[Railroad Track] chap 1
Mặt nước trong một màu ngọc sapphire dưới ánh mặt trời mùa hè nóng, xen kẽ với ánh sáng từ du thuyền màu trắng tinh khôi cố xưa tạo nên những vòng tròn đuôi sóng. Khu resort Paradis Sur La Mer tuyệt đẹp, nổi tiếng với quan cảnh trong vùng vịnh và bến du thuyền tư nhân, kéo dài ra như một con mèo Ba Tư lười biếng ở phía trước màn nước. Với những đoàn thuyền lấp lánh trôi dạt về đây, Paradis Sur La Mer có những người thợ cơ khí luôn sẵn sàng để phục vụ.
Will Graham bình thản lê bước theo sau cha anh – ông Robert khi họ bước xuống bến tàu của bến du thuyền. Lớp gỗ được giữ tỉ mỉ thậm chí không hề lung lay. Chiếc thuyền bị hỏng nằm ở cuối bến tàu, nhỏ hơn và ít xa hoa hơn so với phần còn lại, nhưng vẫn tốt hơn so với bất cứ điều gì Will hay Robert đã từng sở hữu. Will ngưỡng mộ cấu trúc của nó.
Bờ vai thon thả của Will đã rám nắng và tàn nhang đi sau một mùa hè theo sau cha mình trên mặt nước. Các Omega khác, những người tốt nghiệp từ Ange High School cùng anh đã bị bắt cóc bởi một số Alpha tại Baton Rouge, nhưng dường như tất cả mọi người ở Louisiana đều biết não của Will là một con chó dại (hoạt động khác người rất nhiều).
Bình thản, Will nhìn về phía mặt nước và nhìn thấy hình thù kỳ lạ trong thuyền lướt sóng. Trong khoảng thời gian khác biệt, Will đã bị bao bọc khỏi trao lời tiên đoán tới vị vua. Bây giờ, những giấc mơ sẽ khiến anh lang thang khi cảnh sát tìm thấy vào giữa đêm, đôi chân trần rướn máu vì sỏi đá.
“Chết tiệt,” Robert nguyền rủa khi động cơ khởi động trục trặc ở mức làm việc cao hơn.khi sửa tiếp. “Quên cái cờ lê rồi. Will?”
“Đã rõ,” Will nói, trở ra khỏi làn nước để đi tới nhà kho bảo trì. Lọn tóc mềm và má rám hồng bắt mắt, nhưng rõ ràng anh không thuộc về nơi của những Omegas có địa vị cao trong chiếc mũ chống nắng rộng vành. Will thấy ổn với chuyện này – anh không thuộc về bất cứ nơi nào.
Con tàu trôi tới nhà kho bảo trì theo đường cong dọc theo bãi biển, nhưng Will không dừng lại để đánh giá cao nó. Robert khá kiên nhẫn khi nó đến chỗ đứa con trai ốm yếu của mình, nhưng ông đã không để lãng phí thời gian.
Dụng cụ trong tay từ một hốc nhỏ khuất khỏi tầm mắt, Will bắt đầu trở về. Dưới lớp đồng phục, anh cảm thấy ngột ngạt và không thể chờ đợi thêm để ăn trưa trong không khí điều hòa ở phòng nghỉ.
“Xin lỗi?”
Giọng nói của người vùng châu Âu. Will thở dài không ngừng, và quay sang đối mặt với người khách với nụ cười lịch sự, không tự nhiên trên khuôn mặt của mình.
“Tôi có thể giúp gì cho ngài, thưa ngài?” Will hỏi, cẩn thận thực hành. Vị khách cao và có bờ vai rộng, quần áo chuyên nghiệp phù hợp. Một Alpha, Will ghi nhận với sự chán ghét.
“Tôi có thể tới chỗ nào để thuê một chiếc thuyền?” ông ấy hỏi. Will không thích đôi mắt đậm màu ấy, và cái cách nó liếc khắp người anh. Will giữ ánh mắt đã được đào tạo trên phần cổ của người đàn ông.
“Tại nhà thuyền, thưa ngài,” Will trả lời, cựa cuội không thỏa mái.
Hãy lịch sự, là điều đầu tiên Robert đã nói với anh vào đầu tháng Sáu. Tháng Tám nóng ẩm, và không có ai thậm chí là liếc nhìn anh từ trước đến giờ.
“Cậu có thể chỉ cho tôi đường tới đó ?” Alpha hỏi. Will nuốt xuống.
