[Railroad Track] chap 3
Hàng ngày, Hannibal đọc tin tức vào bữa sáng.
Trong khi đọc Tạp chí Phố Wall và Thời báo Kinh tế trên một chiếc iPad, ông đã nhận một bản báo giấy của Mặt trời Baltimore chuyển đến trước cửa nhà vào mỗi buổi sáng. Ông thích đọc tin tức với cốc cà phê, làm cho cuộc trò chuyện thoải mái về những câu chuyện hàng đầu. Đôi khi Will cũng đọc nó sau khi xong việc, nếu có một tiêu đề thu hút anh.
Các tiêu đề ngay trên đầu trang nhất đập vào mắt anh.
Đó là một ngày trời đầy gió, mùa thu bao trùm cả thành phố và cuốn những gì còn sót lại của mùa hè đi. Hannibal ngồi xuống chiếc ghế đầu bàn ăn trong áo choàng tắm và quần ngủ của mình, Will ngồi xuống bên phải ông. Ông mở tờ báo, và Will đã có một cái nhìn hoàn hảo tiêu đề trang nhất.
THỢ XẺ CHESAPEAKE XUẤT HIỆN LẦN NỮA.
Kẻ giết người nối tiếp khét tiếng tàn bạo đã giết hại một nạn nhân khác sau khi tạm dừng hai năm. Chính quyền chờ đợi với sự chuẩn bị đón nhận thêm hai nạn nhân khác trong chu kỳ của Thợ xẻ …
“Thợ xẻ Chesapeake?” Will hỏi, bằng một giọng hơi nghe không giống anh. Một cái gì đó như mực đen rõ rệt trườn lên cột sống của mình và chui cổ họng của anh.
Hannibal gập tờ báo để nhìn vào các tiêu đề.
“Ah,” ông nói. “Đôi khi anh quên mất rằng Baltimore không phải là trung tâm của vũ trụ, và em sẽ không biết cái được cái mất của nó như anh.”
Ông đặt tờ báo xuống và rót cho mình thêm chút cà phê.
“Thợ xẻ Chesapeake nổi tiếng vì hành động lấy đi nội tạng của nạn nhân giống như hành động của Jack Kẻ đồ tể khét tiếng,” Hannibal giải thích, giống như ông đang dạy một lớp học. “Hắn thường giết ba nạn nhân một lần, sau đó lắng xuống trong một thời gian. Tuy nhiên hai năm qua là khoảng thời dài nhất hắn không xuất hiện.”
“Điều đó thật đáng sợ,” Will nói và khẽ rùng mình, rời mắt khỏi phần tiêu đề. “Biết một số người điên đang chạy xung quanh Baltimore …”
“Em không phù hợp với các đặc điểm của nạn nhân đâu,” Hannibal hứa, và mở lại tờ báo của ông. “Anh thích nghĩ về nó như là một động lực để xử lịch sự với những người khác hơn, bởi vì em sẽ không bao giờ biết ai có thể là một kẻ tâm thần tàn ác thông minh.”
“Thật bệnh hoạn đấy, Hannibal,” Will khiển trách, và Hannibal chỉ cười khúc khích. Buổi sáng của họ trôi qua mà không bị gián đoạn, Will tiễn Hannibal ra khỏi nhà với một nụ hôn lên má.
Thói quen của họ, đã quen thuộc bao lâu nay, sớm thôi sẽ bị đảo lộn. Will rùng mình, biết rõ rằng lần động dục tiếp theo đến gần hơn mỗi ngày. Sau đó, họ sẽ thực sự gắn kết, trong thịt và máu, và có lẽ …
Tay của Will lướt qua phần bụng. Anh lắc đầu, xóa đi những suy nghĩ không đúng đắn, và thay thế sự tập trung bằng việc lau dọn sau bữa sáng.
Các cái đĩa ăn sáng được đặt trong máy rửa chén, cùng với cốc cà phê. Anh rửa sạch các dụng cụ nhà bếp đã được sử dụng để chiên lên trứng và liệng xúc xích, ồn ào với chính mình vì nước nóng chảy và tỏa hơi nóng khắp nhà bếp. Will đặt chúng trên giá phơi, và đi lau bàn.
Tờ báo vẫn còn đó, tiêu đề khủng khiếp, cứng đờ và nổi bật. Will nhặt nó lên và đọc cả bài viết.
