[Railroad Track] chap 4
Hannibal để quên bữa trưa.
Will đậu xe ở phía trước của Học viện FBI, nhìn chăm chú vào đó ngờ vực. Túi của Hannibal ngồi ở ghế hành khách, và anh giữ nó như một lá chắn khi anh đến gần cánh cửa của tòa nhà BAU. Một người phụ nữ ở bàn tiếp tân người mỉm cười với anh.
“Tôi đang tìm Bác sĩ Hannibal Lecter?” anh hỏi. “Ông ấy tư vấn cho đặc vụ Jack Crawford …”
“Ah, vâng! Bác sĩ Lecter lịch sự,” cô cười. “Họ đang ở giữa cuộc thảo luận, vì vậy anh chỉ có thể ngồi bên ngoài văn phòng của ông ấy cho đến khi họ kết thúc.”
“Cảm ơn,” Will thì thầm, và vội vã tránh ra xa để ngồi ngoài căn phòng có dòng chữ JACK CRAWFORD trang trí bên ngoài cửa. Cái ghế da không thoải mái chút nào, và Will nhìn kiên quyết xuống túi của Hannibal. Anh ước gì mình đã mang theo đống len và que đan – mặc dù ban đầu anh tiến bộ rất nhanh chóng, thật ngạc nhiên là nó không phát triển thêm cứ cái gì tốt hơn sau đó. Anh đổ lỗi cho kỹ năng dùng sợi ít ỏi – anh phải thực sự chú ý đến sự chuyển động của từng khâu.
“Cậu là sinh viên?”
Will giật mình, ngẩng đầu lên để nhìn một người phụ nữ và bên cạnh là hai người đàn ông, một già và một trẻ. Họ đều mặc những bộ đồ chặn pheromone, như những người ở trong các kiểu môi trường như FBI thường làm. Chuyên nghiệp, mặc dù Hannibal không bao giờ che giấu pheromone đôi khi khá áp đảo của ông.
“Ồ, không,” Will trả lời. “Tôi chỉ đang đợi Hann … Bác sĩ Lecter.”
Họ nhìn nhau.
“Cậu là bạn đời của Bác sĩ Lecter?” Người trẻ hơn hỏi một cách hoài nghi. “Tôi mong đợi một người nào đó khác hẳn cơ.”
Ngón tay của Will nắm chặt túi của Hannibal.
“Chúng tôi đã đặt cược,” người phụ nữ nói, khá chìu mến. “Tôi là Beverly Katz. Đó là Zeller -.” Người đàn ông trẻ tuổi, vẫn nheo mắt nhìn Will “-Và Jimmy Price-” người đàn ông lớn tuổi, người đã vui vẻ vẫy tay chào.
“Rất vui khi gặp tất cả mọi người,” Will nói một cách lịch sự. “Tôi là Will Lecter.”
“Ông ấy lẽ ra phải kết thúc với vài người đàn bà Miền Nam xinh đẹp,” Katz thì thầm.
“Cậu phải cho chúng tôi biết,” Zeller nài nỉ, “Lecter là cái gì khi như ở nhà?”
Will chớp mắt trong cơn sốc. “Cái gì?”
“Nhìn này, người đàn ông châu Âu tinh tế này thường đi thơ thẩn trong bộ vét ba mảnh và những đôi giầy tuyệt vời, làm cho chúng tôi trông như thể một lũ đần,” Zeller nói. “Ông ấy liên tục nói về Dante, Shakespeare và mấy thứ không ai biết. Làm chủ gốm Tupperware. Tôi không nghĩ ông ấy đổ mồ hôi. Tất cả điều đó ở nhà thì như thế nào? “
“Zeller,” Katz rít lên, nhưng Price cho biết, “Tôi tò mò về việc này quá.”
“Vâng,” Will bắt đầu, cố gắng để xử lý đống lan man của Zeller. “Anh ấy thích nấu ăn, và đàn clavico, và opera. Anh ấy có rất nhiều bạn bè.”
Họ chỉ nhìn chằm chằm vào anh, và Will rơi vào sự lúng túng, “Anh ấy thực sự rất tốt.”
Zeller có vẻ thất vọng.
“Tất nhiên là cậu ấy sẽ không cung cấp cho anh mấy chi tiết ngon nghẻ rồi”, Katz chế giễu.
May mắn thay, cánh cửa đã mở vào đúng thời điểm đó, và hai Alpha rời phòng – Hannibal, và một người nữa hẳn phải là Jack Crawford.
