[Railroad Track] chap 6
Đó là vào ban đêm, và chỉ có một mình anh ở trên giường.
Các màn rèm cửa lớn ưa thích của Hannibal đã được mở rộng, cho phép ánh trăng màu bạc chiếu vào. Căn phòng lạnh băng, không giống như các căn phòng ngủ ấm áp thông thường. Will nhìn chằm chằm vào bóng tối kỳ lạ của căn phòng, vặn xoắn và chuyển dịch theo những cách đáng lo ngại.
Im lặng, anh trượt ra khỏi cái giường và quấn mình trong một chiếc áo choàng màu trắng, đi ra ngoài hành lang. Cả tầng rét buốt, không khí lạnh cóng. Hơi thở trở thành sương mù khi nó bay trong không khí. Will đi xuyên qua ngôi nhà, nơi đột nhiên lạnh lẽo và xa lạ.
“Hannibal?” Anh gọi, âm thanh bị bóp nghẹt. Nó giống như một lớp phủ tăm tối bao phủ khắp nhà. Will chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy xung quanh nhà là hàng dặm cây trần trụi, xương trắng đối lập với nền trời đen kịt.
Anh xuống cầu thang và đi qua cửa tò vò vào phòng ăn. Ở trung tâm bàn ăn là hộp sọ của một con hươu, nhồi hoa hồng đỏ và hoa táo đầy nhiều đến mức tràn cả ra ngoài. Phía trên lò sưởi, những bức tranh của Leda và Swan – thứ đã luôn luôn làm Will đỏ mặt – bị thay thế.
Ở đó, trong nét vẽ quả quyết và sống động, là một người khổng lồ cúi người với mái tóc dài màu xám, xé nát một cơ thể xanh xao bị nắm chặt giữa hai bàn tay tuyệt vời. Đôi mắt trắng lồi ra của kẻ khổng lồ nhìn chằm chằm thẳng vào Will, làm anh run rẩy trong áo choàng tắm của mình.
Anh buộc mình phải quay đi, bước vào căn bếp.
Giống như phần còn lại của ngôi nhà, nó được chiếu sáng bởi ánh trăng, và tại chỗ Hannibal đứng, tấm lưng rộng lớn của ông quay về phía Will. Will lộ ra một cái nhìn nhẹ nhõm, bước một bước về phía ông, nhưng cánh tay của Hannibal giang ra, và Will nhìn thấy có máu, chạy lên đến cẳng tay và nhuộm đỏ cái áo lanh trắng của ông.
Will nhìn vào chỗ đó, và thấy tràn đầy thịt – các phần nội tạng đã cắt, nguyên liệu và máu vẫn còn lỏng nhỏ giọt chảy xuống sàn. Máu đổ trên gạch và ngập dưới hai chân của Will.
“Hannibal?” Will thì thầm, tim đập nhanh. Hannibal quay lại nhìn Will qua vai, và có màu đỏ dính trên khuôn mặt của ông.
“Em yêu, em có đói không?” Ông hỏi với những từ ngữ thì thầm. “Anh đang làm món em yêu thích.”
Ông quay hẳn lại nhìn Will, một con dao trong tay, và bước ra khỏi quầy để lộ ra một trái tim sống trên một thớt gỗ. Nó vẫn còn đập.
Với một tiếng thét, Will tỉnh dậy.
Anh thậm chí không nghe thấy tiếng ồn xen lẫn hoảng loạn của Hannibal, bò ra khỏi cái giường để nôn ra toàn bộ dịch vị trong dạ dày của mình tại phòng tắm. Một bàn tay ấm áp xoa lưng anh cùng những lời thì thầm an ủi vô nghĩa.
Sau khi anh nôn xong, Hannibal giúp Will ngồi lên.
“Anh không nghĩ là do dạ dày có vấn đề”, Hannibal nói, vuốt ve những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi của Will.
