[Railroad Track] chap 5

9eb61546f177216ec02e3246ea4e6469

 

Thợ xẻ Chesapeake Ripper giết con lợn thịt thứ ba của hắn khi tuyết đã bao phủ Baltimore như một tấm chăn màu trắng. Will không nhìn thấy những bức ảnh đó, nhưng mấy tay phóng viên trong bản tin buổi tối đã mô tả cảnh tượng khá là “kinh khủng”.

Sự gắn kết có vẻ đã làm Hannibal thư giãn – phần Alpha thể hiện rõ trước Will giờ đây dường như tức cười rõ ràng. Nó là khá tuyệt khi chia sẻ những khoảnh khắc yên tĩnh ở phía trước lò sưởi, ngay cả khi Will đánh giá cao những bữa ăn xa hoa và quà tặng.

Liên kết cũng có nghĩa là trở lại với lịch trình xã hội rộng lớn của Hannibal.

Bộ đồ cho buổi diễn opera đã được đặt trước, đường cắt tạo điểm nhấn ở chỗ eo của Will và biến anh thành  một sự bổ sung hoàn hảo cho Hannibal. Ông mở cánh cửa dành cho khách giúp Will khi họ đến nhà hát, mọi người trong bộ quần áo đẹp đẽ đều đã ở trong.

Hannibal đặt tay lên lưng dưới của Will và dẫn anh các bước đi. Một vệt ửng hồng bừng lên trên má của Will khi mọi con mắt đổ dồn về anh. Hannibal gặp nhiều khó khăn để lấy một ly champagne sủi bọt cho anh, và Will nhấp một ngụm để làm bản thân bình tĩnh lại.

“Ah, Hannibal, này là lý do tại sao anh sống rất kín đáo à?”

Mọi người, nhiều hơn những người Will biết, đông đúc xung quanh để tới nói chuyện với cặp đôi mới gắn kết. Hannibal kiêu ngạo. Will mỉm cười bẽn lẽn, và sự bẽn lẽn của anh chỉ làm cho anh trông quyến rũ hơn.

Choáng ngợp, anh để mình bỏ qua một chút từ những cuộc trò chuyện – trong căn phòng rộng lớn, Hannibal đứng ở trung tâm của sự chú ý, và vì vậy tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm người bạn đời Omega xinh đẹp của ông. Có bóng dáng của sự ham muốn, sự ngưỡng mộ, ghen tị cay đắng với sự thành công và khả năng của Hannibal – và giờ ông đã gắn kết, ông là Alpha hoàn hảo. Và sau đó sự ghen tị, với Will, một Omega vô danh đến từ một vùng hẻo lánh miền Nam, kẻ đã đốn ngã được người đàn ông độc thân hoàng kim của Baltimore.

Anh cong người lại gần về phía Hannibal, ngăn chặn tất cả mọi người ra. May mắn thay, việc xã hội trôi qua thật nhanh, và Hannibal mở đường ra chỗ ngồi của mình. Ở vị trí trung tâm, Will nhăn nhó chú ý.

Vở nhạc kịch đã thành công tốt đẹp, Will có thể nói vậy. Trong khi nó là một buổi hòa nhạc opera và cả việc thiếu sự hòa nhã và nghi thức truyền thống, mang nó trở lại bản chất tự nhiên để tạo nên cái chất của cảm xúc nguyên sơ. Will chớp chớp đôi mắt rơm rớm khi đến cao trào, và rồi liếc nhìn người bạn đời của mình, ngạc nhiên khi nhìn thấy đôi mắt ươn ướt của ông.

Will đặt tay trên tay của Hannibal, và người đàn ông lại nhìn anh với sự ấm áp, đôi mắt trìu mến. Anh siết chặt hai bàn tay đan xen vào nhau, và họ giữ nguyên như thế cho phần còn lại của buổi biểu diễn.