“Tôi hy vọng nhóm pháp y của tôi đã không tra tấn cậu quá nhiều, Ngài Lecter,” Crawford nói với anh, với một chút trách mắng trong giọng nói. Các nhóm pháp y có vẻ bị trừng phạt thích đáng.
“Không sao, thưa ông,” Will nói. Anh đứng dậy, và đưa Hannibal cái túi xách của ông.
“Cảm ơn em, em yêu,” Hannibal nói, đón lấy túi. Ông đặt một nụ hôn lên những lọn tóc của Will – nhóm pháp y dường như đã bị mê hoặc.
“Em không muốn anh bị chết đói,” Will nói.
“Anh sẽ tiễn em ra xe,” Hannibal nói, và ngay lúc đó một tập tài liệu trượt ra khỏi tay ông, rơi xuống sàn nhà và làm thứ bên trong rớt ra ngoài.
Đó hẳn phải là một tập tài liệu từ vụ án Thợ xẻ, Will nghĩ, những bức ảnh đã in sâu vào trong bộ não của anh – đó là một người đàn ông, bị đâm xuyên với những điều thường thấy trong phòng lâm sàng, một mô hình có trật tự. Lồng ngực của người đó bị mở rộng, các bộ phận cơ thể loại bỏ. Sự kinh hoàng về những gì anh đã nhìn thấy, một người đàn ông đã chết, tách ra từ bộ não , và được thay thế vào đó là những suy nghĩ vẩn vơ.
“Xin lỗi”, Hannibal nói, thu nhặt tập tin lên. Ông dẫn Will ra khỏi Học viện với một bàn tay đặt trên lưng anh, khi mọi người đặt câu hỏi về mối quan hệ của họ. Hannibal khá lơ là về điều đó.
Chỉ đến khi tới phía trước vái xe, Will nắm chặt tay áo của Hannibal để giữ ông lại.
“Các nạn nhân,” Will thì thầm, “Em nghĩ … Em nghĩ rằng hắn coi họ như những con lợn. Lợn thịt.”
Hannibal nghiêng đầu.
“Họ ăn và ăn, lấy và lấy, cho đến khi béo phì và hạnh phúc”, Will tiếp tục. “Họ bị coi như gia súc bị giết thịt, trả giá cho những gì họ đã cướp đi.”
Hannibal có vẻ hấp dẫn và hài lòng một cách kỳ lạ.
“Em là một người vô cùng đồng cảm,” Hannibal nói. “Và anh nghĩ rằng nó là một năng khiếu em có một cái nhìn sâu sắc tuyệt vời.”
Ông hôn lên má của Will thay lời tạm biệt.
Will lái xe về nhà trong bàng hoàng. Lang thang bên trong, anh biết rằng mình có nhiều thứ phải làm nhưng không thể nhớ chúng là gì.
Quần áo của anh nặng nề và ngột ngạt không thể chịu , vì vậy anh đi vào phòng ngủ để cởi bỏ chúng. Sau đó, trần truồng, anh cảm thấy quá lạnh.
Will đảo qua cái làn mây đựng chỗ quần áo bẩn, để sắp xếp những món mang giặt ướt và những cái đem giặt khô, và những ngón tay lướt trên một chiếc áo len đặc biệt mềm mại của Hannibal. Anh đưa nó lên mũi, hít vào một mừi hương nồng nàn, rồi sau đó mặc nó lên. Dù không thấp hơn Hannibal bao nhiêu, anh vẫn mảnh mai hơn nhiều, và cái áo len trượt xuống bờ vai anh.
Ấm áp, Will đứng đó. Chân anh lắc lư, suy nghĩ lung lay. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc giường, vào chăn mỏng, và không suy nghĩ anh bắt đầu kéo cái chăn bông nặng ra đặt xuống dưới, xếp nó trên giường để tạo thành một tổ. Anh chèn ghép cho đến khi nó hoàn hảo.
Quay sang nhìn ra lối vào, đôi mắt Will mở to khi nhìn thấy con hươu có bộ quạ lông ở trong.
Nó đang đi xa khỏi anh, và Will thấy chính mình đang theo sau nó đi xuyên qua nhà. Nó luôn luôn là một cái bóng phía trước, và Will không thể tiếp cận và chạm vào nó. Cơ thể anh lắc lư trong cái nóng và cái lạnh, run rẩy và mất bình tĩnh.
