Bên ngoài Túc Dư Đường nổi tiếng là hung dữ, trời sinh bà ấy đã có linh lực bá đạo hung tàn của thuộc tính lôi, ngàn năm trước lại là bá chủ một phương, có vô số tiểu yêu dưới trướng. Về sau chẳng biết tại sao bà ấy bắt đầu tu thân dưỡng tính, những tin đồn liên quan đến bà ấy ở Yêu giới cũng dần dần mất đi, nhưng chỉ cần nhắc đến Thần Loan điểu tộc sẽ luôn nhắc đến danh hung dữ của Túc Dư Đường.

Về sau nữa, tin tức bà ấy và Cửu Vĩ Thiên Miêu - Túc Thanh Phong kết làm yêu lữ đã gây chấn động kinh thiên toàn bộ Yêu giới.

Túc Lê bị mẹ bế, biểu cảm trên mặt Phong yêu tất nhiên cũng lọt vào trong mắt cậu, là ảo giác của cậu sao? Sao lại có cảm giác Phong yêu hơi sợ mẹ của cậu nhỉ?

Phong yêu nhìn sự dịu dàng của Túc Dư Đường, trong lòng vẫn còn sợ hãi giải thích chuyện mới vừa xảy ra.

Túc Dư Đường an tĩnh ngồi nghe, sau khi nghe Phong yêu giải thích xong mới rời mắt đặt trên người Túc Minh: “Đưa tay ra.”

Túc Minh khiếp sợ đưa tay ra, Túc Dư Đường lấy hai ngón tay mình đánh vào lòng bàn tay của bé con, giọng nghiêm khắc hỏi: “Con đã cắn anh trai đúng không?”

Phong yêu muốn nói lại thôi.

Túc Lê hơi kinh ngạc nhìn bà Túc, mới đây bà ấy còn dịu dàng một cơn gió mát nhẹ nhàng, bây giờ lại lạnh lùng và nghiêm khắc như vậy.

Trong phòng đột nhiên phát ra tiếng khóc, Túc Minh nức nở, đứng bên cạnh khoanh tay vừa khóc vừa nhận sai: “Tay anh trai thơm, con đói.”

“...” Túc Lê nâng tay của mình lên ngửi ngửi, thơm chỗ nào?

Túc Minh bị bà Túc dạy dỗ một lần, trước sau gì cũng chỉ biết gật đầu nhận sai, liên tục hứa sẽ không cắn anh trai nữa mới được thả ra, sau đó cậu nhóc cầm bình sữa lên ngồi ở bên cạnh uống, mang theo đôi mắt đầy nước nhìn chằm chằm vào Túc Lê, vừa hít mũi vừa uống sữa.

Túc Lê ngồi ở bên cạnh cậu nhóc, ngón tay lại âm thầm dâng lên cảm giác đau đớn, là ảo giác của cậu sao? Sao cậu lại có cảm giác nhóc con Túc Minh này cứ nhìn chằm chằm ngón tay của cậu.

Cậu nhìn về phía những người khác trong phòng khách, chỉ thấy mẹ Túc và cô gái mới đi vào bận rộn xách đồ, ngay cả Phong yêu cũng bị kêu qua hỗ trợ.

Đồ rất nhiều, tất cả đồ lớn nhỏ đều được chuyển vào trong gian phòng khác bên cạnh phòng khách, đó là phòng chứa đồ trong nhà, để rất nhiều đồ vật linh tinh. Túc Lê nhìn rất chăm chú, thấy mẹ Túc đi tới, trong tay còn cầm theo một túi đồ.

“Bé con, chúng ta thử quần áo đi.”

Thử quần áo? Túc Lê chú ý tới túi đồ mẹ Túc đang cầm trong tay. Chiếc túi đựng đồ là một chiếc túi hình gấu dễ thương có thể nhìn thấy khắp nơi trong nhà, rất giống với hình con gấu trên đầu giường của cậu.

Túc Minh đang uống sữa bên cạnh như nghe được cái gì đó đáng sợ, ôm bình sữa trên tay còn đôi chân nhỏ dần chạy thật xa, dừng ở trước cửa phòng trẻ con cảnh giác nhìn chằm chằm bên này.

Túc Lê: “..?” Trước kia nhóc Túc Minh này đi nhanh như vậy sao? Nó chạy cái gì? Thử quần áo chứ đâu phải đánh lòng bàn tay.

