[Railroad Track] chap 2

d88a5ec01054214cf12e60c458a0565d

Có tuyết.

Nó chất đống dày, như một tấm chăn len nặng, và bàn chân trần của anh thậm chí không thể tạo nên một vết lõm trong đó. Anh được bọc trong vải màu đen, cuộn tròn quanh người và che đi mái tóc. Bầu trời bên trên tối trong, không có lấy một ngôi sao hay là mặt trăng.

Anh đứng ở giữa phong cảnh không có lấy một nét khác biệt, hoàn toàn trơ trọi và run rẩy từ cái lạnh đang ngấm dần vào trong xương tủy. Những thớ vải lụa không tạo nên chút ấm áp nào, kể cả khi anh đã quấn chúng quanh mình chặt hết mức có thể.

Có một tiếng lạo xạo sau lưng anh, và khi quay lại, anh thấy một con hươu đen to lớn với bộ lông bao phủ là những chiếc lông quạ bước về phía anh. Nó bước đi chìm vào trong tuyết, nhưng không hề vấp ngã. Con hươu lông quạ ngừng cách anh một vài feet, và nó cúi đầu xuống.

Anh vấp ngã về phía nó, tay vòng quanh cổ và ôm lấy nó thật chặt. Con hươu tựa đầu mình vào vai anh, hơi thở ấm áp làm rối mái tóc của anh, và nhiệt độ thấm vào xương tủy của anh. Anh rũ xuống trong nhẹ nhõm, cái lạnh đang rời đi.

Anh nhắm mắt lại, và bàn tay vỗ về trên lưng trở về vòng tay của anh, và Will tỉnh dậy.

Căn phòng tối om, nhưng rèm cửa được kéo trở lại đủ để có thể bắt được một vệt lóe qua của đường chân trời New Orleans. Dưới cái tán cứng cáp và màn che nặng nề, anh trần truồng và đau nhức. Những ký ức trước đó tràn về ngập trong tâm trí, đẩy những giấc mơ đi, và Will trở nên hồng hào rồi lại cười khúc khích cùng một lúc. Hannibal đã rất ngọt ngào và nhẹ nhàng, nhưng đôi chân của Will vẫn cảm thấy như đống thạch dẻo vậy.

Anh cau mày khi nhận ra rằng Hannibal đã rời giường – chỗ nằm của ông vẫn còn ấm, và Will căng đôi tai của mình ra, không có âm thanh của một người nào đó trong phòng tắm. Will đứng lên, cặp đùi run rẩy, và quan sát kiểu kiến trúc cổ đã suy tàn của căn phòng khách sạn.

Will không bao giờ tưởng tượng được mình sẽ ở trong khách sạn Ritz-Carlton New Orleans, một mình trong căn phòng chủ đề đắt tiền nhất, nhưng anh đang ở đây, dụi những ngón chân của mình vào tấm thảm sang trọng. Will nắm lấy cái áo choàng vải bông đã được treo sẵn trên chiếc ghế ở chân giường, bị vứt lại sau lúc tắm rửa của họ, và quấn nó xung quanh mình khi anh đi ra mở mấy cánh cửa kiểu Pháp.

Căn phòng tuyệt hơn hầu hết các căn hộ, và Will không thể không lướt những các ngón tay của mình trên bề mặt các bức tường. Lớp sàn gỗ cứng mát lạnh dưới đôi chân. Ạnh đi ngang qua các đồ nội thất sang trọng bày tập trung quanh một lò sưởi trong phòng khách, và qua cánh cửa mở ra khe hướng lên trên đến sân thượng.

Hannibal đang tựa vào lan can, trên người mặc một cái quần ngủ lỏng lẻo và một chiếc áo vải lanh cài nút một nửa cuộn lên trên cẳng tay. Ông nhìn ra xa về phía thành phố và con sông, nơi tàu hơi nước phát ra tiếng đinh tai nhức óc to tướng, mấy cái đèn tạo ra hình phản chiếu kéo dài trong nước. Vẻ mặt ông khó có thể diễn tả, nhưng nó dịu đi khi nhìn thấy Will.

“Em yêu,” Hannibal nói, kéo Will vào vòng tay ông. “Xin lỗi, anh chỉ có rất nhiều ý tưởng trong đầu và không muốn làm phiền em.”

“Không sao đâu,” Will nói, tựa má vào ngực của Hannibal.

