5.
Ta rất vui sướng, cũng rất tuyệt vọng.
Xuân Nương đỏ mặt, nàng khước từ: “Đa tạ công tử, để chúng ta tự làm công trả tiền là được.”
Công tử áo trắng rất chi là lịch thiệp: “Cô nương dung mạo như hoa, sao có thể làm công được.”
Lại chỉ vào ta và nói: “Nha hoàn của cô nương còn khuynh quốc khuynh thành như thế, cô nương càng không thể hạ mình đươc.”
Tuy để chuồn ra ngoài ta ăn mặc có phần mộc mạc hơn Xuân Nương.
Nhưng vì câu khuynh quốc khuynh thành này, ta quyết định nói chân tướng cho y.
Ta thử nhắc y một câu: “Công tử thật là tinh mắt, thật ra ta mới là….”
Mới nói được nửa câu đã có người xen ngang:
“Không, hãy để ta trả cho.”
Người đó lại nói: “Nữ nhân của bổn cung, ăn uống đương nhiên là do bổn cung trả.”
Bổn cung??
Ta rùng hết cả mình, vừa quay lại liền thấy được thái tử.
6.
Mặt thái tử xụ ra một đống, chất vấn ta: “Tiền tháng này chưa phát hay sao?”
Ta đáp: “Phát rồi, nhưng cũng như chưa phát.”
Mặt hắn càng thối hơn, nói với người đằng sau: “Người tới.”
Xong rồi, ta lại phải ăn chay ba tháng nữa rồi.
Ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhưng lại thấy hắn nói: “Người tới, thưởng cho Từ lương đệ.”
“Thưởng cho nàng tiền tiêu trong ba tháng!”
Từ hôm đó trở id, thái tử y như bị trúng tà.
Ngày nào cũng chạy tới viện của ta.
Tới rồi cũng chả ngủ với ta, ngày nào cũng tìm ta ăn cơm.
Ba tháng sau ta béo lên mười cân (~5kg), thấy thịt là buồn ói.
Thái tử thì không béo, hắn nói hắn ăn xong thì ra ngoài kỵ xạ, còn gập bụng các kiểu.
Hắn hỏi ta: “Giờ còn muốn ra ngoài ăn vụng nữa không?”
Ta chảy hai hàng nước mắt, hồn như bay về Tây Thiên.
Lẽ nào đây chính là giêc người moi tim trong truyền thuyết.