3.

Ta dẫn Xuân Nương ra đường cái.

Nào là chân giò kho tương, vịt quay, xúc xích nhồi thịt kèm trứng muối.

Có phải mọi người cho rằng ta sẽ ăn mấy thứ đó không.

Cười chêc, ta ăn thật.

Nhưng không ăn hết tất cả những món đó.

Vì mới ăn được một nửa, tiểu nhị đã chạy tới hỏi xem ta có trả tiền trước được không.

Ta đập bàn quát hắn, có phải hắn đang châm chọc ta không có tiền không, ta dùng tiền đè chêc hắn còn được nữa là.

Sau đó ta sờ vào tui.

Ôi xong, không mang tiền thiệt rồi.

4.

Chỉ trách lúc ra ngoài hào phóng quá, đưa hết tiền cho Tiểu Trương rồi.

Mắt thấy tình hình vô cùng xấu hổ, Xuân Nương đã tính tự thân đứng ra rồi, lại bỗng nghe thấy giữa bầu không vang lên một câu “Chậm đã!”

Một công tử áo trắng phe phẩy cái quạt nói: “Tiền cơm của vị cô nương này để ta trả.”

Anh hùng cứu mĩ nhân, đúng là phân đoạn kinh điển.

Ta cảm động muốn rơi nước mắt, đang định bước lên lấy thân báo đáp thì thấy y nhìn Xuân Nương mà nói: “Không biết phải xưng hô cô nương như thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play