Nơi đặt bàn làm việc của thầy Túc Thanh Phong.

Đây là lần đầu tiên Túc Lê đến trường của ba Túc, hoặc nói đây là lần đầu tiên cậu được đi ra ngoài sau khi tỉnh lại. Trên đường đi, nhìn thấy rất nhiều tòa nhà kỳ lạ, mắt cậu gần như không rời khỏi những điều mới lạ ngoài kia, vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy kỳ diệu. Chỉ có điều dường như mẹ cậu lo lắng cậu bị ảnh hưởng bởi bên ngoài, mấy lần kéo chiếc mũ trùm đầu của cậu xuống, sau khi cậu giật mũ ra mấy lần, mẹ mới không ngăn nữa, chỉ là giọng nói có phần kích động hơn, còn liên tục hỏi cậu thích cái gì.

Khi đến văn phòng của ba Túc, sự chú ý của cậu lại bị thu hút bởi nhiều thứ trong phòng, chẳng hạn như những chồng bài tập trên bàn làm việc, hay cái máy lọc nước…

“Vợ, sao em lại đến đây?” Ba Túc vừa ngẩng lên đã thấy vợ con bèn đặt đồ trong tay xuống và bước tới bế Túc Lê: “Chẳng phải nói ngày mai mới lên máy bay về sao?”

“Công việc xong sớm, sáng nay em đã về rồi.” Mẹ Túc đặt giỏ trái cây mua trên đường lên bàn làm việc, mỉm cười với những người khác trong phòng: “Thầy cô vất vả rồi, không nghỉ trưa sao?”

“Chị dâu khách sáo quá, mời ngồi mời ngồi.”

“Đang nghỉ ngơi trong văn phòng mà.”

“Túc Minh ở nhà có ai trông không?” Ba khẽ Túc hôn Túc Lê, quan sát biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ của cậu: “Con có sợ không?”

Túc Lê lắc đầu rồi quay đầu nhìn những thứ khác.

Mẹ Túc nói: “Ban đầu định dẫn thằng bé đi cùng nhưng Minh Minh không chịu thay đồ.”

Trước khi ra ngoài mẹ Túc đã muốn đưa cả Túc Minh theo, nhưng Túc Minh rất kháng cự với việc thay quần áo, cuối cùng đành để Phong yêu ở nhà chăm sóc thằng bé, chỉ dẫn Túc Lê ra ngoài. Lúc ra ngoài, bà ấy cũng lo lắng liệu Túc Lê có phản ứng tiêu cực với thế giới bên ngoài hay không, bình thường dẫn Túc Lê đi chơi, họ chỉ quanh quẩn gần nhà, hầu như không đi quá xa.

Mấy ngày nay khi bà ấy gọi điện cho chồng, ông ấy kể Túc Lê đã bắt đầu tò mò với nhiều thứ mới lạ, hứng thú với đồ chơi, thích xem hoạt hình và còn thích cầm nắm đồ vật… Lúc trước chồng bà ấy cũng đã dự định dẫn con ra ngoài thử xem sao nhưng do công việc ở trường quá bận, tan làm lại muộn, kéo dài mấy ngày chưa thực hiện được. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Bà ấy đưa Túc Lê rời khỏi những nơi quen thuộc quanh nhà, còn lo sợ cậu sẽ phản ứng quá mức với bên ngoài nên đã đội mũ cho cậu. Nhưng cậu không hề tỏ ra sợ hãi hay kháng cự, ngược lại còn chủ động kéo mũ ra, mấy lần nhìn chằm chằm vào những chiếc xe đạp, xe hơi bên đường.

“Con có buồn ngủ không? Có muốn chơi gì không?” Ba Túc hỏi.

Túc Lê lắc đầu, giãy giụa mấy cái, ba Túc liền đặt cậu xuống.

Sau khi được ba Túc đặt xuống Túc Lê hơi bám vào mép bàn, thấy ba Túc không ngăn mình, cậu tò mò bước về phía máy lọc nước mà cậu vừa nhìn thấy.

Mẹ Túc vừa định ngăn lại thì ba Túc khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Bây giờ con có thể đi vững rồi.”

