Tống Y đang ngủ say nghe tiếng gọi mà như gặp ma.

Sở Vũ Tiêm? Chẳng lẽ……cô lại xuyên nữa rồi?

Dù sao tên cô cũng không phải Sở Vũ Tiêm, cũng không có liên quan gì đến cô, cho dù có xuyên nữa thì cũng phải đợi cô ngủ dậy.

Tống Y vừa nghĩ như vậy, lại điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn.

Nhưng giọng nói kia vẫn không muốn buông tha cho cô, chẳng những không dừng lại mà còn khẽ vỗ vào vai cô, tiếp tục gọi: “Sở Vũ Tiêm?”

Tống Y cuối cùng cũng nhận ra đối phương đang gọi mình: “?”

Có bệnh đúng không, thần kinh à?

“Cậu mới là Sở Vũ Tiêm, cả nhà cậu đều là Sở Vũ Tiêm! Sao cứ phải cho tôi vào mấy quyển tiểu thuyết Mary Sue này vậy?” Tống Y dụi mắt, ngẩng đầu lên định nói gì đó nhưng phát hiện ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người xung quanh, lập tức im lặng.

Hình như có chỗ nào đó không đúng, tại sao tất cả mọi người trong lớp đều nhìn cô?

Hơn nữa người bạn gọi cô dậy nhìn rất quen mặt, chính là người sáng này bắt cô phải ghi tên ở cổng trường.

Khoan đã, ngồi bên cạnh cô, vị trí thứ hai.

Tống Y nuốt nước miếng, có chút khó tin xác nhận: “Giang…… Giang Dịch Hành?”

Tống Y lập tức nhở lại việc làm của mình lúc sáng, sự trùng hợp này có phải có hơi quá đáng rồi không?

Giờ phút này hệ thống lập tức gửi câu trả lời cho Tống Y.

[Sự thu hút của hào quang của nữ chính với nam chính và nam phụ có từng mức độ khác nhau = mong ký chủ phân biệt rõ ràng.]

Nếu cho cô thêm một cơ hội, cô chắc chắn sẽ thành thật tên mình vào danh sách, tuyệt đối không dùng cách này để lừa gạt cho qua truyện.

Mà hiện tại, xin hãy cứu cô, ai cũng được nhanh tới đây cứu mạng.

Giang Dịch Hành cũng trả lời Tống Y, chỉ thờ ơ nhìn về phía bục giảng: “Thầy, cậu ấy tỉnh rồi.”

Thầy giáo đầu trọc đứng trên bục giảng nhìn Tống Y còn đang bối rối, nói thẳng: “Trong lớp của tôi đã ngủ rồi có còn nói mớ! Ra khỏi lớp đứng cho tôi.”

Tuy đây là hình phạt, nhưng giờ phút này Tống Y nghe xong lại cảm thấy còn tuyệt vời hơn cả trời xanh ban ơn, nhanh chóng đứng lên: “Xin lỗi thầy! Em lập tức ra ngoài.”

Nói xong Tống Y vội vàng rời khỏi hiện trường, hai chân bước vội như đạp gió.

Tống Y đứng ở cửa, ánh mặt trời chiếu rọi chói chang, cô vẫn còn có chút buồn ngủ.

Đột nhiên, lớp B bên cạnh cũng vang lên tiếng gầm-

“Trong lớp của tôi mà vẫn còn ngủ? Ra ngoài đứng.”

Tiếng gầm đánh tan cơn buồn ngủ của Tống Y, cô quay đầu nhìn cửa lớp B, đột nhiên có chút đồng tình với một người xui xẻo giống mình.

Rất nhanh, một cô gái bước ra khỏi cửa lớp B. Mái tóc dài màu hồng nhạt đặc biệt chói mắt dưới ánh mặt trời. Thảnh thơi dựa vào tường tắm nắng như Tống Y..

Trong lòng Tống Y cảm thán sâu sắc, trường học này thật sự rất thú vị.

Cô không mang phù hiệu bị bắt trừ điểm, bạn học nhuộm cả cái đầu hồng rực rỡ này không bị đuổi học sao? Có phải không có ai quản không? Có còn công bằng nữa không?

Nhưng rất nhanh Tống Y đã phản ứng lại, tóc dài màu hồng nhạt? Lời nhắc này quá rõ ràng, đây không phải chính là nữ phản diện Mộ Dung Hoan trong nguyên tác sao?

Vị hôn thê của nam hai Giang Dịch Hành, một đại tiểu thư vừa xinh vừa giàu chân chính.