“Tất nhiên,” Anh nói. “Ngay lối này.”
Dáng đi của người đàn ông đầy khoan thai, cái nhìn đầy sắc nhọn soi mói. Đoạn đường tới nhà thuyền khá ngắn, nhưng nó có cảm thấy giống như một khoảng thời gian vô tận nho nhỏ với Will. Nó giống như chính linh hồn của anh đã bị lôi ra để khám nghiệm.
“Tên cậu là gì?” người đàn ông hỏi. Hãy lịch sự.
“Will,” anh trả lời.
“Và cậu làm gì tại khách sạn?”
“Công việc vặt vãnh. Tôi chủ yếu giúp cha tôi với những con thuyền.”
Anh ậm ừ. “Rất vui khi thấy cậu đã không lãng phí mùa hè của mình.”
Will mỉm cười lúng túng, không biết làm thế nào để đáp trả.
“Chúng ta tới nơi rồi,” anh nói khi họ ở phía trước của nhà thuyền. “Ngài có cần bất cứ điều gì khác không, thưa ngài?”
Người đàn ông cho anh một cái nhìn đánh giá làm Will rùng mình dù thời tiết khá là nóng, giống như anh sẽ bị kéo lê ra khỏi làn da khó chịu của mình.
“Không,” người đàn ông nói. “Cảm ơn cậu rất nhiều, Will.”
Trước khi ông ta có thể thay đổi tâm trí, Will thoăn thoắt lướt đi ra ngoài đến bến du thuyền và thuyền.
“Cuối cùng,” Robert nói. “Cái gì giữ con lại lâu thế?”
“Có một vị khách …” Will bắt đầu, nhưng tiếng khụt khịt của Robert đã cắt ngang anh.
“Không phải nói thêm gì đâu, con trai,” ông lẩm bẩm, bắt tay vào làm việc.
Với chiếc cờ lê, mọi thứ thật đơn giản, và họ đang ngồi trong phòng nghỉ mát khi kết thúc. Khi họ đang đắm mình vào trong bữa trưa, cô Louise – một beta luống tuổi hòa nhã, người quản lý các nhân viên với một nụ cười rộng mở và thói quen cưng nựng Will – đi vào với một nụ cười rộng hơn so với bình thường.
“Bác sĩ Lecter bị cháu hút hồn rồi,” cô nói với Will. Anh chớp mắt bối rối. “Ông ấy hiện đang ở trong căn phòng đắt nhất trong khu du lịch, cho các hội nghị.”
“Oh,” Will nói. “Cháu chỉ cho ông ta xem ngôi nhà thuyền thôi.”
“Nói rằng cháu là một quý ông trẻ tốt bụng lịch lãm, ” cô Louise phá ra cười. Will đỏ mặt, và nó không hề giảm bớt trong toàn bộ thời gian còn lại của ngày hôm đó.
Trong bóng tối của màn đêm, vẫn còn ngột ngạt nóng và bồn chồn, Will không còn mộng du. Thay vào đó, anh mơ thấy mình đang trôi trên mặt nước, bằng phẳng và màu đen. Có cái gì đó ở độ sâu tối tăm phia dưới, anh biết, nhưng nó chỉ lượn tròn bên dưới, ở nơi anh không thể nhìn thấy gì hết, và Will thức dậy trước khi thứ đó bật lên để tấn công anh. Trời vẫn còn tối, và anh trốn dưới lớp chăn cotton cho đến khi đến giờ làm việc.
–
Một số hội nghị được tổ chức tại khu nghỉ mát – tên là “Chuyên gia sức khỏe tâm thần”, và vào một buổi tối thứ bảy thoáng mát, Will đã gia nhập vào đội ngũ hầu bàn.
Anh mặc lên người bộ quần áo phù hợp cho công việc tối nay, và đã dành thời gian làm hết sức mình để khiêm tốn trong khi nhặt lên những ly rượu sâm banh và phần còn sót lại của mẩu thức ăn nhỏ. Will tự hỏi liệu đám đông trong căn phòng có thể nói rằng anh có – theo những lời bất hủ của Billy Jackson tại đêm dạ hội khiêu vũ – một tâm trí như con mèo ướt nhẹp nằm trong cái túi, khinh bỉ và bám vào anh với những tưởng tượng hoang dã và tầm nhìn tăm tối. Họ thậm chí không thể mơ ước về chuyện chọn một bác sĩ chuyên khoa cho Will.