Cuối cùng anh đứng dưới chân cầu thang, cánh cửa nhẹ nhàng mở.
Người Alpha, Alpha của anh, đứng ở cửa, cao lớn và mạnh mẽ và rắn rỏi. Hannibal đóng băng khi nhìn thấy Will, thái độ chuyển thành một cái gì đó tập trung, đói khát.
Cười khúc khích, Will quay gót và chạy lên cầu thang. Anh thậm chí không cần quay lại nhìn lướt qua cũng biết Hannibal bám theo sau anh – những bước chân của ông đầy nặng nề, căng thẳng.
Ngay lập tức, Will bị cuốn vào trong vòng tay mạnh mẽ của Hannibal. Ngực người bạn đời của anh rung lên với tiếng gầm gừ âu yếm yêu thương đầy sâu lắng. Ẩm ướt đã nhỏ giọt chảy xuống cặp đùi trần của anh rồi.
“Hoàn hảo,” Hannibal gầm gừ. Ông đặt Will xuống giường, tạo kén bởi cái tổ của anh, và cơi bỏ bộ quần áo của chính ông, thô lỗ hơn hẳn bình thường. Trần trụi, ông gần như bóp chết Will dưới trọng lượng của mình, miệng cắn vào cằm và cổ họng của anh.
“Em là của tôi, ” ông rít lên vào làn da của Will. ” Tôi sẽ đánh dấu em thật sâu và như vậy chắc chắn rằng bất cứ ai khi nhìn vào em sẽ thấy tôi. “
Ông xé cái áo len bao quanh Will, giải phóng từng phần làn da trắng nhợt nhạt. Will uốn cong lưng và giang rộng hai chân, nhanh chóng chìm dần vào sự điên cuồng nguyên thủy.
“Tôi sẽ xé xác bất cứ kẻ nào dám chạm vào em, dù đó là người thường hay là thần thánh,” Hannibal nói, đẩy hai đùi của Will lên ngực anh. “Tôi nhìn vào em và tôi biết rồi em sẽ vô cùng quan trọng với tôi, cho tôi niềm vui chưa từng có và sinh ra những người thừa kế của tôi. “
Những từ ngữ của Hannibal trở nên không rõ ràng, khả năng điều khiển ngôn ngữ vội vã rời bỏ ông khi cơn nhiệt của Will cuốn ông vào trong cơn say. Trong một cú đẩy tuyệt vời, ông trượt vào trong Will, người đã chấp nhận ông dễ dàng với ham mê nóng bỏng. Có một đám cháy bùng lên trong cổ họng, và những móng tay của anh bấu chặt vào da thịt trên vai Hannibal.
“Tôi sẽ đập nát chúng, ăn sống chúng,” Hannibal lẩm bẩm, giống như ông không thể ngăn mình lại. Với hiểu biết trần trụi bất cứ điều gì nữa, chỉ còn sự sung sướng bùng lên trên cột sống. “Tôi sẽ đốt cháy toàn bộ thế giới, nếu nó mang lại cho em niềm vui. Con cái chúng ta sẽ là ông vua và bà hoàng, những vị hoàng đế …”
Đôi mắt của Will mở to, mờ đục. Trên anh, Hannibal đã hoàn toàn được cởi bỏ, đôi mắt hoang dã và mái tóc lộn xộn. Cái gạc đen quăn trên đầu ông, những cái bóng trượt xuống làn da của ông…
Will ngoảnh đầu lại, để lộ đường nét cái cổ, và Hannibal cắn xuống trong đường cong ấy, đủ mạnh để tứa máu. Hai chân Will thắt chặt, sự vui sướng đạt đến khoái cảm không ngờ và anh đổ sập xuống khi Hannibal thực hiện một cái dấu thậm chí còn rõ ràng hơn cả so với một chiếc nhẫn cưới.
Cực khoái của Will làm Hannibal cắn xuống chặt hơn, gần lên đỉnh. Miệng ông dứt ra khỏi cái vết đánh dấu, để thở, và Will bắt lấy nó trong một nụ hôn.