Bởi vì Mộ Dung Hoan từ nhỏ đã thích Giang Dịch Hành, cho nên đương nhiên không chấp nhận được Giang Dịch Hành thích người khác, hai người cứ giành qua giành lại nhưng cuối cùng đều phí công vô ích, sau khi nữ chính qua đời nam phụ cũng không yêu cô ấy, cuối cùng cô ấy hoàn toàn thất vọng lựa chọn ra nước ngoài du học.

Tóc dài màu hồng, họ kép Mộ Dung, vị hôn thê, gia thế giàu có, tất cả những thứ cường điệu này kết hợp với nhau…

Khoé môi Tống Y không nhịn được liên tục giật giật –

Buồn cười! Thật đúng là quá buồn cười! Đây mới chính là Mary Sue chân chính! Thật sự khiến người ta không thể không yêu.

Tối hôm qua đọc xong quyển tiểu thuyết này cô đã có suy nghĩ rõ ràng là đây là truyện Mary Sue điển hình, nhưng sao không đặt cho mấy nam chính họ kép như Âu Dương với Thượng Quan luôn đi, như vậy làm sao có thể có hương vị của tiểu thuyết Mary Sue thời xưa được? Không nghĩ tới vai phản diện Mộ Dung Hoan này lại có thể thỏa mãn được sở thích kỳ lạ của cô. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Đột nhiên Mộ Dung Hoan xoay người lại, nhìn thẳng về phía Tống Y.

Tống Y: Nụ cười đột nhiên cứng đờ jpg.

Mộ Dung Hoan vươn tay túm gọn mái tóc dài của mình lên cao, trực tiếp đi thẳng tới chỗ Tống Y, ánh mắt đánh giá  cô: “Cậu chính là người đứng hạng một?”

Tống Y không chút do dự xua tay phủ nhận: “Không phải, cậu nhận nhầm người rồi.”

Mộ Dung Hoan vô cảm giơ màn hình lên trước mặt Tống Y, thể hiện là cô ấy có đọc tin tức.

Tống Y chỉ có thể đau đớn thừa nhận: “Được rồi, đúng là tôi, cậu có chuyện gì hả?”

Mộ Dung Hoan thu lại điện thoại: “Cậu là bạn cùng bàn với Giang Dịch Hành?”

Tống Y gật đầu: “Đúng vậy.”

“Tôi cảnh cáo cậu đừng quá thân thiết với Giang Dịch Hành, cũng đừng có mấy suy nghĩ không đúng đắn, bởi vì cậu ấy là người của tôi.” Mộ Dung Hoan nhìn  Tống Y, trực tiếp tuyên bố chủ quyền của mình, vừa tát một cái lại cho thêm quả táo ngọt: “Cậu đắc tội với Quyền Nhạc đúng không? Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi nhất định sẽ giải quyết cậu ta giúp cậu, để cậu có thể yên tâm học xong ở Sansley.”

Mộ Dung Hoan vừa nói vừa khẽ cúi người đến sát bên tai Tống Y, giọng nói rõ ràng là đang cười nhưng lại mang theo vẻ cảnh cáo: “Cậu là học sinh mới nên có lẽ không biết, trong trường này cũng từng có một người giống cậu, nhưng kết quả đều chịu kết cục phải thôi học, mà một khi bị đuổi khỏi Sansley sẽ không còn một trường học nào ở đế đô nào nhận nữa.”

Cho nên Mộ Dung Hoan mới đặc biệt đưa cành ôliu ra trước, vừa là ban ân cũng là thương hại, người thông minh sẽ không từ chối.

Tống Y kinh ngạc ngẩng đầu ——

Trời ơi! Ai bảo Mộ Dung Hoan là nữ phụ ác độc? Đây rõ ràng chính là Bồ Tát sống!!!

Nguyện vọng của nguyên chủ cũng chính là yên bình tốt nghiệp cấp ba thi đậu vào đại học đế đô, mà giờ phút này Mộ Dung Hoan lại nói sẽ giúp cô?

Cô không thích Giang Dịch Hành, đương nhiên sẽ không muốn trở thành kẻ thù của Mộ Dung Hoan vì  Giang Dịch Hành, kẻ ngốc mới từ chối.

Vì thế Tống Y vội cầm lấy tay Mộ Dung Hoan, ánh mắt ngập tràn cảm động: “Được! Tôi đồng ý với cậu! Cảm ơn cậu! Thật sự không nghĩ tới cậu đã xinh đẹp mà còn tốt bụng như vậy! Cậu và Giang Dịch Hành đúng là một đôi trai tài gái sắc.”