Sau đó là các cuộc giao tiếp xã hội nhiều hơn. Will bí mật tự hỏi có bao nhiêu phần để nói trong đó, và sau đó nghe một số các cuộc đàm thoại – chỉ là những bản đồn thổi của các cuộc nói chuyện trước buổi diễn. Anh nhấp một ngụm rượu sâm banh của mình, và để cho mình được dẫn xung quanh bởi Hannibal.

“Việc xã giao có thể khá nhàm chán,” Hannibal thì thầm vào tai anh, “Nếu em không biết cốt truyện đằng sau.”

“Oh?” Will trả lời, nhìn lên Hannibal với đôi mắt sáng rực.

Với một nụ cười lấp lánh, Hannibal bình luận liên tục về chuyện ai đã ngủ với ai, sự ganh đua và thù oán ẩn đằng sau những nụ cười lịch sự và những khoảng  trống an toàn. Mấy cuộc thì thầm thân mật của họ đã bị phá vỡ cũng nhanh như cuộc hôn phối của họ, không có đủ cho nhau.

“Anh đã tìm thấy cậu ấy ở đâu vậy?” một trong những người bạn của Hannibal – Cô Komeda – hỏi. Will thích cô ấy, vì cô ấy không nghe theo Hannibal như nhiều người khác.

“Tôi đến từ Louisiana,” Will nói. Cô Komeda cười.

“Một người đẹp Miền Nam hoàn hảo và lịch sự?” cô trêu chọc Hannibal. “Chỉ hình dung ra được thế.”

Cô chống tay lên hông. “Điều này sẽ mang ngài ra khỏi chỗ ngài trốn và cuối cùng thiết đãi chúng tôi một bữa cơm chứ?”

“Tôi chắc chẳng đáng là một rắc rối,” Will nói vụng về, nhưng cô ấy vẫy tỏ vẻ không đồng ý.

“Cậu bé, người đã khiến Hannibal Lecter tuyệt vời phải ngã gục xuống xứng đáng với giá giá cao nhất của sự khen ngợi ca tụng,” Cô Komeda nói. Hannibal mỉm cười đầy khó hiểu.

“Cái gì cũng có cái xứng với nó,” Hannibal nói, bàn tay trên lưng dưới của Will lướt lên chỗ thắt lưng.Will nhìn ra xa với một vẻ đỏ mặt rực rỡ, và bắt gặp một cái gì đó kỳ lạ.

Có một Beta – một chút về phía đẫy đà, nhưng cũng mặc quần áo và chuẩn bị chu đáo – nhìn rầu rĩ vào họ. Ở bên cạnh ông ta là một Alpha, cũng nhìn chằm chằm, nhưng có một cái gì đó khác nhau trong mắt hắn. Đen tối, và tính toán.

Will rùng mình, quay lại với Hannibal, người đang nhìn anh một cách kỳ lạ.

“Em lạnh sao, em yêu?” ông hỏi. Will lắc đầu.

“Em nghĩ rằng mình bắt gặp một chút ánh nhìn quan sát,” Will giải thích. Hannibal chấp nhận nó, kéo Will gần hơn.

“Anh sẽ giữ ấm cho em,” ông nói trong một lời thì thầm khàn khàn và sâu lắng khiến Will rùng mình vì những lý do hoàn toàn khác nhau.

“Bác sĩ Lecter!”

Một Beta và bạn của ông cuối cùng đã làm theo ra để đến gần họ. Sự tôn thờ trên khuôn mặt của vị Beta trông khá khá lúng túng, Will nghĩ, và cảm thấy khá tiếc cho ông ta. Khuôn mặt của Hannibal đã hoàn toàn phẳng lặng.

“Xin chào, Franklyn,” ông nói, từ ngữ được chọn lựa cẩn thận. Will có thể nói là ông không muốn có cuộc đối thoại này.

“Đây là bạn của tôi Tobias,” Franklyn nói, và sau đó tự mãn với Will, “Tôi là bệnh nhân của bác sĩ Lecter.”

