Giờ cậu hai tuổi, người ngủ trong phòng là Túc Minh - em trai song sinh của cậu, người che mắt khuyên cậu ngủ là anh trai Túc Úc, mà người đang cầm đồ chơi chọc cậu vui lúc này là ba cậu. Cậu còn có một người mẹ, nghe nói là một “diễn viên”, hiện tại đang “làm việc” ở bên ngoài.
Nhưng cậu không phải là người bình thường, cậu là một con Phượng Hoàng đầu thai chuyển kiếp.
Túc Lê sắp xếp lại mạch suy nghĩ cho rõ ràng: Đầu tiên, việc chủ chốt nhất là phải kiểm soát hoàn toàn được cơ thể này đã, mấy cái khác rồi để từ từ nghĩ cách tu luyện đúng không...
Nhưng thế giới này có linh lực tồn tại không? Túc Lê cảm nhận được sự kỳ lạ tại nơi này, vì kể từ khi khôi phục ý thức cho đến giờ, cậu hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ dấu vết linh lực nào từ thế giới bên ngoài.
“Em cũng đừng lo, quay cảnh tối nay cho tốt trước đi.” Ba Túc một tay huơ trống bỏi, tay còn lại cầm điện thoại gửi tin nhắn cho vợ.
“Biết rồi, anh cho con uống sữa bột sao?”
“Đúng vậy, tình trạng của bé con hôm nay cũng tương tự lúc trước.”
Ba Túc cầm trống bỏi lắc lư, gửi tin nhắn xong mới chú ý thấy bé con nhà mình đang nghiêng đầu nhìn ông ấy, hình như cậu thấy thích thú với chiếc điện thoại trong tay ông ấy hơn.
Ba Túc chỉ đành đưa điện thoại cho cậu: “Bé con thích cái này sao?”
Túc Lê nhìn thấy thứ hình khối vuông trên đùi cậu, cậu thử dùng tay xô ra, hơi nặng.
Cơ thể yếu quá, nếu không dùng linh lực vậy mà ngay cả một món đồ bé tí cũng cầm không nổi.
Cậu lại nhìn một hồi nữa.
Lạ thật, lúc nãy thứ này phát ra âm thanh bằng cách nào nhỉ? Linh lực? Kiểm soát? Hay là có nguyên nhân khác?
Thông tin phức tạp tương ứng với ký ức ngô nghê trong tâm trí, Túc Lê không thể không sắp xếp lại ký ức, hình như cái thứ hình chữ nhật màu đen phía trước cậu cũng biết phát ra tiếng, gọi là gì ta? Ti vi màn hình tinh thể lỏng?
Ba Túc luôn để ý đến sự thay đổi của bé con, thấy cậu dùng tay chạm vào điện thoại chút, lát sau lại dời tầm nhìn sang chiếc ti vi gần đó, hoàn toàn không thích thú gì với chiếc trống bỏi ông ấy mới mua về, ông ấy chỉ đành lắc lư chiếc trống bỏi mong tìm được nguồn hứng thú của bé con, hỏi: “Bé con không thích cái này hả?”
Túc Lê hơi chần chừ, món đồ chơi chọc trẻ nhỏ trước mặt còn đang vang tiếng tùng tùng, cậu nhìn bàn tay bé xinh trắng nõn mũm mĩm của mình.
Nên biểu hiện ra là thích thú lắm ha? - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Đồ trang trí trong căn phòng đều khác hẳn với đồ chơi Nhân tộc cậu từng thấy, cậu không cảm nhận được chút linh lực nào. Không chỉ vậy, còn có những món đồ dùng vượt xa kiến thức của cậu nữa, này không phải đang nói cho cậu rằng đây là một thế giới hoàn toàn khác biệt sao.
Thà nói cậu thích thú với mấy món đồ chơi chọc trẻ em này, chi bằng nói cậu muốn tìm hiểu xem rốt cuộc cái thứ “ti vi màn hình tinh thể lỏng” có bốn góc vuông ở phía xa kia là thứ gì hơn.
Không hề có dấu hiệu của linh lực, nhưng lại thần kỳ hơn những linh khí bảo vật mà cậu biết.
Thế giới này vừa xa lạ vừa kỳ diệu, có rất nhiều món đồ hoàn toàn không thể giải thích theo kiến thức xưa cũ của cậu.
