Túc Lê đứng bên cạnh lắng nghe hai vợ chồng nói chuyện, cậu hiểu ý đại khái, chỉ có điều việc họ so sánh người với mèo có chút khó hiểu.

Nhưng nghĩ đến cách nói chuyện thoải mái của Nhân tộc hiện nay, có lẽ đây là thói quen của họ.

Nhưng mà cậu thực sự muốn đi xung quanh một chút. Ngay khi bước vào ngôi trường này cậu đã cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ, như thể nơi này có thể khiến tâm hồn vốn bồn chồn nôn nóng của cậu dần bình tĩnh lại. Cậu rời khỏi cánh tay của ba Túc, bước vài bước về phía trước dọc theo bóng cây, vợ chồng họ Túc thấy vậy cũng không ngăn cản, chỉ cẩn thận đi theo phía sau con trai.

Những bước đi rất vững vàng nhưng không thể ngăn đôi cánh nhỏ phía sau bộ đồ lông xù của cậu lắc lư theo mỗi bước đi, trông giống hệt như dáng vẻ của một con Thần Loan điểu non đang lắc lư từng bước học cách bước đi. Vì dòng máu của hai vợ chồng rất thuần khiết và cao quý nên từ lúc sinh ra cậu đã có thể hóa thành hình người, khi còn nhỏ họ từng thấy Túc Minh không kiểm soát được hình dáng và biến thành một con mèo nhỏ, nhưng lại chưa bao giờ thấy nguyên hình của Túc Lê.

“Bé con mọc lông trắng rồi.” Ba Túc cảm thán: “Vài ngày nữa anh sẽ gọi Bạch Họa Mi đến kiểm tra lại, lần trước kiểm tra con còn chưa biết đi, biết đâu giờ có bước tiến mới trong việc kiểm tra khuyết tật bẩm sinh của con."

Mẹ Túc nhìn bóng lưng bé con, không khỏi nghĩ đến những con chim non xinh đẹp trong tộc: “Chắc chắn con sẽ là một con Thần Loan điểu rất đẹp.”

“Hy vọng là mập mạp trắng trẻo.” Ba Túc bổ sung.

Mẹ Túc không đồng ý: “Không được, chim non mà quá mập thì khó học bay lắm.”

“Ngày xưa không phải Túc Úc cũng mập mạp trắng trẻo sao?” Ba Túc đã bắt đầu nghĩ về tương lai: “Đợi đến khi con hóa hình, để Túc Úc dạy con học bay.”

Mẹ Túc lại hỏi: “Có phải lần trước nó lại không qua kỳ thi đúng không?”

Ba Túc đáp: “Chỉ thiếu một điểm thôi, lần sau nhất định sẽ qua.”

Túc Lê không nghe thấy cuộc trò chuyện nhỏ của ba mẹ phía sau, cậu tập trung hoàn toàn vào những cây cỏ xung quanh, trước khi kịp đến tòa nhà phía trước có treo biển “hội trường”, một cảm giác kỳ lạ bất ngờ dâng lên từ sâu bên trong cơ thể. Cậu vội vàng xem xét tình trạng bên trong, chỉ thấy kiếm ảnh trên thần hồn của mình khẽ rung động, như thể đang bị điều gì đó dẫn dắt, có dấu hiệu không thể kiểm soát được.

Từ khi có được mảnh kiếm này, cậu luôn tự hỏi liệu còn có những mảnh vỡ khác không?

Liệu việc tái sinh còn chứa đựng bí mật nào khác, kể từ đó Túc Lê đã không ít lần nghi ngờ bí mật này có liên quan đến mảnh vỡ của thanh kiếm.

Kiếm ảnh trong cơ thể háo hức muốn thoát ra, Túc Lê lập tức kìm nén sự xao động của nó rồi nhìn quanh quan sát tình hình xung quanh, mà lúc này cậu bất chợt cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn, xuyên qua những tán cây loang lổ như có thứ gì đó vừa bay vụt qua.

Cậu không khỏi lùi lại vài bước, ánh mắt chạm đến bầu trời xanh chói chang, cậu nhìn thấy một vệt dài lướt qua trong những tầng mây.

Trên trời? Hình như có thứ gì đó vừa bay qua.

