“Không rảnh, không rảnh thật đấy.” Túc Úc vắt chân lên bàn, không có hình tượng nằm ườn nửa người ra đấy, trưng cái vẻ uể oải trên gương mặt thối nhìn hai chiếc giường trẻ em trước mặt.
“Không rảnh chỗ nào? Anh Úc ơi cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp đó, chuyện này thật sự phải nhờ anh ra mặt...” Cậu học sinh cấp ba trong điện thoại thấy nói không lại rồi: “Giờ anh đang làm gì đấy, không phải hồi sáng anh còn nói hôm nay rảnh sao?”
Đứa bé trên chiếc giường trẻ em màu xanh lam bên trái lật người, Túc Úc để cuốn sổ vật lý nâng cao cấp hai vào lòng, tay cầm bút vừa nghe điện thoại vừa phác thảo, vẽ ra một vòng tròn lớn trên sơ đồ điện áp cực kỳ lưu loát, nghe chất giọng õng ẹo ở đầu dây bên kia điện thoại, mất kiên nhẫn giải thích: “Ba tôi tăng ca, tôi chăm em.”
Cậu bạn ò một tiếng: “Mà sao ba anh lại tăng ca nữa vậy?”
Phải đó, tăng ca lâm thời, kéo cậu ấy ra khỏi sự bao la của việc học và ra lệnh yêu cầu cậu ấy trông em trai.
Cậu ấy mới vừa khó khăn dỗ được đứa thích khóc la om sòm kia ngủ, giờ vẫn còn một đứa đang mở to mắt.
Túc Úc than thở: “Cậu tự cầu phúc đi nhé.”
“Đừng mà anh! Anh đại phát từ bi cứu em đi, em mà thua trận bóng này là phải mời thằng khốn đó ăn ở căn tin liên tục một tháng đó... Ăn ở căn tin là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn...” Cậu bạn thấy thật sự hết cách năn nỉ rồi, thế là nói: “Sổ học tập, em đi mượn sổ học tập của thần đồng học tập cho anh.”
Đột nhiên Túc Úc phấn khởi: “Cậu nói thật à? Cậu có thể mượn được sao?”
“Được!” Cậu bạn bảo đảm: “Em gái ruột của thần đồng học tập là bạn học của em gái em, em đi đường vòng cứu nước (*), có thể mượn được!”
(*) Đi đường vòng cứu nước: Sử dụng cách gián tiếp, huy động nhiều lực lượng.
Túc Úc nghe vậy thì có hứng thú, nhảy bật dậy đứng lên, nghiêng đầu nhìn tình hình trên giường trẻ em. Đứa thích khóc om sòm đã ngủ say rồi, đứa còn lại vẫn mở mắt thao láo, đang nhìn cậu ấy bằng cặp mắt tròn xoe.
“Cúp trước đã, lát nói.” Túc Úc nhìn chằm chằm vào cậu một hồi, sau đó kéo chăn bên cạnh lên, nhét tay đứa bé vào chăn, nhìn cậu nằm ngay ngắn ở đó, cuối cùng mới đưa tay che mắt cậu lại. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Lúc khôi phục ý thức Túc Lê chỉ thấy mí mắt mình ngứa ngáy, cậu không kìm được giơ tay lên gạt cái thứ đang che mất tầm nhìn của mình ra, ánh sáng màu cam chói mắt ập vào tầm nhìn và có cả thiếu niên ăn mặc kỳ lạ đang đứng bên cạnh. Đầu cậu đau nhói một cơn, cơ thể tựa như bị tảng đá nặng trịch đè lên, ký ức ngây ngô chợt phá tan tuyến phòng ngự của cậu.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu đã liên kết thiếu niên trước mặt này với ký ức của mình lại với nhau.
Đây là Túc Úc, là anh trai hiện tại của cậu.
Từ khi chào đời mở mắt nhìn thấy thế giới xa lạ này, cậu vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong trạng thái hỗn độn, tiếng khóc nấc của trẻ con, tiếng nói chuyện của Nhân tộc, cách ăn nói lạ lùng... Lượng thông tin khổng lồ đong đầy mớ ý thức hãy còn ngây ngô của cậu, cậu vô tri vô giác hai năm, mãi đến giờ mới khôi phục ý thức, hiểu ra được rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào. ( truyện trên app t.y.t )
Cậu vốn là một con Phượng Hoàng thuần huyết duy nhất còn sót lại trên thế gian, lúc độ kiếp thất bại thần hồn đã chạy đi, xông vào dòng chảy ngược của thời không hỗn độn, cũng không biết thời gian trên thế gian này đã trôi qua bao lâu mà cậu mới đến được thế giới xa lạ thế này, đầu thai thành đứa con của gia đình này.