“Em liên tục gặp những giấc mơ đó”, Will thú nhận trong nước mắt.
“Em đã trải qua một sự kiện đau buồn,” Hannibal xoa dịu. “Bộ não của em chỉ là cố gắng để xử lý nó.”
“Nhưng em không mơ về hắn,” Will thì thầm. “Em thậm chí không hiểu chúng.”
“Cơ chế đối phó có thể kỳ lạ và bình thường,” Hannibal hứa. “Nhưng chừng nào mà nó mang lại sự ổn định và hạnh phúc cho em, nó sẽ không sai.”
Ông xoa nhẹ Will cả đằng trước và đằng sau. “Em không có một mình đâu, em yêu ạ. Anh đang đứng ngay bên cạnh em đây.”
Quỳ trên sàn nhà tắm lạnh băng, Will bắt đầu khóc trong những cơn nấc nghẹn ngào.
–
Will đang dần mất khả năng kiểm soát bản thân.
Các mũi đan bỏ dở và những hàng ngang đếm sai mang đến ngạc nhiên vì sự xuất hiện ngày càng nhiều, dường như vẫn bị mắc kẹt tại kích thước đó. Anh không nhớ nổi vẻ bề ngoài của các cửa hàng tạp hóa nữa. Những giấc ngủ mệt mỏi, dù anh không còn vùng dậy nữa. Một cuộc kiểm tra mang thai cho biết rằng các triệu chứng này không phải là một điềm lành.
Hannibal, bình tĩnh và kiên quyết như một bức tượng, là hòn đá của anh trong cả giai đoạn thử thách. Ông thì thầm về cơ chế đối phó và các sự kiện chấn thương khi một cơn ác mộng lại đổ tràn lên Will, nhưng có vẻ như những đường sẹo của Will đã lại rách tan một lần nữa. Đôi khi dường như là quá nhiều để thậm chí là rời khỏi ngôi nhà, thay vì cuộn mình vào trong chăn và nhìn lối vào phòng ngủ với đôi mắt mở to.
Nhưng cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, và Hannibal có bữa tiệc tối của ông.
Ngôi nhà được trang trí theo các tiêu chuẩn đòi hỏi của Hannibal, thể hiện đẳng cấp của nó, và đong đầy kiểu cách và sự mạnh mẽ của Baltimore. Món ăn tuyệt vời hơn so với hầu hết các nhà hàng. Hannibal mặc lên bộ đồ đẹp nhất của ông, sẫm màu với dải vải trắng tạo kiểu thành các hình vuông sắc nét, và ông hòa mình vào giữa những vị khách hàng của mình, một tay vắt ngang eo người bạn đời thể hiện sự sở hữu.
Will đeo nụ cười của mình lên, mặc dù những tiếng ồn của bữa tiệc có hơi quá. Anh tự khiển trách bản thân mình vì đã không đánh giá đúng mức những nỗ lực Hannibal đã bỏ ra vì anh, và vì muốn chỉ ngủ cả ngày trời liền. Đêm qua đã đặc biệt khó khăn.
“Em sẽ đi ăn một cái gì đó,” anh thì thầm, khi Hannibal tham gia vào cuộc trò chuyện khá nhàm chán với một đồng nghiệp cũ từ ER. Hannibal mỉm cười và gật đầu, nhìn anh đi.
Anh rót một ly rượu vang đỏ như cách Hannibal đã dạy dỗ, tận hưởng vài giây phút hít thở, tự tập trung bản thân tại đây và lúc này.
“Anh hẳn phải là người đàn ông của giờ giấc.”
Will quay đầu lại ngay lập tức, nhìn lên một Alpha trẻ tuổi tình cờ dựa hông của mình vào bàn đồ uống. Cậu ta khá cơ bắp, phù hợp với bộ đồ đẹp nhưng chắc chắn không phải hàng đặt trước, và cực kì kiêu ngạo, tự tin giữa những tay nhà giàu già cả và đầy quyền lực xung quanh. Will mỉm cười bẽn lẽn.
