Tống Y vội vàng đỡ cô gái đang nằm trên mặt đất đứng dậy: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Cô gái đỡ eo đứng dậy, cố tình tỏ ra tức giận trước mặt Thẩm Dục Cảnh cho nên đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho Tống Y: “Tôi thấy là cậu cố ý thì có! Cậu biết váy này của tôi bao nhiêu tiền không? Làm hỏng rồi cậu có tiền đền nổi sao?”
Nói xong còn cảm thấy chưa hết giận, nhìn xung quanh thấy ly rượu vang đỏ ở bàn gần nhất hất thẳng vào người Tống Y.
Tống Y cũng không trốn, cô tự biết mình sai trước nên một ly rượu cũng chấp nhận.
Giây tiếp theo, xung quanh vang lên tiếng cảm thán.
Tống Y ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Dục Cảnh không biết đã đứng trước mặt Thẩm Dục Cảnh từ lúc nào, ánh mắt cũng có chút bất ngờ.
Ánh mắt của chàng trai tóc vàng trở nên lạnh lùng và nghiêm khắc hơn. Rượu vang đỏ làm ướt gần như toàn bộ tay áo, nhỏ xuống cổ tay áo vest cao cấp rồi chảy xuống đất.
Thẩm Dục Cảnh mất kiên nhẫn cởi đồ ném xuống đất chỉ để lại áo sơ mi trắng, quay đầu nhìn cô gái: “Trần Tuyết, bây giờ cậu đã vừa lòng chưa?”
Ánh mắt Trần Tuyết ngập tràn khó hiểu, tuy có chút hoảng loạn nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh hỏi: “Thẩm Dục Cảnh cậu muốn làm gì? Cậu ta có đáng để cậu đứng ra chặn thay sao?”
“Tôi đang hỏi cậu trước, cậu nên nhìn lại mình trước đi.” Vẻ mặt chán ghét của Thẩm Dục Cảnh không hề che giấu: “Tôi đã từ chối cậu rất nhiều lần, nếu không phải nể mặt bố cậu, cậu đã bị đuổi khỏi Sansley từ lâu rồi.”
“Vậy cậu ta thì sao?” Trần Tuyết cười lạnh một tiếng, nếu Thẩm Dục Cảnh đã nói thẳng như vậy, cô ta cũng không ngại xé mặt chất vấn: “Thẩm Dục Cảnh cậu thích học sinh ưu tiên này đúng không?”
Tống Y: “……”
Liên quan gì đến cô.
Nhưng lời nói của cô gái cũng khiến Tống Y nhất thời hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn sau lưng Thẩm Dục Cảnh, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Tuy rằng rất quá đáng, nhưng nếu như hào quang của nam nữ chính quá mạnh, hoặc sức hấp dẫn cá tính của cô quá mạnh, mà Thẩm Dục Cảnh vẫn thích cô thì sao?
Cũng may Thẩm Dục Cảnh bị chọc cười thành tiếng, rõ ràng là đang coi thường lời nói của Trần Tuyết.
Tống Y lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng coi như yên tâm.
Mà Thẩm Dục Cảnh ngoài mặt thì tỏ vẻ trào phúng khinh thường, nhưng thực tế, bàn tay buông thõng bên cạnh đã vô thức ấn vào góc bàn bên cạnh.
Hắn cố gắng dùng khuôn mặt lạnh lùng che giấu những cảm xúc thay đổi trong lòng. Thẩm Dục Cảnh lớn đến tuổi này, số lượng nữ sinh từng tỏ tình với hắn đếm hai bàn tay không hết, nhưng hắn chưa từng tỏ tình với người khác cho nên tuyệt đối không thể để lộ ra một chút manh mối.
Đương nhiên, hắn cũng không thích cô mà chỉ có chút hứng thú mà thôi.
Hơn nữa rõ ràng là Tống Y thích hắn, cho nên bất kể như thế nào cũng phải là cô chủ động tỏ tình mới đúng.