“Xin chào, tôi là Will,” ông trả lại. “Tôi là bạn đời của anh ấy.”

Franklyn nhìn khá đau lòng. Hannibal có vẻ hài lòng. Tobias bị hấp dẫn.

“Như bạn tôi đã nói, tôi là Tobias Budge,” Alpha nói. Đôi mắt của hắn bị gắn chặt vào Will. “Tôi là chủ một cửa hàng âm nhạc – chuỗi những của hàng Violin tốt nhất ở Baltimore.”

Will không hiểu nó có ý gì, nhưng Hannibal có vẻ nhận ra gì đó.

“Ah, Cậu có dịch vụ bảo dưỡng dụng cụ không?” Hannibal êm ái cắt ngang. ” Cây đàn Clavico của tôi dạo gần đây bị lệch tôn, nhưng kỹ thuật trước đây của tôi không may đã nghỉ hưu.”

“Vâng,” Tobias nói, dứt mắt khỏi Will. “Đây là danh thiếp của tôi.”

“Tuyệt vời,” Hannibal nói, nắm lấy nó. Franklyn xuất hiện để cho thấy bản thấn mất quyền kiểm soát nhanh chóng như thế nào, trong khi Will chắc chắn là một cuộc chiến thống trị của các Alpha sẽ biến mất dựa trên ngôn ngữ cơ thể của Hannibal, vết thương chế giễu.

Will đặt tay lên ngực của Hannibal và ngước lên nhìn ông tha thiết.

“Chúng ta không nên ở lại quá muộn,” Will nói, giọng nhỏ nhưng Tobias và Franklyn vẫn có thể nghe thấy họ. “Chúng ta sẽ gặp ngài Crawford ngày mai, nhớ không?”

“Tất nhiên, có lẽ em đã khá mệt mỏi rồi,” Hannibal nói. “Quý ông”.

Họ nói với một cái bắt tay tạm biệt, trước khi họ quay trở ngoài vào, bước trong bầu không khí lạnh. Những bông tuyết rơi xuống từ bầu trời, tan chảy trước khi chạm đất.

“Em đã có một thời gian thực sự rất tuyệt”, Will hứa, khi Hannibal bắt đầu bước lên chiếc Bentley. “Em rất hạnh phúc khi anh chia sẻ điều này với em.”

Hannibal dừng lại, căng thẳng giảm bớt từ vai của mình. Ông đặt một nụ hôn để đốt ngón tay của Will.

“Anh hạnh phúc khi em đã sẵn sàng lắng nghe,” Hannibal thì thầm. “Em yêu à”.

Will nghiêng người dựa vào tay lái, nhấn Hannibal vào một nụ hôn nhẹ nhàng. Hannibal nhấn sâu nó, bàn tay thả xuống để chà xát lên cặp đùi của Will. Họ tách ra để thở, nhìn sâu vào mắt nhau.

Hannibal bắt đầu khởi động, và lái xe về nhà nhanh hơn so với những gì pháp luật cho phép.

Điện thoại reo vào lúc tám giờ sáng. Will tỉnh dậy trong sự lờ đờ mệt mỏi, chắn ngang Hannibal với cái đầu gối trên ngực ông và chân họ lông vào nhau. Hannibal tỉnh dậy như một con mèo – một cách nhanh chóng, đã tỉnh táo – và trả lời với một giọng nói thô lỗ vì giấc ngủ, “Bác sĩ Lecter đang nghe.”

Ông im lặng một lúc, lông mày nhướn lên trên khuôn mặt. “Dây thanh quản…? Tôi sẽ ở đó trong một giờ nữa. “

Hannibal đã kết thúc cuộc gọi, và xoa tay lên khuôn mặt của mình. Will ngồi dậy.

“Anh mong muốn có một buổi sáng quyến rũ hơn, nhưng những kẻ thái của Baltimore có vẻ không ngủ,” Hannibal thở dài. “Ai đó đã bị giết chết tại nhà hát opera. Dây thanh quản  của họ đã bị biến thành nhạc cụ.”

