Cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa sổ bị linh lực điều khiển đẩy ra một nửa, chợt nghĩ rằng, cậu không cảm nhận được linh lực bên ngoài, nhưng nếu tăng cường khống chế linh lực thì có phải thế giới bên ngoài cũng không cảm nhận được cậu sử dụng linh lực không...
Không đúng, hoặc là nói, thật ra bây giờ cậu thi triển linh lực, thế giới bên ngoài đã hoàn toàn không để ý đến cậu nữa rồi.
Cậu tựa như một sự tồn tại bị tách biệt, hoàn toàn lạc lõng với những linh hồn ở thế giới ngoài kia.
Đây thật sự là do thể chất sao? Hay là cậu chuyển kiếp xảy ra sai sót?
Đột nhiên có một cơn gió mạnh thổi qua, mạnh tới mức làm cậu không kiểm soát được cơ thể mình, va vào lan can của giường trẻ em, cú va đập làm cánh tay cậu đau nhói một cơn.
Túc Lê ngẩng đầu lên thật mạnh, chỉ thấy một bóng đen nhảy vào cửa sổ, dừng lại trước mặt cậu.
Người đó mặc đồ đen, gương mặt nghiêm nghị, biểu cảm lạnh lùng. Bên dưới mái tóc đen lộ ra đôi tai nhọn khác hẳn với Nhân tộc, đôi cánh có hình dáng như phong linh bay theo gió, anh ta cứ đứng nghiêm ở đó, ánh mắt mang theo cơn gió lạnh, tựa như tay thợ săn giấu mình hành động trong đêm tối.
Túc Lê chợt thu linh lực ở đầu ngón tay lại, cảnh giác nhìn người đàn ông xông vào bất thình lình này.
Phong yêu tập trung tinh thần, mảnh vỡ trong tay anh ta cứ nóng bừng không thôi, dẫn anh ta tiến vài bước về trước, anh ta nhìn theo hướng của thần lực, chỉ thấy có một đứa bé trắng nõn đáng yêu đang ngồi trên chiếc giường trẻ em ở gần đó.
Phong yêu khẽ sững người, hơi nghi ngờ kiểm tra mảnh vỡ trong tay, phát hiện ánh sáng đỏ trên mảnh vỡ đã hoàn toàn biến mất.
...? Trẻ con?
Anh ta đi nhầm chỗ rồi sao?
Phong yêu quan sát căn phòng được trang trí theo phong cách trẻ con, tiếng gió xung quanh bị anh ta dùng linh lực kìm lại, lúc này nơi đây yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở của đứa nhóc đang nằm trên giường. Đây là nơi ở của nhà họ Túc, anh ta phải mạo hiểm lẩn tránh trận pháp của nhà họ Túc mới vào được đây, cũng may là tối nay yêu quái lang thang bên ngoài khá nhiều nên yêu khí hỗn tạp, nhờ thế anh ta mới có thể tránh được tai mắt của Túc Thanh Phong để lẻn vào đây.
Việc mang một mảnh thần lực trên người là bí mật từ trước đến giờ của anh ta, hôm nay mảnh thần lực đó lại có phản ứng bất thường như thế, chắc chắn là nó đang muốn nói với anh ta rằng cảnh giới mà anh ta đã dậm chân bấy lâu nay có hy vọng rồi! Hoặc có thể là anh ta đã đợi được cơ duyên của núi Tức Linh cũng không chừng! - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Nhưng khi anh ta dốc hết toàn bộ sức lực để lẻn vào nhà họ Túc, tiếp cận được nơi mà mảnh thần lực ấy đã chỉ dẫn thì chỉ nhìn thấy hai đứa nhóc con của nhà họ Túc, một đứa thì đang ngủ ngáy o o, đứa còn lại khi thấy anh ta vào thì bị dọa giật mình.
Phong yêu xác định đi xác định lại nhiều lần, thậm chí lúc nãy khi anh ta lặng lẽ tiến gần vào nhà họ Túc thì hình như mảnh vỡ đó còn được một luồng yêu lực yếu ớt dẫn dắt, nhờ vậy anh ta mới có thể tìm thấy căn phòng này. Nhưng trong căn phòng này hoàn toàn không có thứ mà anh ta muốn tìm, chỉ có hai đứa nhóc không hề có khả năng phản kháng đang nằm đó… Anh ta không kìm được nhìn xuống đứa nhóc nằm gần mình, có một sự bất thường khiến anh ta vô cùng ngạc nhiên.