Còn việc chắn có đồng ý hay không còn phải chờ cô tỏ tình bao nhiêu lần mới miễn cưỡng cho cô một cơ hội.
Trần Tuyết cực kỳ tức giận, không tiếp tục nói chuyện với Thẩm Dục Cảnh nữa mà trực tiếp đi thẳng về phía Tống Y, giơ cao tay.
Tống Y híp mắt, đang nghĩ xem bạt tai này định rơi xuống chỗ nào.
Dù sao lặp đi lặp lại nhiều lần cũng chán.
Nhưng lại có người nhanh hơn một bước.
Thẩm Dục Cảnh ngăn Trần Tuyết lại, nắm cổ tay đẩy cô lùi lại mấy bước, sau đó buông ra, chỉ nói hai chữ: "Tiễn khách.”
Xung quanh lập tức yên tĩnh, bất kể người nào sáng suốt đều có thể nhận ra hành động này của Trần Tuyết đã hoàn toàn chọc giận Thẩm thiếu gia.
Thẩm Dục Cảnh bình thường tuy hành động không chút kiêng dè, nhưng trực tiếp đuổi khách trong bữa tiệc như vậy cũng là lần đầu tiên, có thể nói là không để lại chút mặt mũi cho Trần Tuyết, trong thời gian ngắn nhất định sẽ trở thành trò cười của mọi người. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Trần Tuyết không thể tin được nhìn hắn: “Thẩm Dục Cảnh, cậu biết mình đang làm gì không? Nếu bố tôi biết nhất định….”
Giúp việc đã chạy tới bên cạnh Trần Tuyết: “Tiểu thư, mong cô đừng làm chúng tôi khó xử.”
Tự mình đi đương nhiên sẽ tốt hơn bị kéo ra ngoài, cho dù Trần Tuyết hận đến ngứa răng ngứa lợi cũng chỉ có thể nhìn n về phía Tống Y, bỏ lại một câu “Cậu chờ đó cho tôi” mới tức giận rời đi.
Mà Lục Tình Tình đứng một góc nhìn thấy tất cả mọi chuyện, lập tức nhanh chóng đuổi theo Trần Tuyết.
Cô ta lại tìm được một quân cờ ngu ngốc hữu ích rồi.
*
Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, hôm nay tâm trạng của Thẩm thiếu gia không tốt, cho nên không ai dám nói đùa với hắn, bữa tiệc này có vẻ lại càng thêm nhàm chán hơn bình thường.
Mà thừa dịp Thẩm Dục Cảnh lên lầu thay quần áo, Tống Y đã ăn bánh xong lập tức bỏ chạy.
Cô không có hứng thú với quà của Thẩm Dục Cảnh, bởi vì cô sợ cái gọi là quà của Thẩm Dục Cảnh chính là cầm búa gõ một cái lỗ thật lớn trên đầu cô.
Tống Y ra khỏi khu biệt thự, lập tức bắt taxi đi thẳng về nhà.
Bởi vì đột nhiên muốn ăn xiên chiên cho nên Tống Y cố y xuống xe ở trường tiểu học gần nhà.
Quán xiên chiên ở cửa sau trường là của một bà cụ đã bán ở đây rất nhiều năm, hàng ngon giá rẻ lại sạch sẽ, rất nổi tiếng ở khu này.
Tống Y gọi một ít thịt thăn và bánh gạo, ngoại trừ cô, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên say rượu.
Người đàn ông trung niên ăn liền mười mấy xiên đồ ăn, lại lau miệng, đứng dậy định đi.
Bà cụ hét lớn: “Cậu còn chưa trả tiền cho tôi.”
Người đàn ông xua tay: "Ghi sổ đi, lần sau trả luôn một thể!"