Mộ Dung Hoan sửng sốt, bị thái độ nịnh hót của Tống Y làm cho choáng váng. Thật sự không biết Tống Y lại thức thời như vậy, làm cho mấy lời uy hiếp cô ấy vừa chuẩn bị đều phải nuốt lại vào bụng.

Đại tiểu thư từ nhỏ được cưng chiều không quen tiếp xúc thân thể gần gũi như vậy với người khác, Mộ Dung Hoan lúng túng rút tay ra khỏi tay Tống Y, còn lùi lại một bước: “Được rồi, thêm thông tin liên lạc đi. Nếu cần tôi sẽ gọi cho cậu.”

Tống Y nhận lấy điện thoại Mộ Dung Hoan chia sẻ số Wechat của mình vào.

Chuông tan học vang lên.

Mộ Dung Hoan nhìn thoáng qua phòng học lớp A, hoặc  có lẽ là chỉ muốn tìm Giang Dịch Hành, sau đó mới lưu luyến quay đầu rời đi.

Đoạn tương tác ngắn ngủi của hai người ở cửa lớp cũng bị chụp ảnh đăng lên diễn đàn ==

[Thú vị! Mộ Dung đại tiểu thư đi tìm Tống Y gây chuyện.]

1L: Trước đây Giang Dịch Hành vẫn luôn đứng nhất, top 3 ở lớp A cũng toàn con trai, bây giờ Tống Y đột nhiên xuất hiện đã cướp mất vị trí đầu tiên lại còn là bạn cùng bạn với Giang Dịch Hành, Mộ Dung đại tiểu thư không vội mới là lạ.

2L: Là một bộ phim cẩu huyết hai nữ giành một nam sao? Đại tiểu thư nhà giàu được nuông chiều có hôn ước VS thiếu nữ bình dân xinh đẹp, dịu dàng tài giỏi, hoa hồng đỏ và ánh trăng sáng, nếu là tôi cũng khó mà lựa chọn.

3L: Lầu trên có thể lấy gương ra tự nhìn lại mình được không? Bản thân mình là ai mà có thể so với Giang thần của bọn tôi?

4L: Tôi thấy mấy cô gái các cậu đúng là háo sắc còn ngốc nghếch, Giang thần cái gì, còn không phải bị một học sinh chuyển trường dễ dàng cướp mất vị trí đầu tiên sao.

5L: Lầu trên ỷ vào quyền ẩn danh nên mới dám tự tin nói như vậy đúng không? Giang thần có thế nào cũng không kém mấy người.

……

Nhìn những bình luận này, Tống Y rơi vào trầm tư.

Thiếu nữ bình dân xinh đẹp, dịu dàng tài giỏi? Ánh trăng sáng? Chẳng lẽ bọn họ đang nói cô?

Nghĩ tới ba nam chính trong truyện đều yêu thích sự dịu dàng của nguyên chủ, Tống Y chỉ có thể điên cuồng lắc đầu, không, không, điều này tuyệt đối không được! Từ chối thiết lập nhân vật này! 

Vì thế Tống Y lấy gương nhỏ trong túi ra, cố gắng luyện tập vẻ mặt nhe răng trợn mắt, cố gắng làm cho mình trông hung dữ hơn một chút.

Mà rất nhanh cô đã cảm nhận có ánh mắt bên cạnh đang nhìn mình -

Giang Dịch Hành nhíu mày nhìn cô, trong mắt gần như viết rõ mấy chữ “người này bị thần kinh”, ngay sau đó còn cố tình kéo ghế tránh xa, y như sợ đứng gần sẽ bị lây bệnh tâm thần của cô.

Tống Y: “……”

Nhìn như vậy thật sự giống như không được thông minh cho lắm.

Nhìn thấy các bạn xung quanh đang tập trung học bài, Tống Y vội cất gương cũng “nhập gia tùy tục” mà làm xong hai bộ bài thi.

Đến giờ ăn trưa, các bạn trong lớp A dường như cũng không quá để ý vẫn tiếp tục chuyên tâm và sách vở, có một số người thậm chí còn không đi ăn trưa là lấy bánh mì và sữa trong cặp ra, vừa ăn vừa học.

Nhưng dạ dày Tống Y không thể chịu nổi, chỉ tuỳ tiện dọn đồ lại đi tới nhà ăn.

Ở Sansley chỉ có một nhà ăn, nhưng diện tích rất lớn, các trường khác đương nhiên không thể so sánh được, tổng cộng có bốn tầng, tầng càng cao thì càng đắt càng ngon hơn.