Nhà họ Túc đang bàn về những nơi quanh nhà thích hợp để dạy con tập bay, khi họ ngẩng đầu lên, thấy con trai mình đang ngước nhìn trời. Không đợi họ kịp tìm hiểu trên trời có thứ gì kỳ lạ đã thấy Túc Lê vì mải mê quan sát, chân cậu lảo đảo, hình như đầu quá nặng, cậu liền ngã ngửa ra sau. ( truyện trên app t.y.t )

Nhà họ Túc: “!!!!”

Khi Túc Lê ngã xuống đất nhưng cậu không cảm thấy quá đau, thậm chí còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt vẫn dõi theo đường dài xé qua tầng mây, cho đến khi thứ gì đó biến mất ở nơi xa. Cảm giác xao xuyến trong người đã được trấn an, kiếm ảnh cũng không còn dao động gì thêm, dường như mọi chuyện vừa xảy ra đều chỉ là ảo giác.

Mẹ Túc kịp thời xuất hiện nên con trai không bị ngã đau, ba Túc bước tới đỡ con trai dậy, thấy con trai vẫn ngước nhìn lên trời, ông ấy cũng nhìn theo hướng ánh mắt của cậu, quả nhiên thấy đường kẻ trên mây, ông ấy mỉm cười: “Con đang nhìn máy bay sao?”

Túc Lê ngẩn người, chỉ vào chiếc máy bay đã sớm biến mất nơi chân trời: “Gà béo?”

(*) Ở Trung Quốc, gà béo với máy bay phát âm gần giống nhau.

Trên máy bay.

“Tổng giám đốc Trần, đây là tài liệu ngài cần.” Thư ký cẩn thận đưa tập hồ sơ cho người đàn ông đang ngồi trên khoang hàng khách.

Người đàn ông mặc một bộ vest xám trắng, gương mặt như được chạm khắc, vừa góc cạnh vừa anh tuấn, chỉ cần ngồi ở đó thôi cũng đã toát ra khí chất uy nghiêm. Lúc này sự chú ý của hắn ta không đặt vào màn hình có biểu đồ phức tạp mà dừng lại ở một chuôi kiếm kỳ lạ trong lòng bàn tay.

Chuôi kiếm đang phát ra ánh sáng đỏ yếu ớt như thể nhận được sự chỉ dẫn nào đó mà muốn thoát ra khỏi tay hắn ta.

Nhưng tay người đàn ông rất vững, chuôi kiếm vẫn bị nắm chặt trong lòng bàn tay hắn ta.

Thư ký để ý thấy lông mày ông chủ mình nhíu chặt, ngay sau đó nghe thấy ông chủ hỏi: “Phía dưới là thành phố nào?”

Thành phố? Thư ký lập tức mở rộng thần thức, dừng lại vài giây mới trả lời: “Tổng giám đốc Trần, chúng ta mới bay qua thành phố S.”

Thành phố S? Trụ sở của Cục Quản lý yêu quái?

Người đàn ông được gọi là tổng giám đốc Trần nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt hơi sáng lên, xuyên qua tầng mây nhìn thấy những ngọn núi phía dưới, đột nhiên hỏi: “Gần đây thành phố S có chuyện gì lạ không?”

Thư ký dừng lại một lúc, giải thích: “Vài ngày trước, Cục Quản lý yêu quái có đăng một thông báo, hình như vì vụ Phong yêu trên núi Tức Linh độ kiếp gây chấn động lớn, giờ đây Yêu tộc các nơi đều phải đăng ký thời gian độ kiếp thăng cấp.”

“Núi Tức Linh?” Tổng giám đốc Trần nhìn ánh sáng trên chuôi kiếm thoáng qua rồi tắt: “Sao nghe có chút quen.”

Thư ký nói: “Núi Tức Linh là nơi trú ngụ của không ít Yêu tộc, trước đây nhà họ Túc ẩn cư cũng sống ở đó.”

Trong giới Yêu tộc, danh tiếng lẫy lừng của những đại yêu như nhà họ Túc không phải là bí mật.

Tổng giám đốc Trần khẽ cau mày, suy tư nhìn chuôi kiếm, hắn ta đã đi qua núi Tức Linh nhiều lần nhưng đây là lần đầu thấy chuôi kiếm có hiện tượng lạ. Nghĩ đến điều này, hắn ta không khỏi nghi ngờ, bèn ra lệnh: “Sau khi công việc lần này hoàn thành, hãy gửi thư thăm hỏi nhà họ Túc giúp tôi, tôi cần lên núi Tức Linh xem tình hình."