Đôi giày của bé con có đệm khí, mỗi bước đi lại phát ra âm thanh “xì xì”, kết hợp với bộ đồ lông cậu mặc trông như một chú chim non vừa chạy ra từ khu rừng nhỏ nhắn lại đáng yêu. Nhìn Túc Lê bước đi mà mẹ Túc hơi ngẩn ngơ, từ lúc về nhà đến giờ, Túc Lê đã mang đến cho bà ấy quá nhiều bất ngờ, bà ấy hoàn toàn không ngờ con trai mình lại hồi phục nhanh đến vậy.

Trong văn phòng có nhiều người lạ nhưng bé con không hề sợ hãi hay rụt rè, mà chỉ tò mò nhìn quanh, đôi mắt trong sáng của cậu tràn đầy sự tò mò.

Mấy người ngồi xuống bên bàn tiếp khách, các giáo viên trong văn phòng lần đầu tiên thấy vợ của thầy Túc, trước đây họ chỉ biết rằng vợ của thầy thường xuyên làm việc ở xa nhưng không ngờ rằng bà ấy lại là một người phụ nữ xinh đẹp đến vậy, khí chất giống hệt những siêu sao trên truyền hình. Thấy cả hai vợ chồng đều chú ý đến con, một giáo viên khá cởi mở trong phòng liền lên tiếng: “Đây là Minh Minh đúng không? Đã lớn thế này rồi sao?”

Ba Túc cười nhẹ: “Không phải Minh Minh, đây là anh trai, Túc Lê.”

Người giáo viên đó ngừng lại, nghĩ đến những lời đồn trong thôn, không khỏi cảm thấy có chút lúng túng ngại ngùng.

Ông ta cứ tưởng đứa trẻ đi lại nhanh nhẹn, đôi mắt lanh lợi và đáng yêu này là cậu con trai út của thầy Túc, nhưng không ngờ lại là cậu con trai thứ hai, người bị đồn đại là “thiểu năng trí tuệ”.

Mọi ánh mắt trong phòng đều hướng về bé con, chỉ thấy cậu bước đi, đôi giày phát ra tiếng “xì xì” rồi dừng lại trước máy lọc nước, hơi ngẩng đầu nhìn những bọt nước nổi lên trong bình nhựa.

Túc Lê đứng trước máy lọc nước nhìn một lúc, kể từ sau lần phá hỏng đồ đạc trong nhà, cậu không dám tùy tiện sử dụng linh lực để dò xét nữa. Cậu cẩn thận quan sát cấu trúc của máy lọc nước từ trên xuống dưới, cuối cùng chú ý đến chiếc cần gạt nhỏ xíu bên trên, có vẻ đây mới là công tắc của thứ này. Một giáo viên ngồi gần đó thấy cậu bé tỏ ra hứng thú với máy lọc nước bèn cầm một chiếc cốc giấy trước mặt Túc Lê rót một ít nước, rồi đưa cho cậu.

“Khát nước không?” Giáo viên đưa cốc giấy tới trước mặt cậu: “Nào, cầm bằng hai tay nhé.”

Túc Lê quan sát quy trình hoạt động của máy lọc nước rồi thấy người trước mặt đưa cho cậu thứ gì đó.

Thứ này uống được không? Cậu không chắc lắm, nghiêng đầu nhìn về phía ba Túc.

Người lạ đưa đồ lạ nhưng cậu bé không sợ, mà ngược lại còn nhìn ba bằng ánh mắt đầy thắc mắc.

Ba Túc mỉm cười: “Con phải nói cảm ơn thầy Lý.”

“Cảm ơn.” Giọng Túc Lê không rõ ràng lắm, nhưng cậu vẫn cố gắng lặp lại hai âm tiết mà ba vừa dạy.

Tiếng nói ấy vừa vang lên, mọi người trong văn phòng đều sững sờ.

Thầy Lý đưa cốc giấy, người trực tiếp nhận được lời “cảm ơn” từ cậu bé, nghe giọng nói non nớt kết hợp với dáng vẻ lễ phép và yên tĩnh của cậu, con nhà thầy Túc ngoan quá, đáng yêu quá đi!!

Ba Túc chỉ thuận miệng nói, chứ không mong đợi Lê có thể nói “cảm ơn” thật, dù sao đây là từ mà trước giờ cậu chưa từng nói.

Nhưng khi nghe con cố gắng lặp lại từ mà mình vừa nói, không hiểu sao ông ấy lại cảm thấy rất xúc động. Mẹ Túc cũng vậy, vừa mới trở về hôm nay đã thấy con có sự tiến bộ lớn như vậy, điều này hoàn toàn không giống với những gì ba Túc đã kể qua điện thoại rằng cậu chỉ có chút tiến triển, đây rõ ràng là đã tiến bộ vượt bậc.