Đầu thai thành đứa con trong một gia đình bình thường, trở thành một đứa trẻ Nhân tộc.
Túc Lê hoàn hồn, di chuyển đôi mắt nhìn sang người bên cạnh.
“Sao lại không có tác dụng chứ?” Túc Úc hơi bực bội, đứa em trai này của cậu ấy rất ngoan, lúc trước chỉ cần cậu ấy che mắt lại, không lâu sau là đã ngoan ngoãn ngủ rồi: “Lúc trước còn ngủ nhanh lắm cơ mà...”
“Túc Úc, thằng nhãi con lại làm cái gì đấy hả!?”
Tiếng quở mắng vang lên ngoài cửa, một người đàn ông trẻ mặc đồ vest đi mấy bước từ ngoài cửa vào: “Bảo con trông em, con trông vậy đó hả? Còn táy máy tay chân, đã nói bao nhiêu lần là con đừng che mắt bé con, tay con có thể thu sức lại không? Bị thương thì tính sao đây?”
“Bé Lê đang mở mắt, chẳng phải lần trước em ấy thức ba mẹ cũng trêu em ấy như vậy sao?” Túc Úc cầm sổ vật lý bên cạnh lên: “Con thề với trời là sức lực lúc nãy tuyệt đối còn nhẹ hơn cả lật sách nữa.”
Ba Túc để cặp táp xuống: “Còn nhẹ hơn cả lật sách ấy hả? Con dùng bao nhiêu sức để lật sách con còn không biết à?”
Túc Úc: “...”
Hết cách giải thích rồi!
Ba Túc nhìn hai chiếc giường trẻ em dưới ánh đèn yếu ớt trong phòng, bước thật nhẹ từ từ đến gần. Đứa bé trên chiếc giường nhỏ màu xanh hồng bên cạnh đã ngủ say sưa, thậm chí còn thổi bong bóng be bé, mà đứa bé trên chiếc giường nhỏ màu xanh nhạt còn lại thì vẫn mở to mắt, ánh mắt nán lại trên người ông ấy, đôi mắt trong veo phản chiếu hình bóng của ông ấy.
Đứa ngủ say là em trai Túc Minh, còn đứa mở mắt là anh trai Túc Lê.
Hai đứa bé chào đời vào lúc rạng sáng nên một đứa tên Lê một đứa tên Minh.
Hai đứa là một cặp song sinh nam, ngoại hình không giống nhau mà tình trạng sức khỏe cũng chả giống nốt.
Đứa nhỏ hơn hoàn toàn thừa hưởng huyết mạch Cửu Vĩ Thiên miêu của ba, vừa chào đời đã tràn đầy sinh lực thích khóc la, linh lực cũng dồi dào, là một bé mèo con khỏe mạnh lại cực kỳ có thiên phú. Nhưng anh trai Túc Lê thì hoàn toàn trái ngược với đứa em trai khỏe mạnh.
Em trai rất thích khóc, còn Túc Lê thì im phăng phắc;
Em trai linh lực dồi dào, còn Túc Lê thì chẳng có tí linh lực nào cả;
Trên người em trai có dấu vết của huyết mạch cực kỳ rõ ràng, còn Túc Lê thì chỉ giống một em bé con người bình thường, không có yêu linh, vừa bình thường vừa đơn giản.
Theo lẽ thường thì cặp song sinh Yêu tộc sẽ khác với đứa bé con người, rất có thể mỗi đứa sẽ thừa hưởng huyết mạch của mỗi bên ba và mẹ, em trai đã thừa hưởng huyết mạch Cửu Vĩ Thiên miêu rồi thì đáng lý ra anh trai cũng sẽ thừa hưởng được huyết mạch Thần Loan điểu của mẹ nó.
Nhưng không hề, mẹ Túc hoàn toàn không cảm nhận được huyết mạch Thần Loan điểu trên người Túc Lê.