“Bé con, muốn xem ti vi hả con?” Ba Túc thấy ánh mắt bé con cứ nhìn suốt vào chiếc ti vi màn hình tinh thể lỏng, chỉ đành để trống bỏi xuống, mở tivi lên, trong tivi đang chiếu thế giới động vật.
Túc Lê thấy màn hình đen thui kia sáng lên, lập tức chuyển dời lực chú ý qua bên đó.
Kỳ lạ quá, tại sao không có linh lực gì mà lại có thể hiện ra khung cảnh kỳ quái như vậy.
Ba Túc thấy sự lực chú ý của bé con bị ti vi thu hút, lát sau, bé con chỉ ngoan ngoãn xem nội dung trong ti vi, hoàn toàn không có phản ứng gì khác...
Nhưng hình như phản ứng của hôm nay hơi khác.
Là ảo giác của ông ấy sao? Sao ông ấy lại thấy hôm nay bé con xem tivi thích thú hơn trước kia vậy cà?
Vậy mà còn nhìn chằm chằm tận mấy phút lận!!!
“Ba, đèn trong phòng hư rồi.” Giọng của Túc Úc vang lên trong phòng, ngay sau đó cậu ấy bước ra khỏi phòng, đã thay bộ một quần áo ngắn tay, điều đặc biệt duy nhất là sau lưng còn có một dãy đốm lửa màu xanh lam đi theo. ( truyện trên app t.y.t )
Ba Túc quay đầu lại, trông thấy một đốm hỏa yêu theo sau Túc Úc, vội vàng trừng cậu ấy một cái.
Túc Úc vội thu hỏa yêu lại, có tật giật mình nói: “Ngày mai ba nhớ gọi người tới sửa, cái này rất ảnh hưởng đến hiệu suất học tập của con.”
Trong nhà có một quy định rõ ràng, chính là không được dùng yêu thuật và linh lực trước mặt Túc Lê, làm vậy sẽ khiến bé con để ý đến sự khác biệt của mình và người nhà, làm bé con nảy sinh cảm giác tự ti. Đây là kết luận ba Túc rút ra sau khi đọc hết “Hướng dẫn cách nuôi dạy trẻ con loài người”, thế là khi có mặt Túc Lê, trong nhà thống nhất đều không được dùng yêu thuật.
Túc Lê nghe thấy giọng của anh trai cũng không phản ứng gì, dĩ nhiên cũng không chú ý thấy hỏa yêu lặng lẽ thu lại kia.
Cậu quan sát chiếc ti vi màn hình tinh thể lỏng kỳ lạ kia xong, lại dồn lực chú ý vào đồ gia dụng và đồ trang trí trong nhà, đối chiếu từng cái một với ký ức ngây ngô trong hai năm nay, sô pha, điều hòa...
Càng quan sát, càng thấy kinh ngạc.
Những món đồ này hoàn toàn không có dấu vết có linh lực chuyển động, nhưng còn tinh vi kỳ diệu hơn cả linh lực chuyển động, hình như không cần bất kỳ ai điều khiển cũng có thể tự động vận hành. Nếu là ngày xưa, cậu muốn điều khiển linh khí như vậy thì cũng phải chia sớt thần hồn lên linh khí mới có thể hoàn toàn sử dụng được, thế giới này cho cậu đòn đả kích quá lớn.
Thật sự không có linh lực tồn tại ư? Vậy thần lực Phượng Hoàng trong người cậu là sao đây? Tại sao cậu không cảm nhận được bất kỳ sự dao động nào từ thế giới bên ngoài?
Ở một diễn biến khác, anh trai Túc Úc cầm giày đá bóng bước ra khỏi phòng: “Bạn rủ con đi đá bóng, con đến nhà thi đấu một chuyến.”
“Đừng đi nữa, ba vừa về thấy nhà thi đấu đóng cửa rồi, con không xem dự báo thời tiết sao?”
“Dự báo thời tiết?” Túc Úc nhíu mày, cầm điện thoại lên xem thời tiết trong thành phố, còn chưa kịp mở ứng dụng đã thấy tin nhắn của bạn học gửi tới, nói chuyện ở nhà thi đấu dời lịch hẹn sang hôm khác, cậu ấy lẩm bẩm nói: “Hôm khác là hôm nào? Có thể mượn trước sổ học tập cho tôi không, tôi cũng phải thi mà.”
