Ngàn năm trước, anh ta đến núi Tức Linh là vì có một vị đại lão đã bước nửa chân vào tiên cảnh nhìn trộm thiên cơ, tiết lộ cho anh ta một đoạn cơ duyên, nói bước ngoặt độ kiếp của anh sẽ nằm ở núi Tức Linh.
Thân là tinh quái được hình thành bởi linh lực của đất trời, họ nhận được sự ưu ái từ linh khí của trời đất nhưng cũng đối mặt với việc độ kiếp khó khăn gấp trăm lần các Yêu tộc khác để thăng cấp. Từ xưa đến nay, số lần Phong yêu độ kiếp đã ít lại càng thêm ít, mỗi lần độ kiếp đều liều cả cái mạng, có được chỉ dẫn xong anh ta bèn vội vã chạy đến núi Tức Linh, rồi có duyên gặp được mảnh vỡ kỳ lạ này.
Mảnh vỡ này giống như một mảnh vỡ rơi ra từ một món thần binh nào đó, nhưng lại mang theo hơi thở cực kỳ lạ lùng, cần phải đến gần thăm dò mới có thể cảm nhận được thần lực mạnh mẽ tích trữ bên trong. Mảnh vỡ này bị phong ấn tại sâu trong núi Túc Linh chưa được phát hiện, Phong yêu có duyên có được nó bèn cho rằng mảnh vỡ này chính là bước ngoặt độ kiếp của anh ta.
Thực tế cũng chứng minh được mảnh vỡ này có liên quan đến độ kiếp của Phong Yêu, vì sau khi tìm thấy mảnh vỡ này thì anh ta đã độ kiếp mười sáu lần rồi và lần này là lần thứ mười bảy, trông có vẻ như anh ta lại sắp thất bại nữa rồi ấy.
Phong yêu cứ nghĩ tới lần này lại thấy không cam lòng, nhìn mảnh vỡ tự lẩm bẩm một mình: “Trước kia chưa từng xuất hiện thần quang... Lẽ nào đây là cơ hội cuối cùng của mình sao?” Anh ta chỉ đành ngưng tụ sức mạnh hướng về phía trước, dùng sức mạnh của Phong yêu thuần chất chạm vào mảnh vỡ trên đỉnh đầu, nó chợt nổ ra ánh sáng màu đỏ chói lóa.
Thần lực mạnh mẽ ép anh ta liên tục lùi bước về sau, cuối cùng ngã ra đất.
Anh ta ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy mảnh vỡ trên trời xuất hiện vết nứt vỡ kỳ lạ, trước khi tan đi thần lực đã chỉ về phía đỉnh núi gần đó, ngay sau đó thì tiêu tan giữa bầu trời.
“Hướng đó...” Phong yêu nhíu chặt mày: “Hình như là đỉnh núi của nhà họ Túc thì phải?”
*
Trên tivi màn hình tinh thể lỏng phát bản tin dự báo thời tiết mới nhất, cảnh báo có mưa dông lớn kèm theo sấm chớp nguy hiểm, đang nhắc nhở người dân hạn chế đi ra đường. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Túc Lê lắng nghe tiếng nói chuyện của ba và anh trai, trong đầu lại suy nghĩ về tình hình hiện tại.
Không nói tới mấy món “đồ điện gia dụng” này, rốt cuộc thì thế giới này có linh lực hay không thì cậu vẫn chưa biết.
Thế giới này hiển nhiên khác với thế giới cũ của cậu, cậu có thể cậy vào thần hồn Phượng Hoàng linh thể trời sinh để tự tu luyện, nhưng cậu hoàn toàn không cảm nhận được linh lực từ thế giới bên ngoài, cứ như thế giới ngoài kia bị ngăn cách bởi một lớp màn chắn dày dặn, cậu không thăm dò được tình hình ngoài kia và thế giới ngoài kia cũng sẽ không để ý đến cậu.
Nghĩ đến đây, cậu chợt nhạy bén nhận ra sự thay đổi của thời tiết bên ngoài bèn dồn lực chú ý ra ngoài cửa sổ đen kịt, chân trời gần như mang theo ánh sáng u ám, hơi thở quái dị vừa ngột ngạt vừa nặng nề.
Lạ quá... Hình như ngoài đó không phải là một cơn mưa bình thường.