Một đứa bé không có yêu linh, nếu là ở Yêu tộc, chuyện này tương đương với bị khuyết tật bẩm sinh.
Ba Túc thấy Túc Lê mở to mắt, bèn nhỏ nhẹ hỏi: “Bé cưng, sao không ngủ vậy con?”
Đứa bé không đáp lại ông ấy, chỉ hơi trợn mắt nhìn, đôi mắt trong veo sạch sẽ chậm rãi di chuyển, dường như đang đánh giá cách ăn mặc của ông ấy, giống như rất xa lạ với ông ấy, cần phải xác nhận lại mới có thể chắc chắn.
Ba Túc đã quen ánh mắt của bé con rồi, mỗi lần ông ấy từ bên ngoài về là bé con sẽ nhìn ông ấy với ánh mắt như vậy, thỉnh thoảng ông ấy đeo đồng hồ, đổi mắt kính hay là xách theo cặp táp, bé con đều sẽ dồn sự chú ý vào món đồ trang sức xa lạ này.
Sau này ông ấy mới hiểu, đố đồng này sẽ làm trẻ con thấy bất an hoặc sợ hãi.
“Xin lỗi nhé, ba quên mất.”
Ba Túc cởi áo vest để sang một bên, lại tháo đồng hồ trên tay ra mới từ từ đến gần đứa bé, thấy cậu không sợ nữa, ông ấy mới nhẹ nhàng bế cậu lên, vừa bế vừa dỗ dành: “Ba đưa con ra ngoài chơi nhé.”
Bé con khẽ nắm lấy áo của ba, không la lối cũng không chối từ.
Ba Túc càng bế cậu cẩn thận hơn.
—
Từ phòng trẻ em ra ngoài không xa là phòng khách của gia đình, lúc này trên sàn nhà có trải một chiếc thảm lông, từ đồ gia dụng trong nhà đến các món đồ trang trí, các góc nhọn đều được bọc lại bằng xốp mềm.
Ba Túc bế Túc Lê ra khỏi phòng trẻ em, lại lấy một món đồ chơi vừa mua sáng nay từ trong túi bên kia ra — trống bỏi.
Hạt châu nhỏ lắc lư vỗ nhẹ trên mặt trống, gõ ra âm thanh ngắn ngủi mà liên tiếp.
Túc Lê nhìn món đồ chơi lắc lư trái phải phát ra âm thanh này, không nói một lời. Cậu khẽ cúi đầu nhìn đôi bàn tay non nớt của mình.
Thần hồn quá mạnh, cơ thể chuyển kiếp lại kém xa cơ thể lúc trước của cậu, thậm chí còn trở nên cực kỳ yếu ớt vì chứa đựng thần hồn của cậu. Đây là một cơ thể trẻ con, mà cậu hoạt động còn khó khăn hơn trong dự đoán của cậu nữa, không thể tùy ý điều khiển cơ thể đi lại khắp nơi, chỉ có thể để ba mẹ ẵm bồng.
Túc Lê thử hoạt động ngón tay, mất ít công sức mới làm đốt ngón tay cong lại, một lát sau mới có thể hoàn toàn kiểm soát được nó.
Hình như vẫn có thể dùng được linh lực, sử dụng yêu thuật đơn giản chắc cũng không phải vấn đề to tát... Nhưng nếu muốn khôi phục trình độ như trước kia thì có vẻ còn phải mất một khoảng thời gian.
Tiếng tùng tùng của trống bỏi vẫn đang tiếp tục vang.
Túc Lê nhìn lướt qua chiếc trống bỏi, không thể không đối mặt với tình huống hiện tại một lần nữa.
Chuyện độ kiếp thất bại đã qua lâu vậy rồi, thật ra cậu đã thích ứng được. Phượng Hoàng như cậu đây thuận theo thiên kiếp là vấn đề thời gian, chỉ là cậu vốn cho rằng trình của mình có thể ứng phó với độ kiếp một cách vững vàng, nhưng không ngờ đến lúc lâm nguy lại xảy ra sai sót, quanh đi quẩn lại thần hồn đã lang thang mấy nghìn năm, khó khăn lắm mới bắt được thời cơ chuyển kiếp, nhưng lại đến một thế giới như thế này.
Đây là một gia đình Nhân tộc bình thường, trong ký ức của cậu thì người nhà bình thường và đơn giản, ba mẹ phải đi làm, anh trai phải đi học.