Đứa nhóc này không khóc ư?
Phong yêu ở trên núi Tức Linh nhiều năm, cũng từng gặp qua rất nhiều nhóc con, nhưng trời sinh phong linh của anh ta rất mạnh nên đám nhóc Yêu tộc đó không thể nào chịu được uy lực của anh ta, lần nào thấy mặt thì cũng oà lên khóc lớn. Tuy lần này anh ta đã cố tình giảm bớt uy lực của mình lại nhưng đứa nhỏ này đã chính mắt nhìn thấy anh ta trèo cửa sổ vào đấy, sao lại không có chút phản ứng gì hết thế…
“Nhóc con nhà họ Túc… Đây là đứa nhỏ bị khuyết tật bẩm sinh sao?”
Phong yêu nhíu mày lại nhìn đứa nhóc đó, khi nhìn vào đôi mắt long lanh, trong veo ấy thì lòng lại dấy lên một cảm giác rất kỳ lạ.
Trong phòng trừ hai đứa nhóc này ra thì không còn thứ gì khác nữa, mảnh vỡ này đã dẫn dắt anh ta đi từ ngọn núi nằm ở xa tít mù khơi để đến đây nên chắc chắn không thể nào sai sót được, nếu như phải nói là căn nhà đó có gì đặc biệt thì chính là hai đứa nhóc của nhà họ Túc này đây.
Chẳng lẽ cơ duyên để anh ta độ kiếp lại nằm ở chỗ hai đứa nhóc nhà họ Túc này sao?
Túc Lê bắt gặp ngay ánh mắt phán xét của tên yêu quái ấy, kể từ lúc tên yêu quái này bước vào phòng thì cứ như đang tìm kiếm thứ gì đó, mà bây giờ hình như đối phương nghĩ thứ mà mình muốn tìm đang nằm trên người cậu.
“Nhóc có thấy thứ gì đó là lạ trong căn phòng này không?” Phong yêu tiến thêm vài bước, dừng lại trước chiếc giường trẻ con, đứng nhìn Túc Lê từ trên cao xuống, thấy đứa nhỏ trước mặt mình không đáp lời thì bèn thay đổi cách miêu tả khác: “Là thứ có thể phát sáng hoặc lấp lánh ấy.”
Giọng nói của Phong yêu khàn khàn, nghe như gió luồn qua khe hở cửa sổ vậy, vừa kỳ quặc vừa đáng sợ.
Đối phương bước từng bước đến gần, eo đặt lên trên lan can của chiếc giường trẻ em, phía sau Túc Lê còn có cậu em trai đang ngủ ngon lành nữa, chuyện không hay rồi, tên yêu quái trước mặt có tai nhọn và đôi cánh lông vũ, có lẽ là yêu quái thuộc tộc Phong yêu, trên làn da để trần, lộ ra bên ngoài của anh ta có rất nhiều vết thương do bị cháy xém, nếu móc nối nó với những âm thanh độ kiếp ầm ĩ bên ngoài thì rất có khả năng đây là con yêu quái mới độ kiếp lúc nãy.
Cậu nhíu mày lại, sao tên yêu quái này lại tìm đến đây thế? Anh ta đến chỗ của Nhân tộc làm gì cơ chứ?
“Không có sao?” Phong yêu lẩm bẩm một mình: “Kỳ lạ vậy.”
“Nhóc không sợ tôi à?” Khi Phong yêu thấy thằng nhóc này nhìn mình với ánh mắt không chút sợ sệt thì cảm giác kỳ lạ đó lại dâng trào lần nữa.
Túc Lê sử dụng thần lực của Phượng Hoàng trong cơ thể mình, cẩn thận quan sát động tĩnh của Phong yêu, cậu mới thức tỉnh chưa được bao lâu nên vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế được cơ thể của mình, chỉ có thể sử dụng một số yêu thuật đơn giản mà thôi, với tình hình hiện tại của cậu thì nếu muốn đối đầu trực diện với Phong yêu là chuyện không thể nào, vì vậy chỉ có thể giải quyết bằng cách đi đường vòng mà thôi… Hơn nữa trong phòng còn có người em sinh đôi, bên ngoài còn có gia đình của cậu nữa.