Túc Lê cẩn thận cầm chiếc cốc giấy, hiện giờ cậu đã có thể kiểm soát tốt các ngón tay của mình, dù lần đầu tiên tiếp xúc với vật lạ, nhưng sau khi cầm trong tay cậu đã biết cách điều chỉnh lực sao cho giữ được chắc. Cậu nhẹ nhàng siết tay lại, thấy thành cốc bắt đầu bị bóp méo, cậu đành phải thả tay ra.

Thế giới này thật kỳ diệu, một thứ mỏng manh như thế này mà lại có thể chứa nước, rõ ràng chỉ cần dùng thêm một chút lực là có thể hoàn toàn phá vỡ chiếc cốc giấy này.

Trong mắt những người khác, hình ảnh cậu bé cẩn thận cầm chiếc cốc thật cẩn thận lại nghiêm túc. Bé con nhà họ Túc thật quá đáng yêu, không hề nghịch ngợm, còn ngoan ngoãn biết nghe lời, hoàn toàn không giống như những lời đồn đại bên ngoài rằng cậu bé tự kỷ và khép kín.

Nhà họ Túc không ở lại văn phòng lâu, sau đó họ dẫn con đi dạo quanh trường.

Sau khi nhà họ Túc rời đi, các giáo viên mới thì thầm với nhau.

“Người ngoài đồn thổi quá đáng thật, rõ ràng con thầy Túc rất khỏe mạnh mà.”

“Cháu tôi lúc hai tuổi bảo nói cảm ơn còn chưa nói được rõ ràng, vậy mà con thầy Túc còn nhỏ đã có ăn có học thế.”

“Dáng người chị dâu nhìn kỹ cũng rất đẹp, trông như siêu sao vậy.”

“Anh không nói thì tôi cũng không để ý, chị dâu đeo kính râm trông hơi giống nữ thần thời thơ ấu của tôi Túc Dư Đường.”

“Anh nói đúng… Trước đây tôi vô tình thấy trong ngăn kéo của thầy Túc có ảnh của cô Dư Đường đấy!”

“Không thể nào? Nếu vợ thầy Túc là siêu sao, vậy sao thầy ấy chưa bao giờ nhắc đến vậy?”

Nhà họ Túc đưa con ra sân trường, gần đó còn có nhà thể chất, hai vợ chồng tìm một chỗ dưới tán cây để nghỉ ngơi.

“Lúc anh gọi điện kể với em, em cũng không tin lắm.” Tầm mắt mẹ Túc dừng trên người bé con: “Nhưng khi em thay quần áo cho thằng bé, nó cũng rất ngoan, ra ngoài không hề sợ, đồ chơi tiểu Lâm mua nó cũng tự cầm lấy. Trước đây nó đâu có hứng thú với những thứ này…”

Mấy ngày nay ba Túc nhìn thấy sự thay đổi của con một cách rõ ràng hơn, còn cố tình gọi điện cho Bạch Họa Mi - người đã nói sau khi trí tuệ của đứa trẻ khuyết tật bẩm sinh được khai mở, khả năng tiếp nhận thông tin sẽ mạnh hơn. Việc có hứng thú với thế giới bên ngoài là một bước tiến tốt, khuyên họ trong phạm vi có thể chấp nhận được nên để cậu bé tiếp xúc với những thứ mới.

Ba Túc để ý thấy từ lúc rời khỏi văn phòng, ánh mắt của con luôn dừng lại ở các loài cây, cỏ và những tòa nhà xung quanh, thấy con tỏ vẻ hứng thú, ông ấy bắt đầu chỉ vào các vật trên sân để giới thiệu: “Kia là xà đơn, hai thanh là xà kép. Cái đường tròn này là đường chạy, chờ khi con lớn lên, con có thể chạy ở đây, còn có thể giành giải nhất trong các kỳ thi thể thao nữa!”

Về các giải khác, ba Túc chưa bao giờ nghĩ tới, vì bé con nhà ông ấy luôn dễ dàng vượt qua các hoạt động thể chất của Nhân tộc.

“Bé con có muốn chạy một chút không?” Ba Túc đột nhiên đề nghị.

Mẹ Túc không tán thành lắm: “Con vừa mới học đi, giờ lại muốn chạy, đâu phải mèo đâu, phải có thời gian thích nghi chứ.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play