7.
Từ sau lần trước thái tử hỏi ta, một lời đồn dần lan truyền khắp phủ thái tử.
Đồn rằng Từ lương đệ ra ngoài ăn vụng, bị thái tử bắt ngay tại trận.
Mà hay lắm, phiên bản quái gì cũng có. Nào là vụng trộm với đầu bếp, nào là vụng trộm với Tiểu Trương, còn có cái gì mà vụng trộm với Cửu Vương.
Quên nói, công tử áo trắng chúng ta gặp ở tửu lâu hôm đó chính là Cửu Vương.
Dạo này thái tử năng chạy sang chỗ ta, cũng dần dần khiến các cơ thiếp khác bất mãn.
Tài nữ, vũ nữ và ca nữ đều rối rít tới cửa, vong ân phụ nghĩa khiêu khích ta: “Cô thì biết gì? Dựa vào đâu mà thái tử thích cô như thế?”
Ta muốn nói lại thôi, nghĩ nửa ngày cũng phải công nhận ta chẳng biết cái quái gì cả. Thành khẩn đáp lại ta chẳng biết gì cả.
Sau đó trong phủ lại có tin đồn, Từ lương đệ cuồng vọng, Từ lương đệ tự đại, Từ lương đệ không chỉ cuồng vọng tự đại mà còn ăn vụng.
8.
Để ngăn cản mấy lời đồn đãi, Thái tử phi gọi ta đến, đánh cho hai mươi đại bản. Lấy cớ để chấn chỉnh kỷ cương.
Thật là, chuyện đó thì liên quan gì đến ta, toàn do đầu óc mọi người không trong sáng đó chứ.
Ta bị đánh vào mông, còn bị mất mặt, nằm úp trong cung của mình rên rỉ khóc lóc.
“Nàng khóc trông xấu thật đấy.”
Ta ngẩng đầu lên nhìn, là Thái tử.
Hắn ngồi phía trước giường ta, nhíu mày nói: “Thế này là sao?”
Sao? Còn chả phải vì hắn sao?
Hình như hắn nghĩ ra gì đó: “À, có phải vì hôm nay không đến ăn thịt với nàng không?”
“Người tới, mang thịt lên cho Từ lương đệ.”
Nhìn một bàn toàn là ngan nướng, vịt nướng, xúc xích, lạp xưởng mà ta đã ăn trong ba tháng trời nay.
Ta òa một cái, khóc còn to hơn lúc nãy.