Nạn nhân là một chủ ngân hàng đầu tư – ở tuổi trung niên, đứng đầu lĩnh vực của mình, một nhà bảo trợ nghệ thuật. Ông có một Omega trẻ, mang thai đứa con thứ hai của họ. Will cắn môi, suy nghĩ về sự giống nhau giữa người đàn ông này và người bạn đời của mình. Hy vọng rằng, lời khuyên đùa cợt của Hannibal giữ cho ông an toàn cho đến tên Thợ xẻ khủng khiếp này bị bắt giữ.
Anh kết thúc bằng việc tái chế các tờ báo, không muốn nó để lại những bóng ma của kẻ giết người tràn vào trong căn nhà vui vẻ.
–
Hannibal trở về sau ngày làm việc trong một tâm trạng đặc biệt tốt, dường như còn tự ngân nga khi Will nhận lấy chiếc áo khoác và chiếc cặp của ông.
“Điều thú vị nhất đã xảy ra với anh ngày hôm nay, người dấu yêu,” ông bắt đầu, đi vào bếp để chuẩn bị bữa tối. Will cất mọi thứ đi và theo sau ông. “Người đứng đầu BAU đã đến văn phòng anh.”
“FBI?” Will dó hỏi. Hannibal cuộn tay áo của mình lên và bắt đầu chuẩn bị món thịt.
“Ừ, đặc vụ Jack Crawford,” ông trả lời. “Một đồng nghiệp cũ và cựu sinh viên, bác sĩ Alana Bloom, đề nghị chuyên môn của anh trong việc phát họa tên Thợ xẻ. Bà Crawford vừa qua đời để lại cho ông ta một khoảng thời gian khó khăn.”
“Oh,” Will nói, nhớ lại nỗi sợ hãi khi đọc bài báo sáng nay. Hannibal dường như cảm nhận được nỗi sợ của anh.
“Em vẫn còn sợ hãi vì cái tiêu đề bài báo sao?” Ông thăm dò nhẹ nhàng. Will đỏ mặt, cảm giác giống như một đứa trẻ.
“Chỉ là nạn nhân giống anh lắm,” Will thú nhận. “Giàu có, thành công, thích nghệ thuật …”
Nụ cười của Hannibal khá là an ủi. “Đừng lo lắng, anh chắc tên Thợ xẻ sẽ không ngu ngốc đến độ lựa chọn những người có liên quan tới cuộc điều tra đâu.”
Vẫn cảm nhận được sự lo lắng của Will, ông thay đổi chủ đề.
“Alana rất háo hức muốn được gặp em,” Hannibal nói. “Anh đã suy nghĩ về việc mời cô ấy và một đồng nghiệp cũ, bác sĩ Frederick Clinton, tới ăn tối. Chuyện đó sẽ giúp em tham gia một cái dễ dàng, trước khi anh để cho mọi người biết về người dấu yêu của anh.”
Những lo lắng mới tăng lên trong lòng Will – là một omega trẻ sống trong một căn phòng không có chút gì giàu sang hay thông minh và một vị bác sĩ thành công. Nếu anh nói gì đó sai trái, nó sẽ phản ánh xấu về Hannibal và danh tiếng của ông, cho rằng ông đã để cho ham muốn tình dục của mình che mắt khi lựa chọn người bạn đời.
“Nghe tuyệt quá,” Will nói. “Em rất muốn gặp gỡ bạn bè của anh.”
Đó là điều đúng đắn để nói, bởi vì Hannibal đã tươi cười với anh.
“Thật đáng yêu”, ông nói. ” Thứ sáu sau vậy. Anh phải làm việc muộn hơn một chút vào cuối ngày thứ năm – bệnh nhân cuối cùng đang trải qua một thời gian khó khăn”
“Em sẽ đảm bảo là ngôi nhà vẫn còn nguyên” Will hứa, giống như không bao giờ có điều gì trượt ra khỏi trật tự dưới con mắt thận trọng của Hannibal. Và anh cũng luyện tập nhiều hơn, để giảm bớt độ kéo dài trong cách phát âm, không giống như những lời phát biểu uyển chuyển đầy sự giáo dục của Hannibal.
Sau đó, trên giường, Hannibal nằm thẳng người và Will cuộn tròn bên cạnh, đầu gối lên trên bả vai mạnh mẽ của ông. Hannibal xòe tay ôm lấy hông của Will, và dụi mũi vào những lọn tóc của anh.
“Kỳ động dục của em sắp tới rồi”, Hannibal nói, giọng mượt như lụa trong bóng tối. Will gật đầu. “Anh sẽ giữ buổi tiệc của em cho sau đó, khi em đã hoàn toàn là của anh.”