Bà cụ có vẻ rất lo lắng, đến cả dầu trong nổi sôi cũng không để ý, thất thểu chạy đuổi theo người đàn ông kia, nắm lấy tay hắn: “Đã mấy lần rồi, tôi cũng chỉ buôn bán nhỏ, cậu như vậy không được.”
Người đàn ông này rõ ràng đã mất kiên nhẫn, trực tiếp hất tay bà cụ ra: “Đừng có đụng vào ông đây, không phải chỉ là chút tiền thôi sao? Giục cái gì mà giục chờ lần sau tôi đánh bài thắng rồi trả hết một lần cho bà.”
Nói đến cờ bạc, người đàn ông này dường như đã nghĩ ra chuyện gì nên quay ngược trở lại.
Hắn trực tiếp mở hộp đựng tiền lẻ của bà cụ, lấy hết những tờ mười tệ và hai mươi tệ lớn nhất rồi nói: “Bà già, cho tôi vay chút tiền, đến lúc đó sẽ trả lại hết cho bà cả vốn lẫn lời.”
Bà cụ nhìn thấy lập tức chạy tới ngăn cản lại bị tên đàn ông này đẩy xuống đất, còn hùng hổ mắng: “Bà già sắp chết rồi còn giữ tiền làm gì, hay giữ lại mua quan tài à?”
Người đàn ông đang định rời đi thì đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai hắn.
Người đàn ông quay lại định chửi lớn, nhưng nhìn thấy cô gái xinh đẹp đang mỉm cười nhìn mình, lại không nhịn được sững sờ một chút, thái độ nhẹ nhàng hơn một chút: “Cô là?”
“Không quan trọng.” Tống Y túm tóc người đàn ông, kéo hắn đi thẳng tới quầy đồ của bà cụ.
"Mẹ kiếp! Buông ra! Con khốn, mày muốn làm gì..."
Tiếng la hét chửi bới của người đàn ông phải chờ đến khi Tống Y ấn đầu hắn xuống mới im lặng, nhìn chảo dầu đang sôi chỉ cách mặt hắn chưa đầy mười phần, dầu nóng lăn tăn không ngừng bắn lên mặt hắn.
Người đàn ông đột nhiên trở nên sợ hãi, giọng nói không tự chủ được run lên: "Người đẹp, có chuyện gì… từ từ nói, đừng động tay động chân.”
Tống Y không nói gì, chỉ đưa tay về phía người đàn .
Người đàn ông lập tức hiểu ý cô, nhanh chóng lấy từ trong túi ra toàn bộ số tiền vừa cướp được từ quầy hàng của bà cụ: "Trả lại, trả lại, mau thả tôi ra!
“Còn nữa.”
Nam nhân: “Còn nữa cái gì?”
Tống Y vừa nói vừa ấn mạnh hơn một chút: “Đây cũng không phải lần đầu tiên ông ăn quỵt, trả luôn một lần đi.”
Toàn thân hắn run lên, vội vàng chuyển tay bên kia, lấy tiền từ trong túi ra đưa cho Tống Y: “Đều đưa hết cho cô.”
Tống Y nhìn thấy một tờ tiền màu đỏ mời hài lòng buông tay ra.
Sau khi lấy lại được tự do, trong mắt người đàn ông tràn ngập oán hận nhưng vẫn vì sợ hãi mà vội vàng bỏ đi.
Tống Y nhanh chóng đỡ bà cụ đứng dậy, nhét hết tiền vào tay bà. “Tiền của bà đây. Bà có bị thương ở đâu không?”
“Không sao, không sao, cảm ơn cô gái.” Bà cụ cười hiền hậu với Tống Y, sau đó lại sợ hãi kêu lên: “Nồi của bà đều cháy hết rồi, cô gái đợi một chút, bà chiên lại phần khác.”
Cuối cùng Tống Y cầm xiên chiên nhiều gấp đôi lúc đầu tới đây
Tống Y vừa đi vừa ăn, mãi cho đến khi đi vào một con hẻm, lại bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ: "Mẹ kiếp! Đó là người chết à?"