Cậu ngồi ở trên thảm, ngẩng đầu nhìn thấy mẹ Túc mang theo một túi đầy đồ vật đi tới, sau đó ngồi xuống thảm cách cậu không xa.

Đồ lấy ra từ trong túi chính là quần áo bằng vải nhung, trên quần áo đều mang theo mùi sữa thơm đậm đà, Túc Lê hít hà, có mùi rất giống với quần áo trên người cậu, giống như là đã cố ý thanh tẩy, là hương vị đồng nhất với phòng của cậu.

Mẹ Túc lấy ra một bộ đồ ngủ hình gấu nhỏ, để trước mặt Túc Lê ướm một lúc. Thấy cậu không có lộ ra biểu cảm sợ hãi gì mới yên tâm, mỗi lần bà ấy từ bên ngoài về đều mang theo rất nhiều quần áo, vì để tránh cho bé con lạ lẫm bài xích đối với quần áo, bà ấy cũng đã cho người ta giặt quần áo, dùng chính hương liệu mà bé con Yêu tộc yêu thích nhất.

“Bé con, mẹ thay quần áo cho con được không?” Mẹ Túc khẽ nói: “Đây là đồ ngủ gấu con mà bé con yêu thích đó.”

Túc Lê gật đầu một cái.

Mẹ Túc lập tức ôm cậu vào trong lòng, đôi tay nhẹ nhàng thay quần áo cho cậu, trên quần áo có mùi hương khiến cậu an tâm, chỉ là cậu vừa thay bộ đồ ngủ hình gấu xong, mẹ Túc lấy một bộ quần áo khác, lòng tràn đầy mong đợi nhìn cậu: “Bé con, chúng ta thử cái này nữa đi?”

Túc Lê: “?”

Cậu có loại dự cảm không tốt.

“Cái này cũng không tệ.”

Tiểu Lâm đang thu xếp đồ đạc ở đằng xa thấy thế thì nói lớn: “Đúng vậy chị Đường, cái này mới phổ biến năm nay, trẻ con mặc vào trông dễ thương vô cùng.”

“Thử cái này nữa, bé con giơ tay lên nào.”

“Cái này cũng rất đáng yêu, có lỗ tai mèo và đuôi mèo.”

......

Túc Lê nhiều lần nhìn về phía Phong yêu lộ ra ánh mắt xin giúp đỡ, trông cậy vào anh ta có thể dùng một chút yêu thuật để rời sự chú ý của mẹ Túc. Nhưng hình như Phong yêu không nhận thấy sự ra hiệu của cậu, nói là đi chăm sóc Túc Minh, trực tiếp ra khỏi phạm vi tầm mắt của Túc Lê, hoàn toàn không thấy sự cầu cứu của cậu. Đổi mấy bộ quần áo liên tiếp, Túc Lê mới biết tại sao Túc Minh lại chạy nhanh như vậy, có thể thấy được chuyện thay đổi quần áo này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nhóc Túc Minh biết bao nhiêu.

“Cái này quá đẹp.” Tiểu Lâm lên tiếng khen ngợi tán thưởng.

Trên người bé con mặc bộ áo ngủ hình quái vật màu xanh nhạt, lông tơ mềm mại tô điểm cho mặt ngoài áo ngủ, đội mũ lên giống như là bé rồng con dễ thương bước ra từ thế giới truyện cổ tích. Tiểu Lâm cười nói: “Thật giống như bé rồng con dễ thương.”

Túc Lê: “......”

Rồng? Cậu là Phượng Hoàng, không phải rồng!

Mẹ Túc nghe Tiểu Lâm nói xong thì khẽ nhíu mày, lại lấy ra một bộ quần áo lông nhung hình chim non từ trong đống quần áo: “Đổi cái này đi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tiểu Lâm hơi nghi ngờ, mặc dù chim non cũng dễ thương, nhưng rõ ràng là bé rồng con hung dữ càng dễ thương hơn mà?

Thay bộ quần áo lông nhung hình chim non, mẹ Túc chú ý tới ánh mắt bé con nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ tới mấy ngày trước chồng có gọi điện thoại nói với bà ấy rằng mấy ngày nay bé con rất thích nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, bà ấy nhìn giờ trên đồng hồ treo tường, nhẹ giọng hỏi: “Bé con, có muốn đi đón ba tan làm hay không?”

