Thái tử và Thái Tử phi vô cùng ân ái.

Nhưng ta lại là Trắc phi của Thái Tử.

Cười ch-ế-t mất, ta gả vào phủ Thái tử ba năm cũng trọn vẹn ba năm nhìn bọn họ ân ái.

Thái tử và Thái Tử phi ngắm trăng, ta ở bên cạnh ăn bánh trung thu, chỉ để lại cho bọn họ phần nhân ngũ cốc.

Thái tử và Thái Tử phi đi du ngoạn cảnh hồ, ta ở phía trước hái hoa, khi bọn họ tới nơi, cả ao sen chỉ còn lại một chiếc lá.

Thái tử và Thái Tử phi đối thơ, ta ở phía sau ngâm nga ba trăm bài thơ Đường, hoàn toàn khiến cho bài thơ mà Thái tử mới viết bại trận đến mức thảm hại.

Rốt cuộc thì Thái tử cũng không chịu được nữa, cười cười vẫy tay gọi ta tới, thân thiết mà nói với ta một chữ:

“Cút.”

1.

Ta sẽ cút chắc, đương nhiên là không rồi.

Thái tử nổi giận đùng đùng, nhưng cũng bó tay hết cách.

Chỉ có thể phất tay áo bỏ đi, còn ra lệnh cho người hầu kẻ hạ hai bên: “Không cho phép nàng ta ăn thịt trong một tháng!”

Thái tử đúng là độc ác quá trời, không biết hắn phát hiện ta ham ăn thịt, lại dám dùng chiêu này để trừng phạt ta.

Nhưng ta cũng chả phải đèn cạn dầu nhá, ta lập tức đút lót Tiểu Trương ở cửa sau, dặn hắn mỗi ngày mang cho ta một con gà nướng.

Thị tì Xuân Nương nhắc nhở ta: “Lương đệ, làm thế không ổn đâu.”

Ta giật mình tỉnh ngộ: “Đúng là không ổn nhỉ, với lượng cơm của ta đáng ra phải dặn ba con mới phải.”

Xuân Nương lòng đau như cắt, quyết định mặc kệ ta, tự đi tìm vũ nữ, ca nữ và tài nữ giỏi nhất trong thành về, định bụng cho họ dạy ta tài nghệ tranh sủng.

Hoàn toàn không ngờ rằng, Xuân Nương rốt cuộc vẫn giúp ta thành công chia rẽ thái tử phi và thái tử.

Một tháng sau, vũ nữ, ca nữ và tài nữ lần lượt thành thừa huy của thái tử, chiêu huấn của thái tử và phụng nghi của thái tử.

Ba người cùng đến chỗ ta cảm ơn, cảm động tới rơi nước mắt, nói: “Đa tạ lương đệ thành toàn.”

2.

Xuân Nương đau lòng gần chớt, Xuân Nương nghĩ mãi mà không hiểu.

Xuân Nương chạy tới trước mặt ta, quỳ xuống và nói: “Lương đệ, ý của nô tỳ không phải thế này đâu.”

Ta cũng đau lòng lắm, vì thái tử có được ba mĩ nữ ấy.

Có lẽ vì thấy ta ăn chay ăn ra tấm lòng bồ tát, để ta làm nhiều việc tốt hơn nữa, hắn hạ lệnh bắt ta ăn chay thêm ba tháng nữa.

Tiểu Trương trông cửa cũng nhân cơ hội này để tăng giá, trước kia một lượng bạc được ba con gà, bây giờ biến thành hai con.

Để tiết kiệm tiền, vào một đêm gió mạnh không trăng, ta mua chuộc Tiểu Trương để hắn cho ta ra ngoài tự kiếm ăn.

Tiểu Trương nói: “Lương đệ, như này không ổn lắm….”

Ta nhét vào tay hắn hai đĩnh vàng, hắn nói: “Như này đi đường không ổn lắm đâu, ngài cẩn thận dưới chân, ra ngoài thuận buồm xuôi gió, thứ lỗi không thể tiễn xa được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play