Hệ thống không nói nên lời, nhưng vẫn nhắc nhở cô.
[Ký chủ, cô đi xem đi.]
Tống Y không chút do dự trả lời: "Tôi không muốn, tôi không muốn vào tù
[.....]
[Ký chủ, cô có cảm thấy đây là một bước ngoặt rất quan trọng trong cốt truyện không?]
Cốt truyện rất quan trọng? Người chết nằm bên đường?
Trong lúc Tống Y còn đang suy nghĩ, đã nhìn thấy "xác chết" nằm cách đó không xa cử động, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Đó là một khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt nheo lại nhìn cô đầy cảnh giác. Áo sơ mi trắng trên người dính đầy máu và bùn đấy trên khuôn mặt xanh xao ốm yếu còn có một vết máu, càng làm tăng thêm vẻ đẹp bệnh tật.
Tống Y: “……”
Hình như cô biết đây là ai rồi.
Nhân vật phản diện chính của cuốn sách này, Hàng Phong, lần đầu tiên nguyên chủ gắp hắn là lúc bị thương nặng, lúc đó hắn cũng không muốn nữa, cho nên nằm tạm ở ven đường tự sinh tự diệt. ( truyện trên app t.y.t )
Nguyên chủ đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng này rất đau lòng, sau đó lặng lẽ đem hắn về nhà giấu trong phòng, chăm sóc suốt ba ngày.
Sau khi được nguyên chủ cẩn thận chăm sóc, Hàng Phong dần khoẻ lại cũng đem lòng yêu nguyên chủ, đồng thời lấy lại niềm tin sống để vì muốn có được tình yêu của nguyên chủ.
Sự thật chứng minh không thể tuỳ tiện nhặt đàn ông bên đường.
Ánh mắt Tống Y dừng lại trên người Hàng Phong, đầu óc bắt đầu quay cuồng.
Hàng Phong không muốn sống nữa phải không? Vậy thì tốt, để cô góp thêm chút lửa nữa.
Nếu hôm nay nhân vật phản diện chết ở chỗ này, như vậy sau này cốt truyện tự nhiên sẽ đơn giản hơn!
Tống Y ăn xong miếng bánh rán cuối cùng trên tay, vứt rác vào thùng rác bên cạnh rồi đi về phía Hàng Phong.
Chàng trai trẻ giống như một con sói đơn độc bị thương, ngập tràn bài xích với mọi thứ xung quanh, giọng khàn khàn: “Đừng đến gần tôi… Tôi không cần ai giúp đỡ…”
Nếu hắn chết ở đây tất cả mọi tội nghiệt cũng hoàn toàn kết thúc, có lẽ như vậy chính là kết cục tốt nhất.
Mặc dù Hàng Phong nói như vậy, nhưng hắn vẫn ngước mắt nhìn cô gái đứng trước mặt mình, hơn nữa còn cong eo giống như muốn đỡ hắn đứng dậy.
Hàng Phong nhắm mắt lại, trong lòng tràn đầy chán ghét, hắn không cần thương hại hay giúp đỡ.
Hắn đã nói đừng tới gần hắn, cô không hiểu tiếng người đúng không? Cho rằng như vậy hắn sẽ cảm kích cô? Đúng là mơ mộng hão huyền.
Nhưng giây tiếp theo, Hàng Phong lại nghe giọng nữ mềm mại trước mặt nhẹ nhàng trách móc ——
“Tuổi còn trẻ có tay có chân, làm gì không làm lại ra ngoài đi ăn xin? Ai!”
Tác giả có lời muốn nói:
Hàng Phong: “???”
—
Trước khi Tống Y xuất hiện
Hàng Phong: Tôi muốn chết.
Sau khi Tống Y xuất hiện.
Hàng Phong: Tôi cảm thấy mình vẫn có lý do để sống tiếp.