“Tôi đoán vậy,” anh nói, không giao tiếp bằng mắt.
“Tôi là Matthew Brown,” Alpha nói, giơ tay ra để bắt. “Tôi là học trò của Bác sĩ Chilton, tôi đoán thế.”
“William Lecter,” Will trả lời, nắm lấy tay của Matthew. Thay vì lắc nó, Matthew chà môi của mình lên trên các đốt ngón tay, làm Will ngượng chín người. Nó không phải là một cử chỉ của người nước ngoài – anh đã được chào đón bằng cách tương tự bởi đám đông Alpha tối nay – nhưng có cái gì về tia sáng lóe lên trong đôi mắt của Matthew tạo nên cảm thấy lạ hơn bình thường.
“Thật tuyệt khi gặp anh,” Matthew nói, buông tay của Will ra. “Xin chúc mừng, về sự gắn kết của anh với bác sĩ Lecter. Ông ấy là một người đàn ông tuyệt vời.”
“Cảm ơn,” Will nói, tập trung vào ly rượu của mình. “Đúng vậy.”
“Tôi chỉ có thể hy vọng rằng mình có thể tìm thấy một người như anh vào một ngày nào đó,” Matthew tuyên bố, và sau đó thở dài. “Mặc dù điều đó sẽ mất một khoảng thời gian, hẳn là vậy.”
Tai của Will đỏ bừng lên. Nếu không phải đã biết rõ, hẳn là anh sẽ nói Matthew đang tán tỉnh anh, nhưng không có ai đủ dũng cảm để tán tỉnh với một omega đã kết nối giữa một buổi tiệc thượng lưu cả.
“Tôi chắc chắn cậu sẽ tìm được, Ngài Brown,” Will nói. “Nếu cậu kiên nhẫn.”
Nụ cười của Matthew trườn trên mặt anh ta. Một bàn tay ấm áp chạm vào lưng của Will, khiến anh nhảy dựng lên. Đôi khi anh tự hỏi liệu Hannibal có khả năng gây ra tiếng ồn không.
“Ah, ai là bạn của em vậy, Will?” Hannibal hỏi, một mũi dao nhọn ẩn trong lời nói của ông. Ông vẫn còn khá phiền lòng bởi Will đang ở bên một Alpha lạ mặt.
“Hannibal, đây là Matthew Brown,” Will giới thiệu. “Ngài Brown, đây là Bác sĩ Lecter. Ngài Brown đây là học trò của Bác sĩ Chilton.”
“Vâng,” Matthew dài giọng. “Hy vọng rằng tôi không phải làm Ngài Brown lâu hơn nữa.”
Matthew dường như không có tí nào đe dọa hay tôn kính đến Hannibal cả, thản nhiên nhìn đáp trả cái nhìn chằm chằm của ông.
“Bác sĩ Chilton đã đề cập đến việc ông ta là cố vấn của một sinh viên y khoa,” Hannibal thừa nhận. “Tôi rất vui vì cậu có thể làm điều đó.”
“Sẽ không bỏ lỡ nó cho thế giới,” Matthew nói. “Đúng là một buổi tối tuyệt vời – ngài có một ngôi nhà xinh đẹp, và tình bạn đã được khai sáng.”
Cậu ta liếc xuống Will.
“Tôi rất vui khi có nhiều người trẻ tuổi tại sự kiện của mình,” Hannibal nói trịnh thượng. “Thông thường chúng ta bị trì trệ và tự mãn với những ý tưởng cũ kĩ, và cần có một quan điểm mới lạ để thoát ra khỏi chúng.”
“Khó có thể tin rằng một người như ngài có ý tưởng lạc hậu được, Bác sĩ,” Matthew nói. “Mặc dù không ai trong chúng ta là hoàn hảo.”