Will mỉm cười xấu hổ, giấu mặt vào vai của Hannibal. Anh đã nghe rất nhiều câu chuyện về kỳ động dục, cái cách mà cả những Omega đúng mực trở nên bừa bãi và tuyệt vọng, làm Alpha trở nên điên cuồng vì họ.
“Đừng lo lắng,” Hannibal thì thầm. “Anh sẽ chăm sóc em khi trải qua điều đó.”
Bàn tay ông trượt xuống, qua dạ dày của Will, và họ ngủ thiếp đi như thế.
–
Thứ Sáu đến quá nhanh so với ý muốn của Will.
Các tầng đều lấp lánh, những món đồ cổ và nghệ thuật sạch sẽ không có lấy một vệt bụi – thậm chí cả bức tranh xấu hổ Hannibal cứ khăng khăng đòi treo trong phòng ăn – và bàn ăn đã sẵn sàng để chào đón các vị khách. Hannibal mặc bộ vét ba mảnh phù hợp với mình, có màu be sáng với cái cà vạt màu đỏ tươi. Will mặc bộ đồ tôn lên dáng vẻ của anh, bộ vét màu xanh đậm đơn giản. Không cà vạt, như thông lệ đối với omegas để lộ rõ hơn những đường cong trên cổ họng nhợt nhạt của anh.
Thật khó để không động đậy đằng sau Hannibal khi chuông cửa reo, và Hannibal mở cửa ra để lộ hai người. Một người là Alpha nam, thấp hơn và không có tầm vóc mạnh mẽ như Hannibal, mặc bộ đồ cổ điển hơn bộ táo bạo và lạ đời của người bạn đời của anh. Người kia là một người phụ nữ, Beta, với một khuôn mặt ngọt ngào và mái tóc nâu xoăn nhẹ và mặc bộ váy đỏ.
Ánh mắt của họ ngay lập tức tập trung lên Will, người hơi co lại một chút nhưng đáp lại bằng nụ cười tươi tắn nhất.
“Đây là bác sĩ Bloom và bác sĩ Chilton,” Hannibal nói với Will, và sau đó quay sang bạn bè của mình. “Alana, Frederick, đây là người bạn đời của tôi, Will.”
“Xin chào,” Will nói, giọng nói có một chút run rẩy. “Rất vui khi được gặp mọi người.”
Bác sĩ Bloom mỉm cười đáp trả, toàn bộ khuôn mặt của cô sáng như ánh bình minh, nhưng cái nhìn của Bác sĩ Chilton vẫn còn cái gì đó kỳ cục và tò mò sâu sắc. Hannibal dẫn họ vào phòng ăn, để thưởng thức món thỏ om ông đã chuẩn bị rất cẩn thận.
Vì không hiểu rõ những quy tắc về một cuộc nói chuyện lịch sự nên Will chỉ tham gia một chút, hầu hết là tập trung để không tự biến mình thành kẻ ngốc.
“Chúng tôi đều rất ngạc nhiên khi biết bác sĩ Lecter nổi tiếng có một người bạn đời,” Bác sĩ Chilton thông báo, khiến Will nhìn lên từ đĩa của anh. “Chúng tôi cứ nghĩ rằng ông ấy muốn độc thân mãi mãi cơ.”
“Will đã thay đổi tâm trí của tôi,” Hannibal nói một cách trìu mến, nhấn Will vào một cái nhìn thương yêu.
“Bạn đến từ đâu vậy, Will?” Bác sĩ Bloom hỏi. Will quý cô ấy ngay tức khắc.
“Louisiana,” anh trả lời nhẹ nhàng. “Phía dưới vùng Vịnh.”
“Chúng tôi gặp nhau khi tôi tham gia hội nghị bác sĩ tâm thần, tại Paradis Sur La Mer,” Hannibal nói thêm. “Một tuần tôi nghĩ là lãng phí, rồi rốt cuộc lại biến thành tuần quan trọng nhất trong cuộc sống.”
Will hài lòng cúi xuống vân vê hai vạt áo sơ mi.
“Cậu có sở thích nào không?” Bác sĩ Bloom tiếp tục. Will không thích là trung tâm của sự chú ý, nhưng anh cũng không muốn làm Hannibal thất vọng với câu trả lời tầm thường.
“Tôi đã đọc rất nhiều,” Will nói. “Tôi vừa mới bắt đầu với Aeneid, nó khá là thú vị. Tôi cũng thích đan khá một chút. Hannibal đang dạy tôi làm thế nào để nấu ăn. “
Nhận thấy sự nhàm chán trong âm thanh giọng nói, “Sau khi định cư ở đây, tôi đang suy nghĩ về việc đi học trở lại, và chọn một cái gì đó giống như Văn học hay nghiên cứu cổ điển. Nhưng đó là một chặng đường dài.”
