Câu nói không đầu không đuôi của Thẩm Dục Cảnh làm cho Tống Y giật mình, một câu “thần kinh” đã sắp ra khỏi miệng nhưng vì nghĩ tới bên cạnh có đứa trẻ nên chỉ có thể nghẹn lại.
Mà giờ phút này, Thẩm Dục Cảnh bề ngoài nhìn như đang bình tĩnh không có chuyện gì, nhưng sự thật là mũi giày da đã cắm chặt xuống đất.
Trong chớp mắt ngắn ngủi như vậy, hắn chợt nhận ra có điều gì đó không giống với những gì mình tưởng tượng.
Ít nhất…… Ít nhất hôm nay Tống Y cũng không định tỏ tình với hắn.
Để che đậy sự xấu hổ của mình, Thẩm Dục Cảnh lập tức trả lời câu hỏi vừa rồi của Tống Y: "Toán? Toán cái gì?"
Tống Y cầm cuốn bài tập toán trên bàn vẫy hắn: "Toán tiểu học, đề thi Olympic Toán lớp ba." "
“A.” Thẩm Dục Cảnh tự tin ngồi xuống, cầm lấy sách trong tay Tống Y: “Toán lớp 3? Cậu đúng là quá coi thường tôi rồi.”
Cậu nhóc đang ngồi lại nhíu mày, không quá tin tưởng: “Anh họ, từ nhỏ ông nội đã mắng anh ngốc, anh không biết thì đừng đụng đến bài tập của em.”
Nghe thấy cậu bé gọi Thẩm Dục Cảnh là anh họ, Tống Y đột nhiên tại hiểu được cảm giác quen thuộc vừa rồi là như thế nào, giọng điệu nói chuyện y như Thẩm Dục Cảnh, cả hai đều thiếu đòn.
Thẩm Dục Cảnh bị mắng trước mặt Tống Y là ngu ngốc, tổn thương lòng tự trọng nặng nề, hắn không chút do dự cầm vở bài tập gõ đầu nhóc con: “Thẩm Lạc không biết thì đừng nói bừa, đó là do anh đây lười học chứ không có nghĩa là không biết, có hiểu không?”
Thẩm Lạc ghét bỏ nhìn Thẩm Dục Cảnh: “Nhưng anh Quyền Nhạc cũng nói thành tích của anh rất kém.”
Thẩm Dục Cảnh: “Đó là do cậu ta ghen ghét anh.”
Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay, Quyền Nhạc cũng vừa bước vào vườn hoa nhìn thấy tình cảnh trước mắt lập tức sửng sốt.
Quyền Nhạc hỏi: “Thẩm Dục Cảnh, học sinh giỏi, sao hai người lại ở đây?”
Thẩm Dục Cảnh mất kiên nhẫn nói: “Dạy thằng nhóc Thẩm Lạc này làm toán, nghe nói kỳ thi lần trước nó đứng cuối lớp, thật đúng là mất hết mặt mũi nhà chúng tôi.”
Thẩm Dục Cảnh? Làm toán? Quyền Nhạc thật sự không có cách nào liên hệ được hai từ này với nhau.
Vì thế hắn cũng có chút lo lắng hỏi: “Cậu biết làm sao?” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
“Còn cậu nữa, sau này không được bịa đặt nói tôi học kém, tôi chỉ là lười viết chứ không có nghĩa là không hiểu.” Thẩm Dục Cảnh vừa nói vừa mở sách bài tập ra, còn liên tục nói: “Vô nghĩa, toán lớp 3 mà thôi, sao tôi có thể…..”
Thẩm Dục Cảnh nói xong lập tức cứng đờ.
Từ từ, đề này là sao? Hắn không hiểu.
Nụ cười trên mặt Thẩm Dục Cảnh cứng lại, sau đó cố gắng giữ bình tĩnh đọc lại câu hỏi một lần nữa.
Hắn có thể chắc chắn, hắn không biết làm.
Mà giờ phút này, giọng nói bình tĩnh của Tống Y vang lên: “Tôi nghĩ câu này nằm ngoài phạm vi, đáp án tôi tính có vấn đề.”
Tống Y thừa nhận mình không biết làm đề này, Quyền Nhạc cũng có chút bất ngờ, không khỏi ló đầu nhìn qua.
Cảnh tượng cuối cuối cùng chính là Thẩm Lạc ngồi ở giữa, hai tay khoanh trước ngực, trong khi ba người Tống Y, Quyền Nhạc và Thẩm Dục Cảnh vùi đầu trong giấy bút, cùng nhau giải quyết vấn đề.
Cuối cùng, đưa ra ba đáp án hoàn toàn khác nhau.
Quyền Nhạc: “Tin anh, đây chắc chắn là đáp án chính xác.”
Tống Y: “Chị đứng nhất lớp, nghe chị.”
Thẩm Dục Cảnh: “Anh là anh họ của em, sẽ không hại em.”