Đồ ăn ở tầng một giá cả rất phải chăng, nhưng học sinh cũng không nhiều lắm. Về cơ bản chỉ có học sinh ưu tiên không có điều kiện mới ăn ở đây, nhưng chất lượng không thua kém gì những nhà hàng bình thường bên ngoài.

Tống Y gọi hai món thịt và một món canh, còn gọi thêm cho mình một cái đùi gà lớn, sau đó bưng đĩa cơm ra, tìm một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ.

Trong lúc Tống Y còn đang gặm đùi gà lại đối mặt với ánh mắt của Mộ Dung Hoan, ngay sau đó đối phương cũng như xác định được mục tiêu mà đi về phía Tống Y.

Tống Y: “?”

Dựa theo hướng đi của cốt truyền, lần đầu tiên cô và Mộ Dung Hoan gặp mặt chính là ở nhà ăn, đối phương cũng nói những lời tương tự như ở trước cửa lớp, sau đó nguyên chủ lại bình tĩnh phản bác lại khiến Mộ Dung Hoan tức giận hắt cả khay thức ăn lên người cô.

Cả khay thức ăn, đúng vậy tất cả.

Tống Y không nói gì, để tránh cho bi kịch tái hiện, nhanh chóng nhét miếng thịt kho tàu vào miệng.

Mộ Dung Hoan đi tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, hỏi: “Tại sao không trả lời Wechat của tôi?”

Tống Y nuốt miếng thịt kho trong miệng xuống, lấy điện thoại từ trong túi ra, chỉ thấy Mộ Dung Hoan gửi tin nhắn cho cô.

[Buổi trưa tan học chờ tôi.]

Tống Y trực tiếp xin lỗi: “Ngại quá, tôi không nhìn thấy.]

“Quên đi.” Mộ Dung Hoan trợn mắt với Tống Y một cái, sau đó khoanh tay kéo ghế ngồi xuống đối diện cô: “Đừng nhìn tôi, cậu ăn cơm của mình đi.”

Tống Y gắp nốt miếng thịt kho tàu cuối cùng trên khay, sau đó có chút do dự nói: "Tôi không quen có người nhìn mình ăn.”

“Cậu tưởng tôi muốn tới cái nhà ăn bình dân này của mấy cậu chắc?” Mộ Dung Hoang càng mất kiên nhẫn: “Tôi chấp nhận ở lại đây với cậu chính là để cảnh báo cho Quyền Nhạc biết cậu là người của tôi, như vậy cậu ta sẽ không dám làm gì quá đáng với cậu nữa có hiểu không?”

Nhận ra ý tốt của Mộ Dung Hoan, Tống Y lại cân thành cảm thán một lần nữa: “Cậu đúng là người tốt.”

Mà giờ phút này, mọi người trong căng tin đều âm thầm chú ý đến bàn Tống Y vả Mộ Dung Hoan đang ngồi.

Con cháu nhà có tiền như Mộ Dung Hoan lại xuất hiện ở nhà ăn lầu 1, đây thật đúng là chuyện kỳ lạ, hơn nữa ngồi đối diện còn là Tống Y thi được hạng 1 kỳ thi lần này, đương nhiên khiến rất nhiều người chú ý, trong đó cũng bao gồm….

Quyền Nhạc đứng ở thang máy nhìn chằm chằm Tống Y, khuỷu tay chọc vào cậu thiếu niên tóc vàng bên cạnh: “Thẩm Dục Cảnh, có đi hóng chuyện không?”

Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Dục Cảnh ngập tràn vẻ thiếu kiên nhẫn, đôi mắt đào hoa đa tình trời sinh lại ẩn chứa một chút lạnh lẽo, nói: “Thần kinh à, Mộ Dung Hoan bắt nạt người ta còn là chuyện lạ sao?”

Quyền Nhạc bày ra vẻ: “Chuyện này cậu không hiểu đâu” nhìn Thẩm Dục Cảnh, hỏi: “Cậu biết người ngồi đối diện là ai không?”

“Liên quan gì đến tôi.”

Đối với Thẩm Dục Cảnh mà nói, tất cả mọi chuyện trên đời chỉ có thể tổng kết bằng tám chữ: Liên quan cái rắm, liên quan gì đến tôi.

Quyền Nhạc cũng không giận, tự hỏi tự trả lời: “Là người đứng đầu khối 12 chúng ta.”

Câu trả lời này đã thành công khơi được sự quan tâm của Thẩm Dục Cảnh, hoặc có thể nói là chán ghét –

“Hả, thằng cháu trai Giang Dịch Hành còn mặc váy sao? Tâm lý biến thái hả?”

Tác giả có lời muốn nói: Giang Dịch Hành:……? Liên quan gì đến tôi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play