“Anh không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một người bạn đời,” Hannibal thì thầm. “Không ai có vẻ thú vị đủ cho anh có thể dành cả đời ở bên họ.”

Will mỉm cười, hài lòng, và thú nhận, “Mọi người đều nghĩ em bị điên. Chưa một ai nghĩ em sẽ có một người bạn đời đáng kính.”

Hannibal nâng đầu Will lên để nhìn vào mắt anh.

“Em rất đẹp”, Hannibal đảm bảo. “Anh không quan tâm những kẻ khác nghĩ gì về em vì có một căn bệnh cả. Chẳng có gì phải xấu hổ về điều đó.”

Từ khu phố Pháp xuống phía dưới, những âm thanh của sự nhún nhảy và âm nhạc vui vẻ vang lên khi người dân tổ chức vào tối thứ Bảy. Bàn tay to lớn của Hannibal trượt dưới áo choàng của Will, đẩy nó xuống vai và để cho nó bơi xung quanh eo của anh. Không khí mát lạnh làm Will rùng mình, và Hannibal đã kéo anh trở lại vào sự ấm áp trong vòng tay ông.

Nhẹ nhàng, họ đung đưa cùng nhau theo nhịp điệu của âm nhạc, và làn nước dâng lên trong đôi mắt Will. Trái tim của anh đập rộn lên. Anh cảm thấy được nâng niu và chăm sóc, thay vì những vết sẹo xơ xác.

Mình sẽ hoàn hảo, Will nghĩ mạnh liệt. Anh ấy xứng đáng với nó.

Hannibal đặt một nụ hôn nhẹ nhàng, tao nhã trên môi Will khi mặt trăng đã lên cao trên bầu trời New Orleans, và nước mắt trào xuống má của Will.

Baltimore lạnh hơn New Orleans, và rất ẩm ướt.

Ở Baltimore, Hannibal lái một chiếc Bentley màu đen cách âm với tất cả âm thanh của thành phố. Ở Baltimore, ông lái xe vào một dân cư tràn ngập các tòa lâu đài ít ỏi được bảo vệ bởi hàng rào cây và hàng rào đá. Ở Baltimore, ông sống trong một ngôi nhà cực nguy nga, tráng lệ làm Will cảm thấy thật nhỏ bé.

Ông chắc chắn tòa xe moóc phù hợp với phòng giải trí, trong lớp gỗ đắt tiền màu đỏ và tím đậm. Các tác phẩm trên tường là những điều kỳ lạ, đầy tri thức nhưng đáng sợ. Will ôm chặt lấy cái túi xách của mình, cảm giác không thuộc về nơi này trào lên trong cổ họng của anh.

Hannibal đặt tay mình trên lưng Will.

“Quần áo của em đã được chuyển lên và giờ đang ở trong tủ quần áo,” Hannibal đảm bảo. “Tôi có một bất ngờ dành cho bạn.”

Ông dẫn Will lên cầu thang và vào thư viện lớn. Will vô cùng kinh ngạc – có kệ sách với trần nhà hình vòm, và có lẽ còn nhiều hơn cả ở thư viện địa phường mà Will đã từng một lần dành cả buổi chiều ở đó. Chúng đều là bản gốc và hoàn hảo, gọn gàng một cách có tổ chức và sắp xếp. Thậm chí đã có một cái thang như Belle đã có trong Người đẹp và Quái vật…

Will khiển trách mình vì những suy nghĩ trẻ con, và theo sau Hannibal, người đã tặng anh một kệ trống rỗng. Nó rất đẹp, làm bằng một số loại gỗ màu chất lượng để hoàn thiện, nhưng Will vẫn chớp mắt nhìn Hannibal trong sự bối rối.

“Nó là của em,” Hannibal hứa. “Để lấp đầy những thứ em yêu thích.”

Miệng Will hé ra, không thể nghĩ ra một phản ứng thích hợp cho một món quà chu đáo như vậy.

“Cảm ơn,” anh nói. “Em không thể hy vọng phải trả lại tất cả sự hào phóng của anh, Hannibal …”

Hannibal đặt một nụ hôn lên trán Will. “Em trả nó với tình cảm yêu của mình.”

Hannibal làm bữa tối đêm đó, một cái gì đó lạ mắt khiến đầu của Will quay cuồng.  Anh biết rõ cách thức để nấu ăn – trước khi qua đời mẹ đã dạy anh tất cả yếu tố sẽ làm cho “bất kỳ Alpha nào cũng đổ rạp vì anh,” nhưng Will nghi ngờ Hannibal sẽ đánh giá cao món gà rán và khoai tây bột nghiền. Một điều khác Will cần phải học.