Cậu tập trung nhìn về phía trước mấy lần, đầu chợt đau nhói, giọng nói trầm thấp và khản đặc vang lên sâu trong thần thức, cứ hối thúc hết lần này đến lần khác như đang chỉ dẫn cậu đi ra ngoài đó.
Túc Lê chợt không kiểm soát được, bàn tay nhỏ tóm lấy áo sơ mi của ba, chân dùng sức muốn đứng dậy.
“Bé con sợ gió sao?” Ba Túc cực kỳ chú ý đến sự thay đổi về mặt cảm xúc của Túc Lê, ông ấy biết có một vài đứa trẻ sẽ vì ám ảnh thuở nhỏ mà sợ sấm sợ mưa sợ gió, điều này cực kỳ bất lợi cho sự phát triển tâm lý của trẻ.
Ông ấy bèn ôm đứa nhỏ chặt hơn: “Không sợ, không sợ nhé.”
“Hình như đỉnh núi đối diện lại xảy ra chuyện rồi.” Túc Úc cau có: “Con còn nói sao ban ngày trời nóng muốn chết mà tới tối lại cảnh báo có mưa dông.” Tiếng xì xào của rừng cây, Túc Úc bắt gặp không ít tiểu yêu chen chúc dưới sự chở che của trận pháp ở cổng nhà mình, xem ra là đến để xin được bảo vệ.
Phong yêu ở bên ngoài thổi cực kỳ hung tàn, cách mấy chục năm lại rộ lên một lần, Phong yêu ở đỉnh núi đối diện lại thử độ kiếp rồi.
“Túc Úc, đóng cửa sổ lại, gió lớn quá rồi.” Ba Túc nói.
Đóng cửa nào có thể chặn được con Phong yêu đó chứ?
Tay Túc Úc lặng lẽ thi triển yêu thuật, đi đến bên cửa sổ nhìn khung cảnh lốc xoáy tụ sấm trên bầu trời ngoài kia.
Khá lắm, bầu trời xa xăm sấm chớp cuồn cuộn, lôi kiếp giáng xuống. Đây hiển nhiên là lôi kiếp rồi!
“Ba, ba đưa bé con vào trong đi, có thể lát nữa sẽ có sấm chớp.”
Sắp có sấm chớp thật sao? Ba Túc ngập ngừng trong lòng, bế Túc Lê lên muốn đi vào trong.
Túc Lê muốn qua đó xem kỹ bèn vùng vẫy nhưng không vùng ra được.
Tính cả khoảng thời gian không tỉnh táo thì cậu đến đây đã lâu lắm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy sự chỉ dẫn huyền diệu, có thể có liên quan rất lớn đến việc cậu không cảm nhận được sự thay đổi của thế giới bên ngoài.
Mà với tình huống bây giờ, cậu không tiện dùng thần lực Phượng Hoàng vốn có trong cơ thể, một là vì chưa hiểu rõ tình hình thế giới bên ngoài, hai là giờ cậu không thể cảm nhận được thế giới ngoài kia nên sẽ khó nắm bắt được độ kiểm soát linh lực, sơ ý tí thôi là sẽ bại lộ trước mặt người ba Nhân tộc này, có thể sẽ bị coi là quái vật.
Không được, phải tìm cách đến bên cửa sổ đó xem tình hình.
“Bé con đừng sợ.” Ba Túc cảm nhận được bé con trong lòng mình đang giãy giụa, tưởng đâu cậu bị Phong yêu dọa sợ thật nên bước chân vô thức nhanh hơn đôi chút.
Túc Lê thấy cánh cửa sổ càng ngày càng xa thì hơi sốt ruột.
Thời cơ như thế này cực kỳ hiếm có, bỏ lỡ cơ duyên lần này rồi không biết phải chờ bao lâu nữa, cậu không chết tâm bèn túm lấy áo của ba Túc, buột miệng nói ra trong lúc sốt ruột: “Khoan đã.”
Ba Túc nghe thấy thì đơ người, không dám tin dừng chân lại. Bé con vừa nói chuyện đó hả!?
Túc Lê đã không mở miệng nói chuyện trước mặt con người tận mấy năm rồi, nghe thấy giọng nói non nớt của mình còn hơi không kịp phản ứng, khẽ ngẩng đầu lên lại chú ý thấy biểu cảm kinh ngạc trên mặt ba Túc. Lúc trước là do thần lực hỗn loạn ý thức mơ màng, sau khi khôi phục lại bận xử lý thông tin về thế giới này nên cứ dây dưa mãi... Hình như cậu chưa từng lên tiếng trước mặt người nhà.