Buổi chiều, ba Túc còn phải lên lớp dạy, mẹ Túc dẫn Túc Lê ra công viên nhỏ gần trường chơi một lúc rồi mới về nhà. Khi họ về đến nhà, Túc Minh đã ngủ say, Phong yêu đang ngồi trò chuyện với trợ lý Tiểu Lâm của mẹ Túc.

Thấy Túc Lê trở về, ánh mắt Phong yêu lập tức dừng lại trên người cậu, thấy cậu không có gì khác lạ mới yên tâm.

Tiểu Lâm nói: “Chị Đường, vừa nãy tạp chí ALT gọi điện muốn hẹn lịch chụp ảnh với chúng ta."

Gần đây chị Đường mới tái xuất đóng phim, hai năm trước rất ít khi nhận công việc, dạo vừa rồi đã từ chối nhiều sự kiện, không ngờ vừa ra khỏi đoàn phim thì tạp chí ALT đã chủ động mời chụp hình.

Mẹ Túc nghe vậy liền dừng lại: “Gần đây tôi không có thời gian, tôi sẽ ở lại thành phố S.”

Túc Lê thấy mẹ đang bàn chuyện công việc với Tiểu Lâm, nhân lúc mọi người không chú ý kéo Phong yêu ra một góc khác, nhỏ giọng hỏi về việc mảnh vỡ.

“Tôi tìm thấy nó sâu trong núi Tức Linh, lúc tôi lấy được mảnh vỡ, bí cảnh bị phong ấn bởi mảnh vỡ cũng đã sụp đổ.” Phong yêu giải thích đơn giản tình hình lúc tìm được mảnh vỡ, nói xong khẽ dừng lại: “Cũng đã gần một nghìn năm, muốn tìm lại di tích của bí cảnh cũng không phải chuyện dễ.”

Túc Lê nghe vậy thì khựng lại: “Trước đây mảnh vỡ ở trong tay anh có từng xảy ra hiện tượng lạ nào không?”

“Có.” Phong yêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Mỗi khi tôi độ kiếp, thần lực của mảnh vỡ đều có dị động, nhưng chỉ có lần này là dị động rõ rệt.”

Vì vậy, anh ta mới lần theo dị động của mảnh vỡ mà tìm đến nhà họ Túc, gặp Túc Lê.

Thần lực của Phượng Hoàng quả thực có thể trợ giúp người khác tăng tu vi, không khó đoán vì sao mỗi lần Phong yêu bị mảnh vỡ kích động lại tiến giai độ kiếp. Nhưng tất cả những điều này hoàn toàn khác với tình trạng dị động của mảnh vỡ trước đây, Phong yêu được mảnh vỡ chỉ dẫn nhưng hôm nay anh ta chưa hề kích động thần lực mà mảnh vỡ lại bị một sức mạnh chưa rõ khác dẫn dắt.

Túc Lê khẽ cau mày, quá kỳ lạ.

“Có một chuyện, tôi không biết có nên nói hay không.” Phong yêu do dự một lúc rồi nói: “Cũng có thể chỉ là suy đoán của tôi.”

Túc Lê nhìn anh ta: “Anh cứ nói.”

“Mảnh vỡ khi ở trong tay tôi mọi khi đều giống như một vật chết, có thể hàng chục năm mới có một phản ứng. Nhưng dạo gần đây sau khi nhóc tiếp xúc với mảnh vỡ, dường như nó đã sống lại.” Phong yêu dừng lại một lúc, đây cũng là lý do chính khiến anh ta cho rằng Túc Lê là một tồn tại đặc biệt, giống như bị một thế lực vô hình nào đó dẫn dắt: “Nếu theo lời nhóc nói, nó là một thanh kiếm, có thể nhóc đã vô tình kích hoạt cấm chế trên đó nên mới gây ra dị động, đáng tiếc nó đã vỡ nát, nếu không chúng ta có thể thử kích thích nó một chút, có lẽ sẽ phát hiện thêm điều gì.”

Ban đầu anh ta còn định đợi sau khi vết thương lành lại sẽ thử nghiệm thêm về mảnh vỡ, biết đâu có thể tìm ra thêm manh mối liên quan đến cơ duyên của mình, nhưng giờ mảnh vỡ đã tan thành tro bụi, những chuyện này không thể cưỡng cầu. Anh ta không biết vì sao đột nhiên Túc Lê nhắc đến mảnh vỡ đã tan thành tro bụi kia, nhưng rõ ràng dị động của mảnh vỡ những ngày trước có liên quan đến Túc Lê.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play