”

Tác giả có lời muốn nói: Thẩm · bị vẻ ngoài yếu đuối che mờ hai mắt· dục · chuột đất số 3 · Cảnh

Thẩm Dục Cảnh: Rất lâu về sau mỗi lần nghĩ tới cảnh này vẫn luôn cảm thấy mình vừa mở cánh cửa địa ngục…

[Đoạn kịch nhỏ]

Tống Y ( bực bội ): Phiền quá, chỉ sợ bọn họ đều thích tôi giống nguyên tác thì xong đời.

Hệ thống : Ký chủ chỉ cần dũng cảm sống đúng với bản thân, chắc chắn sẽ khiến bọn họ chán ghét.

Tống Y:…… Ừ

Nhiệm vụ hình như đột nhiên trở nên vô cùng đơn giản: )

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play