Tiêu rồi.
Tâm trí cậu chợt nhớ ra mấy cử chỉ và lời nói em trai song sinh Túc Minh làm nũng với ba mẹ, bèn chậm rãi giơ tay lên túm lấy áo của ba Túc, thử làm nũng: “Ba ơi?”
Túc Lê nói xong thì sững người, giơ bàn tay mềm mại sờ lên cổ mình, sao cái giọng này lại hơi lạ vậy nhỉ?
Cậu nhớ Túc Minh nói thì có phát âm này mà, sao cậu đọc ra lại hơi khác thế.
Gió bên ngoài cửa sổ vẫn đang rít gào, ba Túc nín thở nhìn bé con trong lòng, hoàn toàn không dám nói chuyện, ông ấy dè dặt nhìn bé con, vừa hoảng sợ vừa mong chờ.
Túc Lê chỉ đành đâm lao thì phải theo lao, thử chỉ ra ngoài cửa sổ, nói ra yêu cầu của mình: “Muốn... Xem.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cậu nhớ mỗi khi em trai song sinh Túc Minh làm nũng với người khác như vậy thì yêu cầu nào cũng có thể được đáp ứng.
Ba Túc không giữ nổi cảm xúc, ôm siết lấy đứa nhỏ, lại cứng đờ nghiêng đầu nhìn con trai cả đang đứng bên cạnh cửa sổ, bắt gặp ánh mắt cũng sốc y chang của cậu ấy: “Con có nghe thấy em trai con nói chuyện không?”
Túc Úc gật đầu, cậu ấy hơi ngạc nhiên.
Đứa em trai chưa từng lên tiếng hai năm qua nay đã nói chuyện rồi! Còn không phải là phát âm ậm ờ không rõ như trẻ con, mà là nói chuyện thật!
Túc Lê chú ý sự thay đổi về cảm xúc của hai ba con, chỉ thấy họ đơ ra tại chỗ không hề nhúc nhích, một lát sau ba Túc di chuyển bế cậu tới bên cửa sổ. Cậu cứ tưởng đâu biểu hiện của mình xảy ra sai sót, khơi dậy sự hoài nghi của ba và anh trai, giờ xem ra có vẻ như họ chấp nhận được với sự phát triển này nhỉ?
“Nói chuyện rồi!” Túc Úc đi qua nhìn Túc Lê, vừa nựng mặt vừa xoa đầu: “Anh là ai?”
Túc Lê: “...?”
Cậu không trả lời.
Mà sau khi nghe thấy bé con nói chuyện, ba Túc bị cơn vui mừng làm mê mẩn đầu óc nên đưa cậu tới bên cửa sổ xem tình hình thật.
Nhưng khi đi tới đó, ba Túc lại vô cùng lo lắng: “Gió lớn quá, lỡ bị cảm rồi sao?”
Túc Úc vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi thất vọng em trai không gọi mình: “Không đâu nhỉ?”
Yêu tộc họ đây đã bị cảm bao giờ đâu??? Đó không phải là bệnh tật của Nhân tộc sao?
Ba Túc: “Có thể so em trai con với con sao? Con vào phòng lấy khăn choàng qua đây.”
Túc Úc không thể hiểu: “Trời nắng to quấn khăn choàng hóng gió???”
“Con nói nhiều vậy?” Ba Túc: “Trước khi lấy khăn choàng thì ra sân xem thử.”
Túc Úc thấy một khi ba mình dính dáng tới vấn đề giáo dục con cái là không thể nào lý trí được, nhưng cậu ấy vẫn thật thà ra sân củng cố pháp trận trước khi đi vào phòng lấy khăn choàng, tuy con Phong yêu kia độ kiếp nhiều năm vậy rồi vẫn chưa từng thành công, nhưng lỡ thành công rồi sao, làm bé con sợ quả thật không tốt lắm.
Ba Túc sai con trai cả đi làm việc xong mới dời chú ý vào Túc Lê, bé con trong lòng quá đỗi yên tĩnh, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu giờ đây đang nhíu mày.
Ba Túc đổi sang giọng điệu dịu dàng hơn: “Bé con thích ngắm gió sao?”