Có lẽ nếu mình dâng hiến bản thân như một vật thí nghiệm, họ sẽ chọn bộ não của mình ngay vì nó miễn phí, Will suy nghĩ. Anh trượt trở lại và ra khỏi khán phòng lớn ồn ào, nhà bếp chật chội, những suy nghĩ của cơn sốc điện và phẫu thuật thùy não nhảy nhót loạn lên trong hộp sọ.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi, Will.”
Will giật mình trong hành lang trống rỗng, quay lại đối diện với khuôn mặt cười toe toét của Hannibal Lecter. Ông mặc bộ đồ đen ba mảng tuyệt đẹp, với một cái cà vạt có họa tiết hình cánh hoa và mái tóc chải chuốt gọn gàng. Will không có nghi ngờ rằng hình ảnh này đã gây ấn tượng trong tâm trí anh.
“Chào buổi tối, Bác sĩ Lecter,” Will nói một cách cẩn thận. “Cảm ơn lời khen ngợi tôi ngài đã nói với cô Louise.”
“Tôi tin rằng dịch vụ mẫu mực cũng cần được chú ý tuyên dương một cách quan trọng như các dịch vụ tồi khủng khiếp,” Bác sĩ Lecter nói. “Và tôi đã khá hài lòng với các dịch vụ của Paradis Sur La Mer.”
Ông phát âm tên của khu nghỉ mát với một giọng Pháp thích hợp đầy tinh tế, không giống như cái giọng Cajun kéo dài của Will.
“Tôi hy vọng ngài sẽ trở lại!” Will nói. Ông ta thích các khu nghỉ mát cũng đủ, hoặc ít nhất là thích những người làm việc ở đó. “Chúng tôi rất vui khi có ngài ở đây, bác sĩ.”
Bác sĩ Lecter mỉm cười.
“Có lẽ,” ông nói. “Cậu đang làm việc cho mùa hè?”
“Tôi nghỉ một năm, thưa ông,” Will nói. “Sau đó, tôi có thể sẽ đến học tại các trường đại học cộng đồng địa phương. Tôi hoàn toàn không biết mình muốn làm gì với cuộc sống.”
Nụ cười của bác sĩ Lecter thật kỳ lạ, và bàn tay ông ta đặt trên vai anh nặng hơn. “Đó là cách tốt để tìm ra những gì mình muốn làm. Nhưng đừng để nó trôi qua phí phạm.”
Will mỉm cười, lúng túng và khó chịu. Bác sĩ Lecter nghiêng người ở trong một phút, trước khi bước lùi lại.
“Chúc một buổi đêm tốt đẹp, Will,” ông nói.
“Ngài cũng vậy, thưa ngài,” Will nói, và nhìn ông ta rời đi.
Sáng hôm sau, Will ra ngoài và dành thời gian làm sạch toa moóc. Anh lau sàn nhà, đợt nóng ẩm đã tràn xuống Ange, khi có tiếng gõ cửa. Nó làm Will sợ tới mức làm rớt cái chổi lau – mọi người không tới thăm nhà Graham, tọa lạc bên phần rìa của thị trấn.
Anh mở cửa đập một cách thận trọng, chỉ để nhìn thấy người giao hàng đang ôm trong lòng một bó hoa lớn.
“Will Graham?” anh chàng hỏi. Will gật đầu ngập ngừng. “Đây là cho anh, từ một người tên Hannibal Lecter.”
“Cảm ơn,” Will thì thầm, nhận lấy chúng và nhanh chóng đóng cửa lại. Chúng là những bông hoa nhỏ, hoàn toàn đối xứng với một màu tím đỏ sắc sống động. William ngọt ngào, anh nghĩ với một nụ cười, giọng nói của mẹ anh lại vang khắp toa moóc một lần nữa. Anh có thể nhớ tới linh hồn của bà với độ rõ nét hoàn hảo, những lọn tóc nâu và đôi mắt ấm áp, và không giống như những con ma khác, bà biến mất khi Will muốn.