Anh chắc chắn Hannibal có một dịch vụ để duy trì ngôi nhà rộng lớn, nhưng anh đánh giá cao việc không phải nấu nướng khi trở về nhà sau những buổi gặp mặt bệnh nhân. Và phải có những cách khác để đảm bảo rằng ngôi nhà đã được gọn gàng mà không cần các dịch vụ.

Will giúp dọn bàn ăn, sợ hãi sẽ làm rơi gần hết số đĩa trong mờ, và tươi cười với Hannibal khi ông đặt thịt lợn nướng và chiên đậu xanh ở phía trước anh, đổ thứ nước sốt đỏ tươi lấp lánh lên trên.

“Nó trông ngon quá,” Will nói. “Anh phải dạy em cách để nấu ra những thứ uyệt vời này.”

Hannibal mỉm cười, hài lòng, khi Will cắt vào. Thật khó để ngăn mình khỏi ngấu nghiến nó, nhưng việc chậm lại cho phép ông thực sự đánh giá cao nó.

“Anh sẽ dạy em nhiều điều,” Hannibal hứa. “Sau khi em quen nơi này, chúng ta nên tổ chức một bữa tiệc tối. Các bạn của anh rất muốn gặp em.”

“O-oh,” Will nói. Anh chưa bao giờ tưởng tượng là mình sẽ ở trong một vị trí người chủ tổ chức một bữa tiệc tối.

“Nhưng bữa tiệc có thể chờ được,” Hannibal nói với một nụ cười duyên dáng. “Bạn có rất nhiều thứ phải điều chỉnh.”

“Vâng,” Will trả lời. “Nhưng nó cũng đáng mà.”

Nụ cười của Hannibal rộng hơn, và ông đặt chiếc dĩa trong tay xuống rồi ngửa bàn tay và đưa ngang qua mặt bàn.Will đặt tay lên tay của Hannibal, và Hannibal đưa nó lên miệng.

“Chúng ta sẽ cùng nhau trở nên mạnh mẽ hơn, em và tôi,” Hannibal đảm bảo. “Em sẽ khiến cho căn nhà này trở nên giống với một ngôi nhà hơn.”

Đêm đó, Will mơ về con hươu lần nữa. Anh đang quỳ trên tuyết, con hươu đang ngủ và ngả đầu vào trong lòng anh, và một cảm giác hạnh phúc bình yên dấy lên trong lồng ngực. Khi anh tỉnh dậy, Hannibal đã sẵn sàng cho công việc trong ánh sáng ấm áp mờ mờ, khung xương mệt mỏi của anh đã được nghỉ ngơi và một nụ cười cố định trên khuôn mặt của ông.

Will không bao giờ biết có một cửa hàng tạp hóa tuyệt diệu như vậy tồn tại.

Anh nắm chặt lấy danh sách mua sắm, viết bằng lối chữ thảo gọn gàng của Hannibal, như khi anh đã làm theo cách của mình lúc lượn quanh cửa hàng một cách chậm dãi. Tất cả mọi thứ đều hữu cơ, hoặc châu Âu, hoặc làm từ những thứ quý hiếm được trồng ở một số góc hiếm có của thế giới. Người bạn đời mới của anh biết khá là chính xác và cụ thể về thực phẩm – những gì bạn cho phép thâm nhập vào trong bản thân mình sẽ trở thành bạn – Will nhanh chóng học được trong các bài học nấu ăn của họ. Ông hài lòng với sự tiến bộ của Will, như bây giờ anh có thể làm vài món ăn “đơn giản” theo tiêu chuẩn của Hannibal chỉ sau một vài tuần.

Bỏ qua những bộ quần áo mới hay kiểu tóc đã cắt, Will cảm thấy mình như một người ngoài cuộc trong không gian của Hannibal. Những cặp vợ chồng trong khoảng – thời – gian – ở – nhà xung quanh khu phố lần lượt giới thiệu bản thân họ với anh, ngạc nhiên rằng Hannibal đã lấy một người bạn đời. Họ dường như đều ngạc nhiên rằng anh là một điều nhỏ bé nhu mì đến từ Louisiana, thay vì một số Omega tầng lớp thượng lưu từ một gia đình khá giả lập. Tuy có thân thiện, nhưng Will có thể nhìn thấy ánh mắt phán xét của họ.