“Và có những người trẻ tuổi được tôi luyện bằng sự khôn ngoan,” Hannibal nói thêm, đôi mắt thu hẹp lại. Will khụt khịt mũi với món đồ uống của mình – Hannibal ghen tị với cậu Alpha trẻ trung, đẹp trai này sao? Ý tưởng này có vẻ khá vô lý.
“Đúng vậy, Bác sĩ,” Matthew nói. “Bác sĩ Chilton đang đợi tôi, nhưng thật sự rất tuyệt khi gặp ngài, Bác sĩ và Ngài Lecter.”
Cậu ta gửi một nụ cười cuối cùng tới Will, trước khi biến mất vào đám đông.
“Cậu ta có vẻ tốt,” Will nói, làm Hannibal khịt mũi khinh bỉ.
“Nhắc anh nhớ tới tay giáo viên của hắn,” ông trả lời, và sau đó dẫn Will vào phía trước của căn phòng.
Để có được sự chú ý của đám đông, ông gõ nhẹ con dao cầm trong tay vào ly rượu của mình. Âm thanh lảnh lót vang vọng khắp căn phòng, làm những cuộc trò chuyện rì rầm ngừng lại.
“Tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người đã tham dự,” Hannibal nói. “Đêm nay là một kỷ niệm về một việc mà tôi không bao giờ nghĩ tôi sẽ làm – gắn kết với một omega không gì sánh bằng.”*
Hannibal quay sang Will. “Tôi biết từ lúc tôi thấy em rằng sẽ không còn một ai khác phù hợp với tôi nữa. Em là sự bổ sung hoàn hảo của tôi, và đã mang lại niềm vui ngọt ngào và sự vui sướng hơn những gì tôi đã từng tưởng tượng. Và tôi là một người đàn ông của rất nhiều niềm vui và hạnh phúc.”
Will nuốt xuống, giọng nói run rẩy với can đảm và những từ ngữ ngọt ngào, “Em không bao giờ nghĩ rằng mình muốn gặp một người như anh. Anh là người bạn đời của em – Anh đã là một giáo viên, một người bạn, một người tâm giao, một người bảo vệ. Em rất biết ơn anh. “
Họ hôn nhau, mềm mại và trong sạch, theo tiếng vỗ tay náo nhiệt. Will biết rằng họ đã sẵn sàng bàn tán về việc anh sẽ có thai, cái tên sẽ đặt cho đứa trẻ, căn phòng cho em bé sẽ trông như thế nào.
Will đã quan tâm, tim đập mạnh trong lồng ngực với niềm hạnh phúc.
Các vị khách trở về vào khoảng nửa đêm, không khí trượt từ bên ngoài vào làm mát phòng giải lao. Mệt mỏi, Will lê mình vào phòng ngủ và cởi bỏ bộ đồ.
Cánh cửa đóng kín lại bằng một tiếng bang lớn phía sau Hannibal.
“Đêm nay em có thể ngủ được không, em yêu?” Hannibal hỏi. “Anh có thể làm cho em một ít trà nhẹ nhàng.”
“Em không nghĩ rằng nó sẽ giúp ích,” Will nói, khi lăng xăng quanh phòng tắm. Anh quấn mình trong một áo choàng lụa mỏng và bước ra phòng ngủ.
Hannibal đang ngồi trong chiếc ghế bành ở phía trước một ngọn lửa đang bùng cháy, hít nhẹ hương thơm của ly brandy** trong tay. Ông đã thay sang cái quần ngủ dài và áo sơ mi trắng, ba nút trên mở rộng và tay áo xắn lên đến khuỷu. Có một cái nhìn cụ thể trong mắt ông khiến áo ngoài của Will như bơi trên sàn nhà.
Chân của Hannibal để dài ra, và Will ngồi lên trên ông, đầu gối để ở hai bên hông của Hannibal. Ông vuốt tay xuống từ cổ họng của Will đến chữ V trên hông của anh.
“Em có cảm thấy tệ lắm sao, khi em giết Tobias Budge?” ông hỏi trong lời thì thầm mượt mà. Will thút thít.
“Không phải,” Will nói. “Em cảm thấy sợ hãi. Và sau đó lại cảm thấy đúng đắn.”
“Dễ hiểu,” Hannibal trả lời. “Em đã bảo vệ người bạn đời của bạn. Hành động theo những gì nguyên sơ nhất của bản năng.”
Will cắn môi, và sau đó nói trong tôn giọng trầm lặng nhất, “Đôi khi em mơ về những chuyện sẽ xảy ra. Nếu em không giết anh ta.”
“Anh chết trong những giấc mơ đó sao, Will?” Hannibal hỏi. Thực tế là gầm gừ nhẹ.
“Không,” Will thở ra. Sự ẩm ướt giữa hai đùi của anh tăng lên. “Anh xé xác hắn.”
Tay của Hannibal trượt quanh, để im ở lưng trên của anh. Rồi dần rơi xuống dưới. “Và những giấc mơ làm em cảm thấy thế nào?”
“Tuyệt,” Will thở hổn hển. “Chúng làm cho em cảm thấy rất tuyệt vời.“
Hannibal im lặng, đôi mắt nhìn thẳng vào Will khi anh run lên trong lòng ông.
“Nếu em được sinh ra hai ngàn năm trước,” Hannibal gầm gừ. “Những hoàng đế và các vị thần cũng sẽ rơi vào sự điên rồ man rợ để được chiếm hữu em.”
Ly brandy rơi xuống mặt đất với một tiếng bể vỡ chói tai. Hannibal nâng Will lên và đặt anh xuống giường, ném anh vào giữa những chiếc gối sang trọng. Ông xé rách cái áo và vội vàng tháo bỏ chiếc quần dài. Will rên rỉ, hai chân lan rộng.
Hannibal đặt một đầu gối trên giường và quấn chân của Will lên trên vai của mình, trượt vào với một chuyển động trơn tru duy nhất. Will than khóc, cong lưng. Bàn tay anh trườn lên bám vào vai của Hannibal, kéo ông xuống một nụ hôn.
“Ganymede, Antonius, Patroclus,” Hannibal rít lên. “Chẳng là gì ngoài những kẻ ngu độn xinh đẹp khi so với em.”
Will để lộ cần cổ, rên rỉ và khóc lóc. “Anh được bao phủ đầy máu, chiến thắng, và mang em ra ngay trước mắt hắn…”
Hannibal cắn xuống cổ Will, đủ mạnh để tứa máu.
“Anh sẽ chiến đấu cả ngàn lần,” Hannibal hứa. “Nếu có tên Alpha khác dám tuyên bố đòi hỏi em trước mặt anh, chúng sẽ rơi rụng trong tay anh.”
“Em không muốn bất kỳ một Apha khác,” Will nói rõ. “Em chỉ muốn anh thôi.”
Miệng họ gặp nhau lần nữa trong một nụ hôn ướt át, mạnh bạo đến nỗi thâm tím khi họ phát hiện họ đã hoàn thành là của nhau, Will la hét và Hannibal gầm gừ theo sát đằng sau.
Họ im lặng một lúc lâu, cố gắng hít thở, trước khi Hannibal cười một tiếng khúc khích đen tối.
“Anh làm hỏng cái áo mất rồi”, ông than thở. Will chớp mắt khi Hannibal nâng anh lên để anh nằm trên giường một cách thích hợp.
“Có cách nào để sửa nó không?” Will hỏi với giọng ngái ngủ. Hannibal lộ ra một nụ cười độc ác.
“Anh sẽ giữ nó cho dịp đặc biệt,” Hannibal hứa, và Will cười khúc khích, chấp nhận những nụ hôn ngọt ngào như trút xuống của Hannibal trên hai bờ vai của mình.