Ba Túc: “Cần sổ gì? Cuốn sổ hồi đó ba cho con, con xem không vào à?”
Túc Úc: “Cái đó mà giống được sao? Cái bạn mượn cho con là sổ của thần đồng học tập.”
Sổ yêu viết so được với sổ người viết hả? Đánh dấu trọng điểm đều khác cả.
Phạm vi tầm nhìn của trẻ con hoàn toàn khác biệt, góc độ nhìn vật rất khó nhìn được toàn cảnh, Túc Lê nhìn một hồi lại chuyển lực chú ý sang cuộc đối thoại của hai ba con kia, cách nói chuyện khác, nhưng tập trung chú ý thì vẫn có thể hiểu được, hình như đang nói trời bên ngoài sắp mưa rồi.
Túc Lê không thích trời mưa, hạt mưa dinh dính triền miên đập vào lông vũ luôn mang lại một cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo khó chịu. Nghĩ tới cái này, cậu khẽ rũ mắt nhìn lòng bàn tay mũm mĩm, cũng không biết hiện tại thần lực Phượng Hoàng của cậu còn lại được mấy phần?
Ba Túc để ý thấy cảm xúc của bé con, dịu giọng hỏi: “Bé con sao thế? Có phải buồn ngủ rồi không con?”
Không nhận được lời đáp lại của bé con, ba Túc chỉ đành giảm âm lượng tivi nhỏ lại, bế bé con vững hơn chút, ông ấy thấy bé con khẽ siết nắm tay lại thì không kiềm được tiếng thở dài, cẩn thận kéo ra giúp cậu từng li từng tí: “Bé con à, nắm chặt quá sẽ đau đó con.”
Đứa nhỏ khuyết tật bẩm sinh ngày trước linh trí trì độn, có khi sẽ vô thức tự làm mình bị thương. Ba Túc giúp bé con giãn tay ra một cách rất thuần thục, xong rồi còn nhẹ nhàng xoa dịu đốt ngón tay giúp cậu nữa.
Túc Lê nhìn động tác nhỏ nhặt này, khẽ sững sờ.
—
Tiếng gió vù vù khẽ vang lên, yêu linh trong rừng sâu chợt giải tán với khí thế mạnh mẽ và nhanh cấp tốc, lật ngược cỏ cây xung quanh, dọn trống ra vòng ngoài hình xoắn ốc. Nơi này là núi yêu quái nổi tiếng, còn có tên là núi Tức Linh, nghe nói là thuộc địa của một vị đại yêu thời kỳ Thượng cổ, ngàn vạn năm nay yêu khí dồi dào, yêu linh dư dả, tập hợp vô số yêu quái.
“Mọi người chạy mau!!! Phong yêu lại sắp độ kiếp rồi!”
“Không phải anh ta đã độ tận mấy lần rồi sao? Lần nào cũng chẳng thành công.”
“Mấy trăm năm trước tôi còn nghe nói anh ta đang độ kiếp ấy.”
Cùng với tiếng kinh hô của đám tiểu yêu, có một nhóm sơn yêu kéo nhau chạy ra từ trong rừng rậm và bên dưới sơn động, tiếng động chạy trốn ồ ạt làm núi Tức Linh chấn động không thôi. Phong yêu, trung tâm của câu chuyện đang đứng trên tảng đá to nằm sâu trong núi Tức Linh, gió mạnh xung quanh chém một đường lên cột đá ở bốn hướng, vết cắt khắc sâu khảm lên hết vết này đến vết khác, Phong yêu đã hóa thành nguyên hình, anh ta khác với đám yêu quái yếu ớt còn lại, thân là tinh quái được hình thành bởi nguồn gió thuần khiết của trời đất, anh ta trời sinh đã có hình người, lấy gió làm áo, tai dài mọc cách, có hình dáng tựa như tinh linh trong thế giới cổ tích của loài người.
Lúc này anh ta ngẩng đầu nhìn trời, ngay phía trên có một mảnh vỡ đang tỏa ra ánh sáng lửa đỏ thẫm, sự áp bức và yêu linh mạnh mẽ bao bọc lấy nó, Phong yêu đã thử nhiều lần nhưng chưa thể chạm vào được dù chỉ một lần, trái lại còn bị mảnh vỡ đó cứa ra vết thương khắp người.