Will cố gắng để có thể giống như Hannibal – học thức và tinh tế – bằng cách đọc sách trong thư viện mỗi ngày và nghe opera qua hệ thống âm thanh trong khi học. Anh đọc chúng tốt nhất có thể bởi vì Hannibal muốn đưa anh đến nhà hát opera sớm và anh không muốn bản thân bị lúng túng trong đám người hâm mộ.

Anh không dám nhìn vào giá mà cửa hàng tạp hóa đề ra, đưa cho người thu ngân tấm thẻ tín dụng đen Hannibal đã đưa cho. Will từ chối sự giúp đỡ ngoài chiếc Mercedes bạc sáng bóng – một chiếc xe khác của Hannibal, ban đầu là dự phòng cho chiếc Bentley – và anh ra khỏi cửa hàng tạp hóa.

Siêu thị Hannibal ưa thích dành cho “các loại hàng hóa” là một nơi phức tạp với một số cửa hàng có tiếng tăm, bao gồm cả một cửa hàng len sợi nho nhỏ nằm trong góc. Anh cắn chặt môi, nghĩ về việc sao không mang lại bất kỳ acrylic giá rẻ ah đã nhặt được trong những năm qua – đan lát là một trong những kỹ năng xuất sắc nhất của Will. Nó chỉ là đếm và biến đổi, nhưng anh có thể làm nó cho tới thật sự dừng lại. Anh đã mang theo vài cuốn sách dạy đan len với ghi chú ở bên lề, món đồ gia truyền.

Không có gì sẽ tan chảy hoặc bị hư hỏng nếu anh xuất hiện trong một phút; nó là một ngày lạnh. Một ý tưởng đã định hình trong đầu anh, anh bước vào cửa hàng nhỏ.

Nó được đóng gói với các loại sợi len có các kiểu kết cấu và độ dày khác nhau, nhưng Will bị thu hút về một màu đỏ đậm đặc biệt, giống như máu khô. Các sợi rất mềm mại, bằng len từ một số loại cừu nước ngoài, và Will đã kết thúc với việc lấy mười một nùi len.

Khi trở về nhà, anh mang chỗ hàng hóa cất đi và ngồi trong phòng khách với chỗ len mới của mình, cẩn thận cuộn chúng thành những quả cầu nhỏ hoàn hảo trước khi móc nó vào kim đan kim loại mòn đã cũ của mình.Anh đan len cho tới khi phải bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Hannibal trở về nhà với một trán nhăn nhó – một cái gì đó về một người đàn ông thô lỗ tại các ngân hàng – nhưng sự chuẩn bị tuyệt vời của Will cho món puttanesca với huy chương xúc xích thái lát (do Hannibal tự mình làm) và một ly rượu vang đỏ Fuore Rosso đã đưa ông vào tâm trạng tốt hơn nhiều. Họ đắm chìm trong nghiên cứu, làm việc theo sở thích cá nhân trong khi vẫn chia sẻ không gian – Hannibal phác họa, và Will đan.

Hannibal liếc nhìn Will, đang tập trung vào các mũi đan của mình. “Em đang làm gì vậy hả?”

“Một sự ngạc nhiên,” Will phá ra cười, nắm giữ nó gần gũi hơn với chính mình. Hannibal mỉm cười.

“Anh sẽ tặng em đôi kim đan để em tạo nên sự ngạc nhiên với chúng,” ông hứa. “Tốt hơn cho bàn tay.”

“Cảm ơn,” Will thì thầm. Họ chìm vào trong sự im lặng một lúc, trước khi Hannibal đứng dậy để ngồi bên cạnh Will.

“Khi anh ở Lithuania,” ông nói, và Will dừng những việc mình đang làm lại. Hannibal chưa bao giờ thực sự nói về những chuyện đã xảy ra với ông. “Anh nhớ mình luôn ngồi xem mẹ và bà ngoại làm mô hình tuyệt vời, đầy màu sắc như vậy. Anh nghĩ chúng thật kỳ diệu. Anh không hiểu làm thế nào họ có thể đan mấy sợi dây ra những điều như vậy.”

“Một khi anh biết phải làm gì, anh có thể làm những điều tuyệt vời như vậy,” Will nói. Hannibal hôn lên trán anh, và Will cảm thấy thật ấm áp. Lo lắng căng chặt mắc kẹt tiêu tan hết thảy khi Hannibal giữ anh rất gần – anh không cần bất cứ ai khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play