Will vô cùng kinh ngạc. “Làm thế nào …?”

Chuỗi các cửa hàng đàn violin tốt nhất ở Baltimore.

Will lắc những suy nghĩ đó đi. Đó chỉ là một Alpha với một quan tâm quá mức đến một Omega đã kết đôi vui vẻ, anh không nên tưởng tượng ai cũng là giết người hàng loạt xung quanh được.

“Anh chắc chắn nhóm pháp y sẽ thông báo cho anh,” Hannibal nói. Ông bắt lấy đôi môi của Will trong một nụ hôn say đắm. “Anh xin lỗi, anh sợ mình không có thời gian để làm cho em một bữa ăn sáng mà em xứng đáng.”

“Không sao,” Will nói, và sau đó một chút mèo nheo, “Anh có thể làm nó cho em sau được mà.”

Hannibal rên rỉ. “Em cứ nói chuyện kiểu này là chúng ta sẽ không bao giờ ra khỏi cái giường đâu.”

Chậm chạp nhấn Will với những nụ hôn, Hannibal miễn cưỡng đứng dậy. Will nằm xuống, đầu gối lên gối của Hannibal, và nhìn ông di chuyển, mặc lên người những lớp quần áo đã chuẩn bị cho thế giới thấy.

Có những vết sẹo trên cơ thể săn chắc của Hannibal, mờ trắng theo thời gian, và Will tự hỏi có phải anh ta người duy nhất đã thấy Hannibal như thế này không – trần trụi, thô sơ. Không kèm theo một chút học thức nào, vị bác sĩ tâm thần kiểu cách nhẹ nhàng trên bờ vai cứng đờ như xác chết của anh.

Trong không gian giữa giấc mơ và hiện thực, Will từ từ trôi dạt. Hannibal có vẻ thay đổi khi anh nghịch nghịch cái gấu áo – tối dần đi với những cái bóng, gạc xoắn đâm lên trần nhà. Con hươu với bộ lông quạ, anh nghĩ. Sinh vật đã ôm anh trong tuyết. Will mỉm cười, ngà ngà mơ màng đắm chìm.

Hannibal quay lại, và ảo tưởng tiêu tan, những cái bóng rơi rụng. Ông mỉm cười, hôn lên trán Will.

“Đừng lười biếng cả ngày nhé,” Hannibal thì thầm. “Và làm một cái gì đó để ăn đi, em yêu.”

Will buông ra một tiếng ngái ngủ thỏa mãn, và Hannibal đi đến hiện trường vụ án với một nụ cười.

Một bụi ánh sáng của tuyết đã phủ mặt đất qua đêm; không đủ để gây ra bất kỳ vấn đề gì, nhưng nó đã làm cho khu vườn trông là lạ và kỳ quặc. Will đứng trong nhà bếp, ồn ào khi rửa nồi chảo từ bữa ăn tối đêm qua, khuỷu tay ngâm sâu vào đống nước xà phòng. Tiếng chuông cửa vang lên.

“Đợi tôi một phút!” Will gọi với ra, lau khô tay và ào ào chạy ra mở cửa. Hannibal đã ra đặt một gói hàng, mặc dù Will không biết ông đã chọn vận chuyển nhanh hay không mà giờ nó đến sớm thế.

Anh mở cửa, và nụ cười của anh đã rơi khỏi khuôn mặt khi thấy Tobias Budge đứng đó. Mắt Will rời xuống cổ áo của hắn, nhuộm đỏ màu máu..

“Ngài đang chảy máu …” Will nói, giọng lạc đi.

“Tôi vừa giết hai người đàn ông,” Tobias tự tin nói. “Vì em.”

Will lùi lại một bước. Nỗi sợ vang trong trái tim của mình. “Ngài Budge, tôi không thể …”

Tobias bước thêm một bước về phía trước, và Will chốt cửa lại.

Will đã nhanh, và biết rõ căn nhà. Điều này cho anh một lợi thế hơn hẳn Tobias – anh chui xuống dưới gầm giường khi Tobias mất tầm nhìn theo dấu anh. Toàn bộ phòng ngủ có mùi hương hỗn hợp của Hannibal và của anh, tấm trải giường che đi phần không gian trống phía dưới nó. Các cánh cửa dẫn tới phòng ngủ chính và phòng cho khách được đóng mở ngẫu nhiên. Tobias không thể tìm ra nơi anh đã trốn.

Will hầu như không dám thở,khi tiếng cạch cạch của đôi giầy gõ trên lớp sàn gỗ sáng bóng. Có một tiếng gầm gừ giận dữ, và Tobias rời khỏi phòng.

Cánh cửa trước đóng sầm lại, một chiếc xe khởi dộng và rời đi. Will run rẩy dưới gầm giường một lúc lâu, trước khi anh bò ra và chạy xuống nhà để xe, tâm trí của mình lặp đi lặp lại, Hannibal, Hannibal, Hannibal …

Anh lái thẳng đến văn phòng, vẫn đi chân trần khi chạy lên cầu thang và vào phòng chờ. Trong văn phòng vẫn nguyên vạn, anh nghe thấy âm thanh của một cuộc vật lộn, và xông thẳng vào.

Hannibal và Tobias đang ở trong một cuộc vật lộn dữ dội, một cuộc chiến tranh giành sự thống trị sai trái, trong khi Franklyn nằm một bên đã chết và con mắt thủy tinh lăn trên sàn nhà. Tobias đang ở thế thượng phong, Will nghĩ cuồng lên, ghim Hannibal xuống sàn nhà.

Thậm chí không cần suy nghĩ, Will nắm lấy bức tượng của con nai ông để gần cửa, và đập nó xuống, rất mạnh, lên đỉnh đầu của Tobias.

Tobias ngã gục xuống một bên. Hannibal thở hổn hển, chảy máu ra từ chân. Will ném bức tượng sang một bên và giúp Hannibal ngồi dậy.

“Hắn đã đến nhà mình,” Will nấc lên. “Em tưởng… Em tưởng …”

“Anh tưởng em đã chết,” Hannibal nói, sự nhẹ nhõm và nỗi đau đớn vẫn hằn rõ trên khuôn mặt của ông. “Chúa ơi, anh tưởng em đã chết.”

Họ kéo nhau vào một cái ôm chặt nghiến xương, bàn tay của Hannibal xoa lên xuống lưng của Will như không thể chưa từng ôm anh đủ. Will hít vào thứ mùi an ủi của ông, cảm thấy sự ấm áp và sức mạnh của cơ thể Hannibal – hạnh phúc vì còn sống, trái tim vẫn đập vì anh.

FBI đã vào và ra khỏi văn phòng trong khoảng thời gian kỷ lục, hầu như không đặt câu hỏi về chuyện đã xảy ra với Bác sĩ Lecter lịch sự và kính trọng và người bạn đời sợ tới mức phát hoảng của ông.

Họ trở về nhà, và một lần nữa ôm say đắm trong phòng giải lao.

Mylimasis*, “Hannibal thở. “Ánh sáng của đời tôi … Sẽ chẳng còn một ngày đầy nắng nữa, nếu em bị cướp đi khỏi anh.”

Will khóc nức nở, để trọng lượng của bản thân đổ lên trên người Hannibal. ” Hannibal …

Hannibal làm tình với anh ngay trong phòng giải lao, vòng tay ôm chặt giữa người bạn đời của ông để giữ ấm và làm đệm cho anh trên sàn nhà gỗ cứng. Nước mắt tràn xuống má Will khi anh hất đầu ra sau, cơ thể của họ run và cùng thở dài.


*dịch sang tiếng anh là belove – người yêu, em yêu, người tình nhưng mà ở đây tác giả dùng từ này để nhấn mạnh tình cảm của Hannibal nên mình giữ nguyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play