Will mang chỗ hoa vào phòng mình, đặt chúng lên cái bậc ở phía trước cửa sổ. Bên trong số những bông hoa hoàn hảo là một thẻ giấy mà chắc hẳn giá còn đắt so với tiền thuê nhà một tháng, và trên đó có dòng chữ viết tay hoàn hảo thế này –
Will thân mến nhất,
Tôi chân thành xin lỗi một cách sâu sắc vì sự đường đột này, nhưng tôi không thể gạt những suy nghĩ về cậu ra khỏi đầu mình. Ngay cả trong cuộc gặp ngắn ngủi của chúng ta, những cuộc trò chuyện vô nghĩa thì sự thông minh và hoạt bát của cậu cũng tỏa sáng, đủ để tôi thèm muốn biết thêm về cậu.
Tôi hiểu rõ ràng nếu cậu đã có một người để bầu bạn, tôi có thể tưởng tượng được có bao nhiêu người theo đuổi nét duyên dáng khi bị cậu thu hút, nhưng hãy làm cho tôi vinh dự ít nhất là một bữa tối.
Trân trọng,
Hannibal Lecter
“Chúa phù hộ ông,” Will nói to cho căn phòng trống. Anh sẽ có bữa ăn tối với Bác sĩ Lecter, để phá vỡ nó nhẹ nhàng rằng sự quan tâm của ông tốt nhất nên hướng sang nơi khác. Không đời nào ông muốn giao du với Will, khi bản thân ông đã vô cùng thành công và lỗi lạc. Bác sĩ Lecter sẽ không có khó khăn khi tìm cho mình một Omega phù hợp không tự mình la hét đánh thức tất cả mọi người vào ban đêm.
Cung kính, anh đặt cái thẻ vào trong ngăn kéo phía dưới nơi cất giữ cuốn nhật ký của mẹ mình. Ngay cả khi anh sẽ chết già một mình, nó cũng thật tuyệt để nhớ rằng đã từng có một ai đó đã nghĩ Will thật xinh đẹp và quyến rũ.
Có tiếng gõ cửa, giật Will khỏi những mộng tưởng của mình. Anh trả lời nó bằng sự rung chuyển nhiều hơn, đôi mắt gần như rớt ra khỏi hộp sọ của mình khi thấy bác sĩ Lecter là người đứng trên hiên nhà xiêu vẹo. Will đỏ mặt, cân nhắc về chuyện đang mặc bộ quần áo sạch tả tơi trên mình – dù quần áo hàng ngày cũng chả khá hơn chút nào.
“Chuyện này thật sự là sai trái khủng khiếp,” Bác sĩ Lecter thú nhận. “Nhưng tôi không thể chờ đợi một thêm chút nào nữa.”
“Oh,” Will nói. “Um, mời vào …”
Bác sĩ Lecter lấp đầy toa moóc chật chội trong một cái cách mà Robert và Will không thể làm được, ngay cả khi họ ở cùng nhau. Will từ chối để cho mình cảm thấy xấu hổ bởi ngôi nhà, chống đỡ hai bả vai và sẵn sàng cắn nếu Bác sĩ Lecter nói một cái gì đó chống lại nó.
Ngôi nhà dường như là điều ít vướng bận nhất trong tâm trí anh, khi bác sĩ ngay lập tức nắm chặt bàn tay của Will trong tay mình. Chúng rất mạnh mẽ và ấm áp, và Will cảm thấy giống như người anh hùng ngất ngây của một số cuốn tiểu thuyết lãng mạn khi bác sĩ nhìn anh tha thiết.
“Cậu đã cân nhắc đề nghị của tôi chưa?” ông hỏi. Will nghĩ về những gì ông đã đề nghị – một cơ hội ra khỏi Ange, với một Alpha cuồng nhiệt. Không có cảm thấy bản thân giống như một con quái vật và một kẻ ngoài cuộc trong những câu chuyện tầm phào và những tin đồn, không còn phải vật lộn những đồng lương ít ỏi để trang trải. Không còn cô đơn, hay những giấc mơ buồn bã về những thứ không có ý nghĩa với anh.
Nhưng Will cứng rắn, và không để bị trôi dạt trong những mộng tưởng vớ vẩn.
“Tôi rất hãnh diện, Bác sĩ,” anh nói, cẩn thận lựa chọn câu từ trong lời nói của mình. “Nhưng tôi … tôi bị bệnh. Đây có thể là điều tốt nhất là chúng ta không … ngài không thực hiện lời đề nghị của mình. “
Anh không dám nhìn vào mắt của bác sĩ, và nó cảm thấy như một cái gì đó đã bị mắc kẹt trong cổ họng của mình. Bác sĩ Lecter nắm chặt hai tay.
