Ông ấy không chờ được lời hồi đáp của bé con.
Mấy năm nay Phong yêu quấy nhiễu dân chúng không phải mới một hai lần, mỗi lần độ kiếp thăng cấp đều sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, mỗi khi bão táp ập tới thì tiểu yêu nghỉ chân ở lân cận sẽ đến chỗ họ lánh nạn. Nhà họ Túc và Phong yêu kia xưa nay nước sông không phạm nước giếng, nhiều năm nay cũng chưa từng qua lại, thấy bé con có hứng thú với Phong yêu, vốn dĩ ba Túc còn định ngày mai đến tận nhà tặng ít quà, nhờ Phong yêu thổi gió chọc cho đứa nhỏ vui, nhưng giờ lại không chắc lắm.
Lúc này ba Túc mới hoàn hồn từ trong niềm hân hoan khi bé con nói chuyện, thấy đứa nhỏ khẽ nhăn nhó gương mặt bé xinh, này là thích hay không thích đây?
Túc Lê không để ý vẻ mặt của ba Túc, dồn hết sự chú ý vào lôi kiếp đang kết tụ trên bầu trời xa xa kia.
Cậu không cảm nhận được chút linh lực nào, lần độ kiếp này lôi kiếp thăng cấp, có nghĩa là gần đây có yêu đang đột phá.
Cậu khẽ nhăn mày, trong đầu đã nhanh chóng suy xét, thế giới này có thể có Yêu tộc hoặc là tu sĩ con người đang sống... Linh lực có tồn tại, nhưng cậu hoàn toàn không cảm nhận được, đó rất có thể là do cơ thể hiện tại của cậu.
Có lẽ thế giới này vẫn là thế giới thịnh hành linh lực, trong người cậu còn có thần lực Phượng Hoàng, thần hồn cũng là của cậu, nhưng tại sao cậu lại không cảm nhận được linh lực bên ngoài cơ chứ, là do trong quá trình độ kiếp xuất hiện sai sót hay sao...?
Cậu không kìm được bình tâm lại để cảm nhận linh khí xung quanh, nhưng dù đã như vậy rồi thì cậu vẫn không cảm nhận được linh lực tung hoành như vậy ở bên ngoài, cứ như linh lực bên ngoài có dồi dào cỡ nào thì cũng không dính líu gì đến cậu vậy. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Rốt cuộc là tại sao vậy?
Túc Lê khẽ liếc mắt xác định hướng của lốc xoáy linh lực xa tít kia, còn cách cậu một khoảng... Đỉnh núi cậu ở lúc trước có không ít tiểu yêu, cậu cũng đã gặp qua rất nhiều dạng lôi kiếp, lôi kiếp với quy mô này, xem ra yêu quái độ kiếp có tu vi không thấp, hơn nữa nơi này còn có Nhân tộc trú ngụ, con yêu quái này cũng to gan đấy, vậy mà độ kiếp ở gần vùng Nhân tộc nghỉ chân.
“Có lạnh không con, hay là ba đóng cửa sổ lại nhé?” Ba Túc bế Túc Lê đứng bên cửa sổ, thấy đứa nhỏ nhíu mày ngày càng chặt, không kìm được trở nên thận trọng hơn, này hình như vẫn là không thích rồi đây...
Túc Lê để mặc cho ba bế mình ngắm nhìn cảnh tượng dị thường ở phía chân trời xa xăm, trong lốc xoáy linh lực đầy biến động, mà đến khi chờ được ánh sáng đỏ lập lòe ở trung tâm cơn lốc xoáy đó, ánh mắt cậu khẽ dao động, tự lẩm bẩm một mình: “Xem ra sắp thất bại rồi.”
Lốc xoáy tan, linh lực bay đi, đã được định sẵn là thất bại.
“Bé con nói gì đấy?” Ba Túc quan tâm suy xét đến suy nghĩ của bé con, chợt nghe thấy giọng nói nhỏ xíu, mới để ý thấy hình như bé con vừa nói chuyện nữa đấy!
Túc Lê hoàn hồn, không có phản ứng gì khi đối mặt với giọng nói kích động của ba Túc, nhưng trong lòng lại hỗn loạn, cậu cần phải xem xét lại tình hình hiện tại của mình lần nữa.
Lôi kiếp chỉ là biểu tượng, lát sau hiện tượng dị thường trên trời sẽ biến mất. Nhưng cậu không ngờ gần đây lại còn có yêu quái độ kiếp, xem ra phải tìm thời cơ ra ngoài tìm hiểu tình hình. Đương nhiên là phải giấu người nhà hiện tại về chuyện này, cậu để ý thấy ba lờ đi dị tượng trên trời, chỉ có phản ứng với gió thổi và trời mưa, xem ra thật sự chỉ là một người bình thường thôi...
Ba Túc không nghe thấy bé con đáp lại nữa, còn tưởng bé con muốn xem rõ hơn: “Bé con muốn xem sao? Vậy ba lại hé cửa sổ ra tí nhé.” Ông ấy thò tay đẩy cửa sổ ra.
Mà đúng ngay lúc này, một bàn tay nhỏ trắng nõn tóm lấy cánh tay ông ấy, ông ấy bất ngờ cảm nhận được sức nắm ấy, cúi đầu nhìn đứa nhỏ im lặng rũ mắt, hình như bé con nhà ông ấy đang cản ông ấy mở cửa sổ.
“Không xem nữa.” Giọng nói non nớt vang lên. ( truyện trên app t.y.t )
Bé con lại biết bắt lấy tay ông ấy kìa!
“Ba không sợ gió, nếu, nếu mà bé con thích xem thì chúng ta mở ra.”
Ba Túc vừa vui vừa xót, nhưng nghĩ tới lời hồi đáp của bé con nhà mình, chỉ mong sao có thể đáp ứng được hết yêu cầu của bé con.
Mà bé con chỉ lắc đầu, ba Túc chỉ đành tiếc nuối khép cửa sổ lại, bế bé con rời khỏi cửa sổ, còn vừa đi vừa nói chuyện, dường như muốn chọc cho bé con nói nhiều hơn.
Dù gì lôi kiếp vẫn hơi nguy hiểm, gió cũng hơi lớn, Nhân tộc lại yếu ớt, nếu bị ảnh hưởng bởi dư chấn thì không hay. Túc Lê gác tay lên vai ba Túc, liếc nhìn qua cửa sổ thì bắt gặp lôi kiếp đang dần thay đổi, nếu có cơ hội cậu vẫn phải qua đó xem thử yêu quái độ kiếp kia.
Còn mấy chuyện khác, Túc Lê nghiêng đầu nhìn người ba vui mừng hớn hở, cậu biết sức khỏe cậu không tốt, nhưng hình như phản ứng của ba cậu hơi lố quá rồi ấy...
—
Đêm khuya, Túc Lê đang nhắm mắt lắng nghe tiếng động nhỏ nhặt bên giường trẻ em.
“Em đừng vội, quay phim xong rồi hẵng về.” Ba Túc đứng nói chuyện điện thoại bên cửa sổ: “Bé con biết gọi ba, nhưng có thể thằng bé không thích nói chuyện lắm. Anh đã hỏi bác sĩ rồi, ông ấy nói cái này phải chữa từ từ, không thể nôn nóng.”
Ông ấy nhỏ tiếng nói chuyện với người ở đầu dây bên kia điện thoại, thấy con ngủ say rồi mới yên tâm đi ra ngoài.
Tiếng nói chuyện của ba càng đi càng xa, căn phòng dần trở nên yên tĩnh Túc Lê mới mở mắt ra, ánh sáng màu cam trên đỉnh đầu không hề chói mắt. Rèm cửa sổ kéo kín, có vẻ như tiếng gió bên ngoài đã bị rèm cửa sổ ngăn cách ngoài kia, không có chút tiếng động nào.
Tiếng ngáy ngủ của trẻ con phá tan sự yên tĩnh của căn phòng, ánh đèn màu cam buông ánh sáng dịu nhẹ.
Trên chiếc giường trẻ em kế bên cửa sổ, đứa nhỏ xinh xắn đáng yêu đang ngồi xếp bằng, cậu khẽ khép mắt lại, tay làm ra phù ấn kỳ lạ. Xung quanh không hề có sự thay đổi nào nhưng ánh sáng màu vàng trên đầu lại hoàn toàn tách biệt với chỗ của cậu, dường như quanh người cậu đang được bao phủ bởi một lớp màn chắn người thường không thể thấy.
Nếu lúc này ba Túc quay lại phòng trẻ em xem tình hình, ắt hẳn sẽ có thể trông thấy đứa nhỏ ngồi với tư thế nghiêm chỉnh trên giường trẻ em - đứa con trai thứ hai “khuyết tật bẩm sinh” của ông ấy đang tiến hành tu luyện bằng tư thế cực kỳ tiêu chuẩn.
Vừa lạ lùng vừa kỳ diệu.
Ngoại trừ vận chuyển linh lực không nổi trong thời gian quá dài ra, Túc Lê xác nhận cơ thể không có nguy hiểm tiềm tàng nào khác.
Lúc mới vận chuyển linh lực, cậu cẩn thận giải phóng một ít ở vị trí ngoài cửa sổ, chỉ thấy rèm cửa lặng lẽ kéo mở một đoạn dưới sự khống chế của cậu, lộ ra bầu trời đen kịt ở bên ngoài.
Khi vận chuyển linh lực trong người có cảm giác bị tắc nghẽn, Túc Lê khẽ nhíu mày, đầu ngón tay tụ lực lại khống chế một hồi, thử độ kiểm soát linh lực nhiều lần, đúng ngay lúc này, sau lưng chợt vang lên một tiếng động nhỏ, linh lực của cậu chưa thu về, bị âm thanh này làm giật mình nên lỡ tay phóng thẳng ra ngoài cửa sổ.
“...”
Túc Lê bị giật mình, nghiêng đầu nhìn đứa em trai ngủ say trở mình, hơn nữa còn phát ra tiếng thổi bong bóng kỳ dị. Cảm giác lén lút vận chuyển linh lực sau lưng người khác không dễ chịu cho lắm, nếu hành vi kỳ quái này khơi lên sự thắc mắc cho người nhà thì sẽ không hay.
Cậu khẽ nghiêng đầu nhìn đứa em trai đang ngủ ngon lành kia, tự dưng thấy động tĩnh lúc ngủ của đứa em trai này cũng to quá rồi nhỉ, trẻ em Nhân tộc bình thường khi ngủ đều sẽ lớn tiếng vậy ư?
Sau khi xác nhận em trai vẫn ngủ say, Túc Lê lại xem xét tình hình trong người mình, cực kỳ cẩn thận bắt đầu vận chuyển linh lực, mà hình như yêu lực cậu lỡ tay phóng ra hồi nãy đã biến mất trong màn đêm thăm thẳm kia rồi.
Gió bên ngoài đã lặng lẽ trở nên dữ dội hơn, ba Túc nói chuyện điện thoại trong phòng khách thấy vậy thì ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc bắt gặp Túc Úc bố trận trở vào bèn lên tiếng hỏi: “Trận pháp ngoài kia không có vấn đề hả con?”
“Không có vấn đề, con còn ra ngoài xem thử, còn tưởng đâu con Phong yêu đó độ kiếp thành công rồi ấy, nhưng xem tình hình chắc lại thất bại rồi.” Túc Úc vươn vai: “Ba nói xem anh ta đã thất bại bao nhiêu lần rồi, sao vẫn không bỏ cuộc vậy?”
Kể từ khi có ký ức, cậu ấy đã nghe tiểu yêu lân cận phàn nàn về chuyện Phong yêu độ kiếp, không ngờ người anh em này thất bại nhiều lần vậy rồi mà vẫn không từ bỏ.
“Con còn nhỏ nên không hiểu, bước ngoặt độ kiếp của Phong yêu họ quá hiếm hoi, nói ra thì anh ta có thể độ kiếp nhiều lần vậy cũng là dị loại, nói không chừng có cơ duyên của mình ở đây.” Ba Túc lấy một xấp bài tập trong túi ra, hôm nay ông ấy vẫn chưa chấm bài tập của học sinh: “Nửa đêm con học bài nhỏ tiếng chút, đừng làm ồn em trai con.”
“Con biết rồi.” Túc Úc nhìn chằm chằm vào phòng trẻ em, tiện tay thi triển một chú cách âm bao phủ lên cửa phòng mình.
—
Trong phòng, Túc Lê đang luyện tập, cậu đang điều khiển linh lực đẩy mở cửa sổ, gió lạnh bên ngoài thổi vào.
Thời gian chu thiên (*) xoay chuyển, đủ để cậu làm rõ được tình hình hiện tại.
(*) Chu kỳ tuần hoàn trong khí công.
Thế giới này có sự tồn tại của linh lực, nhưng cơ thể cậu lại khác biệt không gì bằng.
Không thể tiếp xúc với linh lực bên ngoài bằng sự cảm nhận, cũng không thể tiến hành tu luyện bằng cách cảm nhận linh khí của đất trời. Đây là vấn đề về thể chất, điều tai hại là cậu không thể tác động qua lại với bên ngoài để tiến hành tu luyện, nhưng nó cũng không hoàn toàn là chuyện xấu với cậu, thần hồn của cậu đặc biệt, có thể tự thân tu luyện để tăng tu vi, chỉ là việc hấp thu linh lực vào người phải chậm hơn chút.