Họ chia sẻ hơi thở và không gian một lúc, trước khi Hannibal quay người Will để ông có thể thẳng người lên và họ tiếp tục vuốt ve nhau trong cái ổ chăn nhỏ. Trong giây lát hài lòng, Will cảm thấy đau và buồn ngủ. Hannibal ép nụ hôn trên mặt và hai vai của anh, mút lên cái vết đánh dấu để làm nó có màu tím thẫm, và thì thầm vô nghĩa cho đến khi Will cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Cơn nhiệt của Will kéo dài ba ngày, cơn động dục mãnh liệt của Hannibal không hề bị phung phí kể cả là trong chi tiết nhỏ nhất. Vào ngày thứ tư, Will ngồi ở bàn ăn trong chiếc áo len màu đỏ mà Hannibal đã tặng anh cùng món tim om.
“Một truyền thống,” ông nói. “Để cho em sức mạnh.”
Cái gì cho Will thì không cần phải nói rõ.
“Anh có nghĩ là …?” Will hỏi, thậm chí không thể hoàn thành câu hỏi vì cơn nghẹn trong cổ họng của mình.
“Nó khá là … hiếm hoi, trong cơn nhiệt giao phối,” Hannibal nói. “Nếu không, đơn giản là chúng ta chỉ cần cố gắng một lần nữa.”
Will nhìn xuống, và thay vào đó tập trung vào việc ăn món tim. Giống như tất cả mọi thứ Hannibal thực hiện, nó rất ngon.
“Anh quá tốt đối với em,” Will nói với một nụ cười rạng rỡ. Hannibal đáp trả lại.
“Anh chỉ xem xét một cách công bằng thôi, nhìn vào niềm vui em đã mang vào trong cuộc sống của anh,” ông nói. “Và hạnh phúc sau này của em sẽ là món quà cho anh.”
Will cười, vui mừng. “Cái miệng dẻo quẹo.”
“Ăn trái tim của em đi,” Hannibal nói đùa ra lệnh.
–
Thợ xẻ Chesapeake trở lại một lần nữa.
Will đang mang cho Hannibal ít trà anh đã nghiên cứu khi nhìn thấy những bức ảnh chụp lại hiện trường vụ án, nằm dài trên cái bàn sáng bóng – một người đàn ông có lồng ngực bị khoét rỗng, nhét đầy hoa hồng và hoa táo đỏ đến mức tràn cả ra ngoài. Hannibal nhìn Will với sự thích thú.
“Em thấy gì, em yêu?” ông hỏi. Will lắc đầu.
“Điều này có vẻ khác so với lần cuối cùng của hắn,” Will thì thầm. Cũng như trước đây, tâm trí của anh dường như đã tách rời hẳn khỏi sự kinh khủng của tình huống, thế giới xung quanh trở nên thơ mộng. “Người cuối cùng bị giết mổ như một con lợn. Điều này là để biểu hiển như thế nào nhỉ … hắn hạnh phúc? Một cái gì đó tốt đẹp đã xảy ra trong cuộc sống của hắn.”
Will cắn môi. “Những bông hồng có nghĩa là tình yêu. Các hoa táo có nghĩa là khả năng sinh sản.”
Hannibal đẩy mình ra xa khỏi bàn và vỗ nhẹ lên đùi. Will đặt tách trà xuống và ngồi lên đùi ông, vòng tay quanh vai Hannibal. Hannibal vuốt má anh, những ngón tay luồn qua mái tóc.
“Em có nghĩ rằng hắn đã tìm thấy một người nào đó, như anh đã tìm thấy em?” Hannibal hỏi.
“Một kẻ tâm thần có thể quan tâm đến một người nào đó sao? Giống như anh quan tâm đến em?” Will phản đối.
“Có lẽ một cái gì đó gần với nó,” Hannibal nói. “Em nghĩ như thế nào về người tình của tên Thợ xẻ?”
Will quăng một cái nhìn trở lại những bức ảnh. “Phải là một người đặc biệt, để gây sự chú ý của hắn.”
“Chắc chắn rồi,” Hannibal thì thầm, vuốt ve ngón tay cái trên gò má của Will. “Anh không thể tưởng tượng nổi có ai ấn tượng hơn em nữa.”
Will chạm vào cổ áo của Hannibal, trượt xuống đặt bàn tay nghỉ ngơi trên lông ngực rộng của Hannibal.
“Em chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp một người như anh,” Will thú nhận.
Hannibal kéo Will vào một cái ôm chặt. Will tựa đầu lên vai của Hannibal, và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mấy cái cành cây trần trụi làm anh nhớ lại cái gạc huơu. Anh rùng mình, vùi mặt vào cổ của Hannibal.