Thẩm Lạc: “……”
Cậu cảm thấy cả ba người này đều không đáng tin cho lắm.
Trong lúc ba người chuẩn bị tranh luận, chú Trần đã đi tới, giọng điệu thúc giục: “Cậu chủ, mọi người đều đang chờ cậu.”
Cuối cùng ba người đặt tờ giấy viết tay trong tay vào tay Thẩm Lạc, để tối về nhà suy nghĩ kỹ nên chọn đáp án nào.
Mộ Dung Hoan vừa nhìn thấy Tống Y và Thẩm Dục Cảnh một trước một sau lần lượt đi vào đại sảnh, lập tức lộ ra ánh mắt hóng chuyện.
Nhưng vừa thấy Quyền Nhạc theo sát phía sau, tất cả lại biến thành thất vọng.
Cô ấy còn tưởng Tống Y và Thẩm Dục Cảnh còn được ở riêng với nhau, đúng là nhàm chán.
Cảm nhận được ánh mắt chán ghét của Mộ Dung Hoan dành cho mình, Quyền Nhạc không nhịn được suy nghĩ rốt cuộc gần đây mình đắc tội với vị đại tiểu thư này lúc nào.
Đương nhiên, hắn không tìm được câu trả lời.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu
Mà Thẩm Dục Cảnh từ trước đến nay đều không phải là người thoải mái trước công chúng, đối mặt với cảnh người khác bắt chuyện chỉ cảm thấy bực bội.
Cũng có người rõ ràng là muốn lấy lòng Thẩm Dục Cảnh, trên mặt tươi cười nói: “Cậu Thẩm, tôi mới từ nước ngoài về, nếu cậu có cần gì cứ nói với tôi, tôi có thể giúp cậu sắp xếp món quý nhất tốt nhất.”
Thẩm Dục Cảnh cười nhạo: “Anh nhìn tôi giống thiếu thốn lắm hả?”
Người nọ nhận ra lời mình nói chưa đủ hay, liền cười xin lỗi tiếp tục: "Đúng, đúng vậy, cậu Thẩm đương nhiên không thiếu thứ gì, chỉ là tôi vẫn muốn góp một chút sức mọn cho cậu mà thôi.”
Quyền Nhạc đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Không, cậu thiếu một thứ.”
Thẩm Dục Cảnh có chút ngoài ý muốn nhướng mày, hỏi: “Cái gì?”
Quyền Nhạc nghiêm túc nói: “Thiếu mắt nhìn.”
Tống Y đúng lúc đi ngang qua còn bổ sung thêm một câu: “Còn thiếu đạo đức.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thẩm Dục Cảnh: “……”
Cuối cùng hắn lập tức nhìn về phía Quyền Nhạc, phun ra một chữ, “Cút.”
Rõ ràng đây là tiệc sinh nhật của hắn, nhưng Thẩm Dục Cảnh lại không thích bầu không khí này.
Mà Tống Y cầm bánh kem vừa chia, ăn vô cùng vui vẻ.
Sở dĩ cô ở lại bữa tiệc này đến tận bây giờ cũng chỉ vì miếng bánh này mà thôi.
Nghe nói là do thợ nổi tiếng thế giới tự làm, giá trị hơn một trăm nghìn, thậm chí có lúc có tiền cũng không mua được.
Nhưng rất rõ ràng, ngoài Tống Y ra, ở đây không có nhiều người đến ăn bánh.
Nhìn chiếc bánh đã được cắt gọn đặt trên bàn chính, Tống Y bước tới lấy miếng thứ hai, nghĩ tới đồ ăn ngon như vậy lại không ai quan tâm.
Đột nhiên, một giọng nói u ám từ phía sau vang lên: "Bánh ngon như vậy sao?"
Tống Y bị dọa cho giật mình, vừa quay lại nhìn thấy Thẩm Dục Cảnh mới thở phào nhẹ nhõm: “Sao cậu lại tới nữa?”
Thẩm Dục Cảnh nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Tống Y có dự cảm không lành nên nhanh chóng ăn xong miếng bánh trên đĩa, cúi đầu nhìn đôi giày cao gót trên chân mình.
Không tồi, gót giày rất cao, nếu Thẩm Dục Cảnh muốn ra tay cô có thể lập tức lấy ra làm vũ khí.
Thẩm Dục Cảnh nhìn cô: “Cảm ơn quà của cậu, tôi rất thích..”
Tống Y: “……?”
Thích một cái búa? Không phải chứ, chắc chắn là hắn đang mỉa mai chọc ngoáy cô.
Trong lòng Tống Y nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn là cười cho có lệ: “Cậu thích là được.”
“Đi thôi.” Thẩm Dục Cảnh nói xong lập tức nắm lấy cổ tay Tống Y: “Theo tôi lên lầu.”
Tống Y giằng khỏi tay Thẩm Dục Cảnh, lùi lại mấy bước: “Lên lầu làm gì?”