“Cả hai đều xứng đáng để theo đuổi,” Bác sĩ Chilton đảm bảo. Một cái gì đó về cái nhìn dữ dội của ông ta làm Will bối rối.”Và lần nữa bạn bao nhiêu tuổi ấy nhỉ?”
“Mười chín,” Will trả lời. Nụ cười của bác sĩ Chilton tràn ra cả khuôn mặt.
“Rất nhiều thời gian để cống hiến cho việc theo đuổi trí tuệ”, ông ta bảo.
Các cuộc trò chuyện rời khỏi Will, thay vào là một cuộc tranh luận sôi nổi về tâm lý. Will ngay lập tức cảm thấy mất mát vô vọng, nhưng ít nhất có thể nói rằng người bạn đời của anh xuất hiện để chiến thắng. Niềm tự hào ấm nóng nảy nở trong lồng ngực.
“Xin lỗi để đẩy em ra khỏi cuộc nói chuyện,” Hannibal xin lỗi. Will lắc đầu.
“Không sao,” anh bảo. “Đó là những gì sẽ xảy ra khi bạn có một nhóm các chuyên gia ở trong một căn phòng.”
“Vâng, tất cả chúng tôi đều có bằng cấp trình độ nói chuyện với mọi người,” Hannibal nói một cách ranh mãnh. “Vì vậy, khi em có một nhóm các nhà trị liệu vào một căn phòng, đó là cái cách chúng ta kết thúc mọi việc.”
Tiếng cười phá ra nổi lên.
Bác sĩ Chilton rời đi ngay sau khi ăn tối, có buổi hầu tòa vào sáng sớm. Bác sĩ Bloom ở lại sau đó, và họ đã nghỉ ngời với cà phê để nghiên cứu.
“Tôi rất vui khi Hannibal đã tìm thấy bạn,” cô nói nồng nhiệt. “Thật tốt khi biết ông ấy không lãng phí cuộc đời một mình trong căn nhà lớn này.”
“Oh,” Will nói. “Tôi không … Tôi rất hạnh phúc ở đây, với anh ấy.”
Hannibal xoa vai Will.
“Cậu ấy đã mang lại ánh sáng thực sự vào cuộc sống của tôi”, Hannibal nói. “Mặc dù tôi phải phản đối ý tưởng mình đã lãng phí cuộc đời trong nhà của chính mình.”
Alana mỉm cười.
Khi cô rời đi, Hannibal vòng tay quanh eo của Will trong phòng giải trí.
“Chắc chắn họ nghĩ em là đồ ngốc,” Will lầm bầm. “Em chẳng biết phải nói gì cả.”
“Đừng có ngớ ngẩn thế,” Hannibal đảm bảo. “Họ nghĩ em là một người đàn ông trẻ quyến rũ, chỉ là có chút một chút xấu hổ thôi.”
Ông vuốt ve hai má của Will.
“Sự nhút nhát có thể khắc phục được mà”, ông tuyên bố, và dẫn Will đi ngủ.
Sau khi họ cuộn tròn dưới lớp chăn, Will đóng sầm chính mình lại ở giữa nhà bếp, nhìn chằm chằm vào phòng đựng thức ăn.
Ánh trăng chiếu thẳng qua các cửa sổ nhìn ra các khu vườn. Nhà bếp vẫn như cũ, đã làm sạch gọn gàng sau khi ăn tối. Will trần truồng và run rẩy vì lạnh.
“Will?”
Will quay lại. Ở lối vào, Hannibal đứng trong bóng tối. Sức mạnh của anh giảm mạnh nhanh chóng trong bóng tối – chiều rộng của bờ vai, sự chắc chắn của bàn tay.
“Em …” Will thì thầm, run rẩy càng ngày càng nhiều.
Trong một bước tiến dài, Hannibal bước vào ánh trăng và bóng tối tan dần đi. Ông cởi chiếc áo choàng ra khỏi người, che nó xung quanh vai Will.
“Em nghĩ rằng mình bị mộng du” Will thú nhận, hai vai run rẩy. Hannibal kéo anh lại gần.
“Cơn nhiệt của em sắp tới nên cơ thể sẽ dễ mệt mỏi bực bội,” ông nói. “Một khi em giao phối, em phải làm nó lắng xuống lần nữa.”
Will vùi mặt vào ngực ông . Dạ dày của anh khuấy đảo, cơ thể thì đau nhói. Anh giữ Hannibal chặt hơn.
Chia sẻ: