Túc Lê mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn thấy có người đang đứng cạnh giường, hình như đang nói chuyện điện thoại thì phải, nhưng giọng nói ấy cứ ồm ồm nên cậu nghe không rõ được nội dung.
Một lúc sau, khi ý thức hỗn loạn của cậu dần tỉnh táo hơn thì mới nhớ ra những chuyện đã xảy ra vào tối qua.
Thôi xong rồi, chắc không phải ba cậu đã nghi ngờ chuyện hôm qua rồi đó chứ?
Nhưng cậu còn chưa kịp suy nghĩ xong nên ứng phó thế nào thì người đàn ông đứng cạnh giường đột nhiên dừng cuộc đối thoại lại, hình như là thấy cậu tỉnh rồi nên vội vàng quay sang hỏi han: “Bé con, bé con thấy thế nào rồi? Đầu con còn đau không? Ba ở đây này, chúng ta không cần sợ nữa đâu.”
Túc Lê được ba mình bế lên, bàn tay to lớn của người lớn nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, nó như một lời an ủi thầm lặng nhưng cũng kèm theo sự lo lắng không dám ngó lơ.
Hình như ba cậu không thèm để ý đến việc mà cậu và tên Yêu tộc kia đã gây ra, ngược lại lại lo lắng xem cậu có thấy khó chịu ở đâu không thì phải.
Túc Lê sững sờ, lúc nhìn ra ngoài cửa sổ thì phát hiện khung cửa sổ bị nứt đêm qua đã khôi phục lại bình thường, mọi thứ trong phòng đều được sắp xếp lại giống hệt hôm qua, cứ như việc Yêu tộc kia xông vào đây chỉ là một giấc mơ kỳ lạ của cậu thôi vậy.
“Con có đói chưa? Ba đi pha sữa cho bé con uống nhé.” Ba Túc vừa an ủi con mình vừa bước ra khỏi phòng: “Nếu đau thì nhớ nói cho ba biết, ba sẽ thổi bay cơn đau cho bé con.”
Tình hình tối qua quá phức tạp, ông ấy cũng chưa bắt được tên Yêu tộc xông vào nhà mình vào đêm qua, thêm vào đó bé con lại ngất đi. Thế nên ông ấy chỉ đành gọi điện thoại cho bác sĩ ngay nhưng lại nhận được tin là bác sĩ đã ra ngoài công tác vào hôm trước, chiều nay mới về. Nửa đêm nửa hôm bé con cứ nói mớ mãi, vừa kêu đau vừa mơ màng gọi tên ai đó, tình trạng lúc đó khiến ba Túc lo lắng thôi rồi.
Nhưng bác sĩ đã nói là chỉ cần tỉnh lại là sẽ không sao, cụ thể thế nào thì phải đợi đến chiều xem thử thế nào mới biết được.
Túc Lê được ba Túc đặt trên ghế, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy ba Túc đang đứng gần đó pha sữa cho mình.
Cậu cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay mình, cảm giác chạm vào mảnh vỡ tối qua đã biến mất nhưng cảm giác thân thuộc đó khiến cậu không khỏi phấn khích.
Nhưng tại sao Phong yêu đó lại mang theo một mảnh vỡ như thế, hơn nữa anh ta đến nhà họ Túc để tìm thứ gì? - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Đó không thể là giấc mơ được, nhưng với thái độ của Phong yêu vào tối qua, tại sao anh ta lại chọn rời khỏi đây một cách đột ngột như vậy…
Hình như tối qua có người gọi cậu nữa thì phải.
A Ly ư…? Túc Lê cụp mắt nhìn xuống, giọng nói ấy quá đỗi quen thuộc, hình như cậu đã nghe qua ở đâu đó từ rất lâu rồi.
“Bé con đợi lát nhé, ba sắp làm xong hết rồi.” Ba Túc lo lắng cho con mình nên vừa pha sữa vừa cất giọng an ủi cậu.
Nghe vậy Túc Lê mới hoàn hồn về, nhìn sang người đàn ông đang đứng gần đó pha sữa cho mình.