“Bị bệnh?” ông hỏi. Mềm mượt, hấp dẫn. “Cậu đã được chẩn đoán như vậy? Triệu chứng là gì?”
“Không phải đau ốm mặt thể chất“, Will sửa chữa. “Tôi có … Tôi có những cơn ác mộng và hay bị mộng du. Đôi khi tôi thức dậy và tưởng rằng mình đang phát cháy. Ngài tốt hơn nên tiếp tục với người khác, tin tôi đi.”
Anh nhắm chặt mắt lại, không muốn nhìn thấy một cái nhìn thương hại ở trên khuôn mặt của bác sĩ Lecter.
Thay vào đó, một bàn tay đặt dưới cằm nhẹ nâng đầu anh lên để nhìn vào vị bác sĩ. Mắt anh kích động mở ra, và khuôn mặt của Bác sĩ Lecter đầy quả quyết, thay vì thương hại.
“Một căn bệnh tâm trí có thể được xử lý dễ dàng giống như một căn bệnh của cơ thể,” ông tuyên bố. “Và nó không thể dừng tôi lại trong việc tán tỉnh cậu. Vì vậy, hãy để tôi hỏi lại – cậu sẽ đi ăn tối với tôi chứ, Will?”
Đôi mắt của Will ngập nước, tầm nhìn nhạt nhòa.
“Oh,” anh thở ra. ” Vâng. “
–
Bác sĩ Lecter là quý ông Alpha hoàn hảo.
Bên cạnh cái “không thích hợp một cách khủng khiếp” của ông về chuyến thăm Will tại nhà khi Robert không có mặt để giám sát, cách tán tỉnh của Lecter xứng tầm là cuốn sách giáo khoa và làm cho mọi Alpha ở Baton Rouge trông thật thảm hại. Những món quà tuyệt vời mà Will hầu như chưa từng có, quần áo mới để Will thay đổi khi tới những nhà hàng thời thượng và các sự kiện với ông, và những ghi chú tình yêu khủng khiếp đã được đính kèm vào bó hoa đẹp đẽ.
Robert, người đã luôn là một Beta, chấp nhận cuộc gặp mặt với một tiếng thở dài. Bác sĩ Lecter dự định quyến rũ ông, và Robert cho phép vị bác sĩ mang Will rời khỏi Ange với một va li đầy ụ sách.
Hannibal đỗ chiếc xe Mercedes đi thuê ở phía trước toa moóc nhỏ xíu của nhà Graham, và những tấm rèm cửa cũ nát bị kéo giật cùng nhiều ánh mắt tò mò ngó sang khi Will điên rồ sẽ rời đi cùng người đàn ông giàu có. Họ sẽ ở New Orleans một khoảng thời gian, trước khi đến Baltimore.
Will vô cùng phấn khích. Anh chưa bao giờ được lên một kế hoạch trước đó, và cũng chưa thực sự rời khỏi vùng Texas – Louisiana – Mississippi của vùng vịnh Gulf Coast lần nào cả.
Robert ôm tạm biệt, trích lời hứa sẽ viết thư và gọi điện, và Hannibal đã mở cửa xe chiếc Mercedes cho Will để chuẩn bị cho chuyến đi đến New Orleans. Nó là chiếc xe đẹp nhất Will đã từng ngồi vào, hoặc thậm chí là nhìn thấy, và anh cọ xát bàn tay của mình dọc theo lớp da mịn màng.
Anh quay lại để nhìn Ange trở nên nhỏ hơn cho đến khi trở nên quá xa, cho đến khi nó biến mất ở phía chân trời. Trên đài phát thanh là một vở opera, một cái gì đó mà ru Will vào một trạng thái nửa tỉnh nửa mê khi tựa đầu mình vào cửa sổ xe. Trên lề đường, giữa đường nhựa và vùng Vịnh, Will thấy một tia màu đen lướt xoẹt qua trước khi Hannibal tăng tốc.
Anh nghểnh đầu để xem nó là cái gì, tạo nên sự chú ý từ phía Hannibal.
“Em đã nhìn thấy gì à?” ông hỏi. Will lắc đầu.
“Không có gì,” anh nói. “Có lẽ một con chó? Nó chạy qua nhanh quá.”
Hannibal mỉm cười khoan dung, và nắm chặt bàn tay của Will nơi nó đang nắm lên trên tay vịn. Will ép mình trở lại, quay người để nhìn về phía trước.