——

Trường trung học Tức Linh, bởi vì tan học có học sinh đến hỏi bài tập nên ba Túc ở lại văn phòng đến hơn mười hai giờ. Nhìn đồng hồ mới chú ý tới đã muộn như vậy, bình thường giữa trưa đồng nghiệp cũng không về nhà nghỉ ngơi, bọn họ lại vừa ăn cơm trưa xong, nhìn thấy ba Túc đang thu dọn đồ đạc, hỏi: “Thầy Túc, đã hơn mười hai giờ rồi thì đừng về nhà, không phải chiều nay thầy còn có tiết dạy đầu hay sao?

“Sẽ tới kịp, phải trở về xem bé con.” Ba Túc nhẹ nhàng nói.

Đồng nghiệp nghe vậy thì khựng lại, nghĩ đến tình hình đứa trẻ nhà họ Túc.

Chuyện nhà thầy Túc có ba đứa con trai không phải bí mật gì ở thôn Tức Linh, con trai lớn học trung học, con trai thứ hai và con trai út là song sinh, vừa mới đầy hai tuổi. Nghe nói hàng năm vợ ông ấy đều làm việc ở bên ngoài, hai năm này thì ở nhà nhưng rất ít khi xuất hiện ở trong thôn. Nhà họ Túc ở gần núi sâu trong thôn Tức Linh, đó là một tòa biệt thự xinh đẹp, bình thường có không ít thôn dân đi ngang qua căn biệt thự kia, cũng có vô số tin đồn về nhà họ Túc được truyền đi.

Bình thường bọn họ cũng sẽ nhìn thấy thầy Túc dẫn con trai ra ngoài chơi, con trai út luôn nhảy nhót tưng bừng, nhưng tình hình con trai thứ hai có vẻ không tốt lắm.

Ngẫu nhiên thôn dân sẽ bắt gặp thầy Túc dẫn con trai đến công viên, chỉ thấy con trai út chạy nhảy khắp nơi, nhưng thầy Túc vẫn luôn bế con trai thứ hai, cẩn thận từng li từng tí vui đùa với cậu nhưng đều không được phản ứng lại. Dần dà, đủ loại tin đồn truyền ra ngoài, có người nói con trai của thầy Túc bị bệnh tự kỷ, có người nói con trai thầy Túc có vấn đề về trí lực… Nhưng thầy Túc chưa từng trực tiếp đáp trả những tin đồn này, chỉ là thỉnh thoảng nghe người khác nhắc đến, chỉ nói là con trai tôi học mọi thứ chậm mà thôi.

Mỗi buổi trưa thầy Túc đều trở về nhà xem xét tình hình, các đồng nghiệp đều biết ông ấy về chăm sóc con trai, nghe nói đã thuê bảo mẫu nhưng vẫn không an tâm.

Ngoài cửa truyền tới tiếng lạch cạch của giày cao gót, bỗng nhiên phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng làm việc.

Mấy thầy giáo đang nghỉ ngơi trong văn phòng ngẩng đầu lên, tưởng rằng có phụ huynh học sinh tới, chỉ thấy là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Bà ấy đeo kính râm, trong tay ôm một đứa trẻ mặc quần áo lông nhung màu trắng nhạt, đứa trẻ còn giở mũ lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp dễ nhìn, ánh mắt một lớn một nhỏ quét một vòng quanh văn phòng.

Thầy giáo ngồi ở vị trí bên cạnh cửa mở miệng hỏi: “Xin chào, chị là phụ huynh học sinh sao?”

Người phụ nữ khẽ mỉm cười: “Xin chào, tôi là người nhà thầy giáo, xin hỏi thầy Túc có ở đây không?”

Người bước vào là một người phụ nữ xinh đẹp khiến sự chú ý tất cả giáo viên khác trong văn phòng đều bị bà ấy thu hút, khi nghe bà ấy nói mình là người nhà của thầy Túc, mọi người mới để ý đến một đứa trẻ đang được ôm trong lòng. Bé con mặc bộ đồ trẻ em bằng vải bông dễ thương, dưới chiếc mũ lộ ra một đôi mắt trong veo sáng ngời, ngũ quan xinh xắn nhỏ nhắn, nhìn trông có hơi giống với bé gái xinh đẹp.

Đứa trẻ như tò mò về mọi thứ, vừa vào văn phòng đã chăm chú quan sát xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại góc trong cùng của văn phòng.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play