Kể từ khi cậu có ký ức thì cậu luôn là người chăm sóc người khác, trước giờ chưa có ai dốc lòng chăm sóc cậu như vậy cả. Cách sinh sản của Nhân tộc không giống với Yêu tộc và Linh tộc, những lúc cậu rảnh rỗi thì cũng rất thích nghe đám tiểu yêu kể những chuyện thú vị ở trần gian, nói về ba mẹ, nói về trẻ con, cậu cũng biết ba mẹ Nhân tộc chăm sóc con cái của mình rất cẩn thận, nhưng khi người được chăm sóc lại chính là bản thân cậu thì Túc Lê lại cảm thấy không quen cho lắm.
“Lát nữa mới uống nhé bé con, ba vào trong xem em trai con có dậy chưa đã?”
Giờ này chắc có lẽ bé con Túc Minh cũng đã dậy rồi. Ba Túc đặt bình sữa lên chiếc bàn nằm ngay trước mặt đứa nhỏ, xoay người bước vào phòng của hai anh em xem thử thế nào, nhưng chỉ mới đi được vài bước thì lại phải quay đầu lại, thấy Túc Lê ngồi yên rồi mới yên tâm vào trong.
Túc Lê tiện tay với lấy bình sữa, ngồi đó suy nghĩ một lúc lâu.
Lúc còn là Phượng Hoàng cậu rất ít khi ăn ngũ cốc của nhân gian, những thứ mà cậu thường ăn đa phần đều là thịt yêu thú chứa đầy linh lực. Khoan hãy nói đến cách ăn uống kỳ lạ này, chỉ riêng việc sau khi chuyển kiếp mà chỉ được uống loại sữa ngọt không chứa chút linh lực nào thế này, nạp chúng vào người chẳng khác gì nhét thêm tạp chất vào cơ thể, không hề có ích gì cho việc tu luyện cả, nhưng hình như đây lại là thức ăn mà Nhân tộc chuẩn bị con cái của mình.
Thôi bỏ đi, bây giờ trong mắt người khác thì cậu chính là một đứa nhóc Nhân tộc đấy thôi.
Túc Lê đưa hai tay ra ôm lấy bình sữa, khó khăn lắm mới cho vào miệng được, nhưng vừa uống được một ngụm thì lại đột nhiên nhận ra sự khác thường của bình sữa này!
?! Không đúng lắm!
Cậu đến thế giới này đã gần hai năm rồi, khoảng thời gian trước ý thức vẫn còn mơ hồ, không xác định được nhưng sâu trong tiềm thức thì cậu vẫn nhận ra được mình đã ăn gì uống gì.
Túc Lê sắp xếp lại ký ức, cậu nhận ra sữa bột là một trong những món ăn chủ yếu hiện tại của mình. Nhưng bình sữa trước mặt cậu lại hoàn toàn khác với những bình sữa trước đây cậu được uống, trước đây sữa mà cậu uống không hề có linh lực, nhưng bình sữa ngày hôm nay lại có chứa khá nhiều linh lực trong đó.
Túc Lê chỉ mới biết thế giới này có tồn tại linh lực vào tối qua thôi, vốn cậu cho rằng mình chỉ có thể thông qua tu luyện từ bên trong cơ thể để từ từ khôi phục lại tu vi của mình, nhưng hôm nay cậu đã cảm nhận trong thức ăn của mình có linh lực, cũng đồng nghĩa với việc mặc dù cậu không thể nào nhận biết được linh lực nhưng lại có thể thông qua việc ăn các thức ăn có linh lực để gia tăng tu vi của mình!
Túc Lê nhìn chằm chằm vào bình sữa trong tay mình, đôi mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, không ngờ còn có thể như vậy được sao?!