Nhìn vẻ mặt cảnh giác của Tống Y, Thẩm Dục Cảnh đành phải giải thích với cô: “Cậu tặng quà cho tôi, tôi cũng có một món quà cho cậu.”
Tống Y không chút do dự từ chối: “Đêm hôm khuya khoắt, hai chúng ta trai đơn gái chiếc đi chung không tiện cũng nguy hiểm, để lúc khác.”
Hệ thống nhẹ giọng nhắc nhở.
[Đúng vậy, trai đơn gái chiếc đương nhiên nguy hiểm, nếu lỡ cô đánh chết Thẩm Dục Cảnh thì hắn cũng không thể kêu cứu.]
Tống Y: “……”
Lời nói quá thô bạo.
Mà Thẩm Dục Cảnh hiểu sai ý của Tống Y.
Trai đơn gái chiếc? Rất nguy hiểm?
Tống Y đang muốn ám chỉ cái gì? Nếu bọn họ ở chung với nhau, cô sợ sẽ không khống chế được bản thân muốn tỏ tình với hắn sao?
Nghĩ đến đây, khóe môi Thẩm Dục Cảnh lại cong lên lần nữa
Cô không hiểu Thẩm Dục Cảnh đang cười cái gì, chỉ thấy toàn thân nổi hết da gà.
“Tôi……”
Thẩm Dục Cảnh còn chưa kịp nói gì, ánh đèn trong toàn bộ biệt thự trong lại lập tức tối sầm.
Xung quanh tối đen như mực, kèm theo tiếng la hét và giọng nói trấn an.
"Công tắc xảy ra vấn đề. Nguồn điện sẽ sớm được khôi phục. Đừng hoảng sợ! Đừng di chuyển xung quanh! Mọi người cứ ở yên tại chỗ!"
Tống Y đột nhiên nghĩ đến lần trước cô và Thẩm Dục Cảnh bị nhốt trong phòng tiện ích ở trường.
Quả nhiên, hệ thống lại lên tiếng.
[Ký chủ ~ chúc mừng cô đã mở ra một phân đoạn kinh điển khác trong tiểu thuyết Mary Sue ~ Trong đêm tối, khoảng cách giữa hai trái tim càng xích lại gần, và đó là nơi dễ nảy sinh những cảm xúc mơ hồ nhất ~ Hãy trân trọng nó.]
Tống Y: “……”
Sinh ra tình cảm mờ ám với Thẩm Dục Cảnh?
Cô không muốn! Cô không muốn.
Vì thế Tống Y không chút do dự xoay người, cho dù xung quanh là một mảng tối đen cũng phải cố gắng thoát khỏi hiện trường.
Nhưng Tống Y còn chưa đi được một bước, đã cảm nhận được có chuyện kỳ lạ.
Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô, ngón trỏ còn nhẹ nhàng móc vào lòng bàn tay cô...
Tống Y: “???”
Ma à?
Nếu không phải là ma….chẳng lẽ lại là Thẩm Dục Cảnh nhân cơ hội muốn lợi dụng cô? Hắn đúng là thiếu đòn.
Đây là quấy rối! Là quấy rối!!!
Tống Y thật sự nhịn không nổi, vì thế cô không chút do dự nắm lấy bàn tay đó hất qua vai.
"Pụp..." Một tiếng đập mạnh xuống đất, kèm theo một giọng nữ kêu gào thảm thiết.
Tống Y: “……”
Đây hình như không giống giọng của Thẩm Dục Cảnh, cô hình hình…đánh nhầm người rồi?
Mà đúng lúc này, ánh đèn đột nhiên bật sáng.
Nhìn trước mặt mình là một cô gái xa lạ chưa từng gặp bao giờ nằm dưới đất , Tống Y nhất thời ngơ ngác không biết phải làm sao để xin lỗi và cầu xin sự tha thứ.
Cô gái hình như cũng bị làm cho bất ngờ, mặc kệ đau đớn hô lên: “Tống Y? Sao lại là cậu?”
Thẩm Dục Cảnh đứng một bên, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ mang theo cảm xúc sâu xa.
Cô gái này cũng là học sinh của Sansley, hình như còn là trưởng nhóm fan của hắn, thích hắn từ lâu, cũng từng tỏ tình nhưng bị hắn từ chối không biết bao nhiêu lần vẫn không chịu bỏ cuộc, có thể nói là mọi người đều biết chuyện này.
Ngay trước khi đèn tắt, hắn đã nhìn thấy cô gái này bước tới, chắc chắn Tống Y cũng đã nhìn thấy.
Không nghĩ tới, Tống Y lại ghen đến mức ra tay với cả cô gái thích hắn.
Tuy có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng miễn cưỡng có thể hiểu được.
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Y: “……”
Đây là chuyện ngoài ý muốn, tôi muốn đánh cậu.
Thẩm Dục Cảnh: Tôi có thể chắc chắn, cô ấy thích tôi.