Không dễ giải quyết cho lắm. Túc Lê quan sát tình hình của của Phong yêu thì phát hiện ra cánh tay đặt hờ trên hàng rào chiếc giường trẻ con của anh ta đang cầm một mảnh vỡ màu đỏ thẫm, các đường hoa văn trên mảnh vỡ đó rất phức tạp nhưng một thoáng nào đó lại cho cậu cảm giác rất thân thuộc. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Mảnh vỡ? Yêu độ kiếp…
Phong Yêu thấy đứa nhóc kia cứ nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ trong tay mình thì khựng lại mất một lúc, sau đó cất giọng nói khàn khàn của mình lên hỏi: “Nhóc từng thấy thứ giống vậy sao?”
Túc Lê nhớ lại lời chỉ dẫn xuất hiện thoáng qua trong những đòn sét độ kiếp lúc nãy, lúc này cậu như bị trời xui quỷ khiến, đưa tay lên chạm vào mảnh vỡ màu đỏ thẫm kia.
Ánh sáng đỏ lập tức tỏa ra tứ phía ——
Con ngươi Yêu Phong co lại, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt mình. Tất cả những cố gắng để che đậy của anh ta tiêu tan thành mây khói, khung cửa sổ bằng thuỷ tinh lập tức nứt ra, một cơn gió mạnh cuốn qua, những mảnh vụn thuỷ tinh sắc bén như dao cắm đầy dưới đất, anh ta vung ống tay áo lên bảo vệ hai đứa nhỏ kia, cánh tay đang cầm lấy mảnh vỡ đó đau rát không gì so sánh được, lúc này anh ta mới nhìn thấy rõ những luồng sáng cực nóng toả ra từ mảnh vỡ ấy.
“Ai đấy!”
Một tiếng hét vang lên khiến Phong yêu không thể nào quan tâm đến những câu hỏi của mình được nữa, anh ta xoay người biến thành một luồng sáng rồi rời khỏi căn phòng đó.
Ngay sau đó ba Túc lo lắng xông thẳng vào phòng, khi thấy khung cửa sổ trống huơ trống hoác, lớp kính bay mất tiêu và đứa nhỏ đang thẫn thờ ngồi trên giường thì mặt lập tức tối sầm lại.
Căn phòng rối tung cả lên, hai đứa nhỏ một đứa thì vẫn ngủ rất ngon không biết gì, đứa còn lại thì vẫn ngồi yên ở đó.
“Con ngoan đừng sợ nhé, chúng ta không sợ gì cả.” Ba Túc đến chậm một bước nên trong lòng vẫn còn thấy sợ, vội vàng bế con mình lên dỗ dành nhưng ánh mắt thì vẫn tối sầm lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Rốt cuộc là yêu quái phương nào mà lại dám lẻn vào nhà mình thế!
Túc Lê được ba ôm chặt vào lòng, chỉ biết rũ mắt nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của mình.
Cảm giác khi được chạm vào mảnh vỡ lúc nãy vẫn còn dư âm đến hiện tại, cậu không nhầm đâu, thứ nằm ẩn bên trong mảnh vỡ đó chính là thần lực của cậu, chuyện gì đang xảy ra thế này, tại sao bên trong mảnh vỡ đó lại có thần lực của cậu cơ chứ…?
Nghĩ đến đây, một cơn đau đầu bất thình lình kéo đến, có một giọng nói vừa bất lực vừa nuông chiều đang khẽ gọi cậu.
—— “A Ly.”
Cậu không còn hơi sức đâu để quan tâm giọng nói này vang lên từ đâu nữa, do ý thức của cậu đã bị bóng tối nuốt chửng rồi.
—
“Tình hình hiện tại tốt hơn nhiều rồi, lúc chiều bác sĩ Bạch đã đến tận nơi để xem thử, cũng xem sơ qua trận pháp, tên yêu đó nhân lúc nửa đêm lẻn vào nhà chúng tôi đấy.”
“Thời gian trước mọi người hay nói có Yêu tộc chuyên bắt cóc trẻ con mang đi bán, không ngờ hôm nay lại nhắm trúng nhà của bọn tôi.”