“Em trai con vẫn chưa dậy.” Ba Túc đi vào phòng em bé rồi lại bước ra, lúc này bỗng thấy đứa nhóc ngồi trên ghế đang ôm lấy bình sữa uống, sau đó khi thấy màu sắc của chiếc bình ấy thì bị dọa cho một phen, vội vàng chạy sang đó giật bình sữa lại, lo lắng hỏi: “Là do ba không chú ý, là lỗi của ba, bé con có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Tình hình của Túc Lê khá đặc biệt, ba Túc và mẹ Túc đã thăm khám qua rất nhiều bác sĩ của Yêu tộc, ai nấy cũng đều kiến nghị rằng lúc cậu còn nhỏ thì đừng nên ăn thức ăn có linh lực, những đứa bé bị khuyết tật bẩm sinh gần như không có khả năng hấp thụ linh lực, cho chúng ăn những thức ăn này thì chỉ có hại chứ không có lợi gì cả. ( truyện trên app T Y T )
Vì thế ba Túc còn cố ý đi mua sữa bột và thức ăn của Nhân tộc để cho Túc Lê ăn, chăm sóc những bữa cơm và cuộc sống hằng ngày của nhóc con nhà mình một cách rất tỉ mỉ, không ngờ là chỉ lơ là có một chút thôi mà thằng nhóc này đã tự với lấy bình sữa của em trai mình để uống rồi.
“Con có thấy khó chịu ở đâu không? Ba đi gọi bác sĩ đến ngay.”
Lúc này Túc Lê mới phản ứng lại là mình lấy nhầm bình sữa rồi, đây là bình sữa của em trai cậu - Túc Minh.
Nghĩ vậy cậu mới khẽ nhíu mày lại, tại sao trong sữa của Túc Minh lại có linh lực, còn sữa mà bình thường cậu hay uống lại không có chút linh lực nào hết thế?
Ba Túc lén dùng linh lực để thăm dò thử tình trạng bên trong cơ thể con mình, quả nhiên không ngoài dự đoán, ông ấy chỉ có thể cảm nhận được một sự trống rỗng không đáy mà thôi, sau đó lại lo con mình ăn nhầm gì đó nên ông ấy mới vội vàng bế đứa nhỏ lên dỗ dành, cùng lúc đó gọi điện thoại cho bác sĩ của Yêu tộc để hỏi ý kiến.
“Đúng vậy, thằng bé lấy bình sữa của Minh Minh rồi. Phản ứng kỳ lạ sao? Không nôn cũng không khóc, tình hình sức khỏe cũng bình thường.” Ba Túc vừa gọi điện thoại vừa quan sát khắp người đứa nhỏ, sau khi xác nhận thằng nhóc nhà mình không hề xuất hiện những triệu chứng mà bác sĩ đã liệt kê thì mới thở phào nhẹ nhõm: “Bác sĩ, với tình hình như thế thì có cần quan sát thêm không, hay là tôi đưa bé con đến phòng khám của anh để khám thử xem thế nào nhé.”
Hai mắt Túc Lê dừng lại ở chỗ chiếc bình sữa nằm trên mặt bàn, lúc nãy cậu chỉ mới uống một ngụm thôi, cậu muốn thử lại xem có đúng như những gì mình nghĩ hay không. Thế nên cậu chỉ đành bấu lấy chiếc áo của ba Túc, nói một cách ngắn gọn: “Đói.”
Cậu nhóc mặc bộ đồ ngủ làm bằng lông, yên lặng rúc vào lòng ba mình, tay siết lại nắm chặt một góc áo, giọng nói non nớt chỉ thốt lên một từ đơn giản như thế thôi nhưng nghe vào rất đáng thương.
Vốn ba Túc đang rất sốt ruột, nhưng khi nghe thấy con mình nói đói thì tim như tan chảy cả ra, quay sang hỏi bác sĩ: “Vậy bây giờ có thể ăn những món khác không? Hình như bé con đói rồi.”
Ba Túc chăm sóc Túc Lê lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên nghe con trai chủ động nói đói, thế nên ba Túc vội vàng đáp ứng nguyện vọng của con trai mình ngay.
Bác sĩ ở đầu dây bên kia hỏi thêm vài câu nữa.
Sau khi ba Túc trả lời hết các câu hỏi thì cuối cùng cũng đã được bác sĩ đồng ý, tiếp đó ông ấy cầm bình sữa của Túc Lê đưa đến bên miệng cậu nhóc, không ngờ nhóc con này chỉ uống một ngụm rồi không uống nữa, mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào bình sữa của em trai mình.
Ba Túc cảm thấy hoang mang, chẳng lẽ bé con bắt đầu kén ăn rồi sao?